XXXVIII
Ngoài cửa sổ mưa rơi tầm tã, nhưng bên trong xe buýt lại vô cùng náo nhiệt.
Tốt nghiệp chưa tới mấy năm nên tất cả mọi người vẫn còn rất thân với nhau, kiếm chuyện nói mãi cũng không hết. Tuy nhiên miệng của mọi người thì đang nói nhưng tầm mắt lại cứ lướt sang hàng ghế ở kế cuối xe.
Người lần này mà Điền Chính Quốc dẫn theo, hầu hết mọi người đều biết.
Kim Thái Hanh, trước đây từng học cùng khoá với bọn họ ở Mãn Trung, nổi tiếng trong đám con trai vì kĩ năng chơi game, còn đám con gái thì lại bởi sự đẹp trai của anh.
Xe buýt chạy được nửa đường thì đụng phải một đoạn đường núi, xe rung lắc rất dữ dội. Cậu bạn ngồi bên cạnh La Thanh Sơn rốt cuộc cũng không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Cậu và Điền Chính Quốc... Chia tay rồi à?"
La Thanh Sơn đang nhai kẹo cao su, nghe vậy thì tim nhói lên một cái, hắn rầu rĩ đáp: "Ừm."
"Mới đầu lớp trưởng nói Điền Chính Quốc dẫn người nhà theo, tôi còn tưởng dẫn người thân nào nữa chứ." Cậu bạn nói.
Lúc đến khách sạn mưa cũng vừa mới ngớt, không khí ở trong núi vừa tươi mát lại dễ chịu. Xuống xe, lớp trưởng lập tức đi nói chuyện với chủ khách sạn, sau đó phát thẻ phòng cho từng người.
Còn chưa đến giờ cơm tối, cho nên có một nhóm người rủ nhau đi tắm suối nước nóng.
Điền Chính Quốc vốn còn định đi qua chỗ thầy Vân chào hỏi một tiếng, nhưng thầy Vân có hơi say xe, vừa xuống xe đã về phòng trước.
Chờ Điền Chính Quốc cầm thẻ phòng trở về, Kim Thái Hanh hỏi: "Có muốn đi tắm suối nước nóng với họ không?"
Điền Chính Quốc lắc đầu một cái: "Mình về phòng đi."
Phòng mà lớp trưởng thuê cho mọi người đều là phòng đơn, nhưng quy mô của khách sạn này rất lớn, nên phòng đơn cũng đầy đủ tiện nghi.
Vào phòng, Kim Thái Hanh mới vừa thả hành lý xuống đã nghe thấy một tiếng xoạch, là Điền Chính Quốc kéo rèm cửa lại.
"Ngủ một lát đi." Điền Chính Quốc nói.
Kim Thái Hanh cởi mũ bóng chày xuống, treo ở một bên: "Ừm, em mệt sao?"
"Em nói anh đó." Điền Chính Quốc dừng một chút: "Không phải năm giờ sáng nay anh mới ngủ à?"
Tay của chỉ huy TZG xảy ra vấn đề, không có cách nào thi đấu được nữa, chỉ có thể để người dự bị vào thay. Vì muốn phối hợp thêm ăn ý, khoảng thời gian này TZG càng ra sức luyện tập hơn, Kim Thái Hanh cũng thường xuyên giúp bọn họ đấu luyện, một lần giúp là giúp cả một đêm.
Năm giờ ngủ, buổi trưa tỉnh lại sắp xếp hành lý, mới vừa rồi còn ngồi ở trên xe xóc nảy suốt hai tiếng đồng hồ, đổi lại là ai cũng sẽ mệt.
Kim Thái Hanh hỏi: "Anh đánh thức em à?"
"Không có, Lâm Hứa Hoán nói cho em biết."
Kim Thái Hanh gật gật đầu, lấy điện thoại từ trong túi ra gửi cho Lâm Hứa Hoán một cái biểu cảm cắt cổ, sau đó cài chế độ yên lặng rồi ném lên bàn.
Kim Thái Hanh cởi áo khoác bên ngoài ra, bên trong chỉ còn lại một cái áo thun mỏng rồi ngả người lên giường. Bình thường giường của khách sạn đều là loại mềm, tuy ngủ lâu đối với eo không tốt, nhưng thỉnh thoảng ngủ một giấc vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Anh chỉ mới nhắm mắt mà cơn buồn ngủ đã như thủy triều kéo đến, nửa phút sau, anh lại mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy Điền Chính Quốc đang đứng ở bên giường xem điện thoại.
Kim Thái Hanh nghiêng người gọi một tiếng: "Thầy Điền"
Lớp trưởng vừa mới thông báo thời gian liên hoan tối nay ở trong nhóm, địa điểm là phòng ăn dưới lòng đất của khách sạn, Điền Chính Quốc và những người khác đều trả lời một câu "đã nhận được" xong, mới nói: "Sao cơ?"
Giọng điệu của Kim Thái Hanh lười biếng: "Lại đây nằm với anh một lát."
Điền Chính Quốc ngơ ngác ngẩng đầu, Kim Thái Hanh đang rũ mắt, vẻ mặt mệt mỏi nhìn cậu.
Một lát sau, áo khoác đôi của hai người được để cùng một chỗ, Điền Chính Quốc vừa mới nằm lên giường đã bị Kim Thái Hanh ôm lấy từ phía sau.
Nói là ôm thì cũng không chính xác, chỉ là cánh tay khoát lên eo, không có dùng lực.
Kim Thái Hanh hỏi: "Mấy giờ em đi ăn vậy?"
Buổi tối liên hoan không thể đưa người nhà theo được, dù sao cũng đều là bạn cùng lớp với nhau hết, có người lạ ở đấy sẽ khó tránh khỏi không được thoải mái.
"Sáu giờ." Điền Chính Quốc nói: "Em sẽ về sớm một chút, mua cái gì đó cho anh, anh muốn ăn cái gì?"
"Không cần, anh gọi phục vụ khách sạn là được rồi, em cứ chơi đi."
"Được."
Mấy giây sau: "... Cũng đừng đi chơi về muộn quá."
"Được."
Giọng của Kim Thái Hanh rất nhỏ, giống như đang nỉ non, còn đàng hoàng trịnh trọng nói: "Phải nhớ bạn trai em vẫn còn đang đợi em đấy."
"Được." Điền Chính Quốc âm thầm nở nụ cười: "Em biết rồi."
Người phía sau không nói chuyện nữa.
Kim Thái Hanh nghiêng người hơi cúi đầu xuống, đôi môi cách sau gáy cậu chừng mấy xăng-ti, đã ngủ thiếp đi.
Đến giờ cơm tối, Điền Chính Quốc lặng lẽ bước xuống giường, sợ mình đánh thức Kim Thái Hanh nên cậu chỉ mở đèn phòng vệ sinh, dưới ánh đèn lờ mờ cậu vội vã sửa soạn rồi sau đó ra khỏi cửa.
Lúc cậu đến nơi, đã có hơn một nửa bạn học có mặt, Điền Chính Quốc nhìn xung quanh một lượt tìm chỗ trống, vừa định ngồi đại vào một chỗ nào đấy, thì trông thấy thầy Vân để ly xuống, vẫy vẫy tay với cậu.
"Điền Chính Quốc, qua đây ngồi với thầy này."
Thầy Vân đã hơn năm mươi tuổi, hai bên tóc mai đã có một ít tóc bạc, đỉnh đầu đã có xu hướng Địa Trung Hải(*), nhưng nhìn qua vẫn có tinh thần như cũ.
(*) Địa hình của Địa Trung Hải bao gồm các bức tường đá xung quanh và biển ở chính giữa. Nó được ví với người bị hói đầu, mà chỉ bị hói ở chính giữa, xung quanh vẫn có tóc.
Bên trái thầy ấy còn một chỗ trống, bên phải là La Thanh Sơn.
Thấy cậu đứng im không nhúc nhích, thầy Vân lại hối thêm một tiếng. Điền Chính Quốc do dự trong phút chốc, cuối cùng vẫn qua đó ngồi xuống.
Thầy Vân đánh giá cậu vài lần: "Hình như áo của em có hơi lớn đúng không?"
Điền Chính Quốc ngẩn ra, cúi đầu nhìn một cái, mới nhận ra mình đang mặc áo khoác của Kim Thái Hanh, trước khi ra khỏi cửa trong phòng có hơi tối, nên cậu cũng không nhìn kỹ.
Cậu nói: "... Mặc nhầm ạ."
Chính giữa còn có một người, nên La Thanh Sơn không nhìn thấy được Điền Chính Quốc, thế nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy những lời này, hắn cúi đầu buồn bực tu sạch một ly rượu.
Thầy Vân gọi cậu qua đây, cũng không có gì đặc biệt để nói, chỉ là hỏi thăm hai năm nay cậu sống có tốt hay không, cuộc sống đại học thế nào rồi.
Điền Chính Quốc trả lời từng câu, sau đó hỏi: "Thầy, thân thể của thầy thế nào rồi?"
"Vẫn còn tốt lắm, ốm vặt không nghiêm trọng." Thầy Vân nhẹ nhàng nói: "Chỉ là vợ thầy không an tâm, bắt thầy phải từ chức để nghỉ ngơi, vì vậy cứ theo ý của bà ấy thôi."
Bên cạnh có người hỏi: "Thế thầy có uống rượu được không ạ? Vợ thầy biết sẽ không sao đấy chứ?"
"Bây giờ bà ấy đang ở trong phòng rồi, không có ở đây." Thầy Vân nói: "Chỉ uống hai ly thôi, đừng nói với bà ấy là được."
La Thanh Sơn nói: "Vậy làm sao được, hồi đó thầy ngày nào cũng phạt em đứng hết, hôm nay em có thù báo thù có oán báo oán chứ."
Thầy Vân quay đầu lại gõ đầu hắn: "Thằng nhãi đáng ghét này!"
Mọi người đều cười vang một trận, bầu không khí trên bàn cũng dần dần sôi nổi hơn.
Đều là người trưởng thành hết, cho nên trên bàn ăn không thể thiếu rượu được. Điền Chính Quốc cúi đầu yên lặng ăn cơm, tách biệt với bầu không khí náo nhiệt ở bên ngoài, chỉ có khi nào mọi người cụng ly thì cậu mới đưa ly lên cụng theo một cái.
Đến cuối cùng, đã có hơn một nửa đám con trai trong lớp uống đến đỏ cả mặt, kéo nhau ra chỗ khác bắt đầu vung nắm đấm lên chơi đùa, La Thanh Sơn là người hét to nhất ở trong đám ấy. Trên bàn ăn thoáng chốc chẳng còn lại mấy người nữa.
Điền Chính Quốc đặt đũa xuống, cúi đầu nhìn điện thoại xem có tin nhắn mới hay không.
Thầy Vân vừa mới nói chuyện xong với một bạn học khác, sau khi người bên cạnh đều đi hết, bỗng nhiên thầy quay đầu hỏi: "Sao Kim Thái Hanh không đi chung với em?"
"Cậu ấy đang ở trong phòng ngủ bù ạ." Điền Chính Quốc bật thốt lên: "Thầy biết cậu ấy?"
Vừa hỏi xong câu này, Điền Chính Quốc lại cảm thấy mình hỏi có hơi thừa. Hồi cấp ba Kim Thái Hanh cũng học ở Mãn Trung, thầy cũng hay đi dạy thay với giám thị thi, cho nên biết Kim Thái Hanh cũng chẳng phải chuyện gì kỳ quái.
Không nghĩ tới thầy Vân gật đầu, nói: "Biết chứ, lúc trò ấy nhét đồ vào hộc bàn của em, đúng lúc bị thầy bắt gặp được."
Điền Chính Quốc ngẩn ra, theo bản năng lặp lại: "Nhét đồ? Cho em?"
Thầy Vân "Ừ" một tiếng, thấy cậu kinh ngạc, thì cười cười nhìn cậu: "Sao vậy, em quên rồi à? Chính là mấy quyển sách giáo khoa kia đấy."
Điền Chính Quốc đứng hình, tư thế cũng không thay đổi, một hồi sau mới hoàn hồn lại.
Thầy Vân thấy vẻ mặt này của cậu, thì có hơi tỉnh táo lại: "Làm sao vậy?"
"Dạ không có gì..." Điền Chính Quốc lấy lại được giọng nói, tim cậu đập có hơi nhanh: "Thầy... Thấy lúc nào vậy ạ?"
"Thầy làm sao nhớ được." Thầy Vân sờ miệng ly: "Hình như hôm đó là vào giờ nghỉ trưa."
Nhớ rõ hôm ấy là vào giờ nghỉ trưa cũng bởi vì khi đó ông cũng cầm theo hai quyển sách giáo khoa mới, muốn nhân lúc phòng học không có ai đặt lên bàn cho Điền Chính Quốc.
Nhưng lại có một cậu học sinh nhiệt tình khác đi trước ông một bước, không chỉ có sách giáo khoa, mà còn có một bịch kẹo màu trắng nữa.
La Thanh Sơn cầm ly rượu đến, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
"Thầy Vân, em mời thầy một ly, cấp ba đã làm phiền thầy không ít rồi..."
Thầy Vân thấy hắn đến, cười lạnh một tiếng, cầm ly lên: "Đúng là em nên mời thầy đó, một đầu tóc bạc này của thầy cũng có một phần công lao của em mà."
La Thanh Sơn giật nhẹ đôi môi, nhìn về phía Điền Chính Quốc: "Điền Chính Quốc, cụng một ly chứ?"
Điền Chính Quốc nâng ly lên, máy móc cụng ly với thầy Vân.
Cậu căn bản không chú ý đến người tới là ai, muốn cụng ly với cậu là ai. Người bên cạnh nói chuyện đến sôi nổi, chỉ có cậu là cúi đầu ngồi đó, tất cả những mảnh vỡ vụn vặt ở trong đầu dần dần chắp vá lại cùng một chỗ.
Về sau người đến chúc rượu thầy Vân càng lúc càng nhiều, mặc kệ là ai chúc, người trên bàn đều uống theo. Điền Chính Quốc cũng uống theo vài ly, bỗng dưng trên vai bị một cánh tay đè lên.
"Đừng uống nữa, Tiểu Quốc." La Thanh Sơn nói: "Lát nữa say sẽ khó chịu lắm."
Điền Chính Quốc nghiêng người tránh đi cánh tay của hắn, định mở miệng ra nói chuyện, điện thoại chợt vang lên một tiếng.
[Kim Thái Hanh: Anh dậy rồi.]
Lúc Điền Chính Quốc xem tin nhắn cũng không che lại, La Thanh Sơn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy được nội dung bên trong.
Cơm nước no nê, đã có người nói muốn về phòng. La Thanh Sơn mím môi, bỗng nhiên lớn tiếng đề nghị: "Khách sạn này có KTV không nhỉ, nếu không chúng ta thuê một phòng chơi tăng hai tiếp?"
Lập tức có người lên tiếng đồng ý.
Điền Chính Quốc đứng dậy mặc áo khoác: "Thầy Vân, em không đi được rồi, mọi người cứ chơi vui vẻ."
"Mấy đứa còn sức thì chơi đi, thầy cũng không đi." Thầy Vân ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Về chung với thầy không?"
Điền Chính Quốc gật đầu nói dạ được. Bởi vì áo khoác có hơi rộng, cậu phải sửa lại ống tay áo một chút, đã vậy trong người còn có men rượu, nên hai má cậu cũng ửng đỏ hết cả lên, nhưng đáy mắt lại rất tỉnh táo.
La Thanh Sơn: "Thầy với Điền Chính Quốc đều uống không ít rồi, để em đưa hai người về."
"Không cần đâu." Không đợi cho Điền Chính Quốc mở miệng, thầy Vân đã lên tiếng từ chối trước: "Không có say, em mau đi chơi đi."
Điền Chính Quốc và thầy Vân rời khỏi phòng ăn, im lặng bước vào thang máy.
Sắp lên tầng trệt, bỗng nhiên thầy Vân nói: "Tuy trong lớp có nhiều học sinh như vậy, nhưng em vẫn là người thầy lo lắng nhất."
Điền Chính Quốc ngẩn ra, quay đầu nhìn ông.
Thầy Vân vẫn nhìn về phía trước như cũ, cửa thang máy mở ra, ông sờ tóc của mình, từ từ nói: "Lần này thì tốt rồi, thầy cũng có thể yên tâm về hưu."
Điền Chính Quốc chợt nhớ đến hồi cấp ba, thầy Vân cũng nhìn về phía về trước vỗ vỗ vai cậu, nói những người kia bị kỷ luật rồi sẽ không dám làm gì cậu nữa, học cho thật giỏi, không cần phải phân tâm.
Lời nói rất đơn giản, không có phê bình không có quở trách, càng không có ý định uốn nắn cậu. Xu hướng tính dục vẫn luôn khiến người thường không thể chấp nhận được của cậu, ở trong mắt thầy ấy chỉ là một việc nhỏ bé không đáng kể.
Mãi đến khi thầy Vân ra khỏi thang máy, Điền Chính Quốc mới mở miệng được, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói gì cả, chỉ yên lặng đứng sau lưng ông, trịnh trọng cúi người tỏ lòng biết ơn trong thầm lặng.
–
Khi Điền Chính Quốc quẹt thẻ mở cửa đi vào, thì cửa phòng tắm cũng đúng lúc được mở ra.
Hơi nước tranh nhau ùa ra ngoài, Kim Thái Hanh để trần người trên, phía dưới chỉ tùy tiện mặc một cái quần màu đen rộng rãi, tóc tai vẫn còn ướt nhẹp đi ra.
Hai cánh cửa được bố trí ở rất gần, bọn họ suýt chút nữa còn đụng phải nhau.
Xương quai xanh của Kim Thái Hanh vẫn còn dính nước, trên người là mùi sữa tắm của khách sạn, xa lạ nhưng dễ ngửi.
Thấy cậu trở về, Kim Thái Hanh đầu tiên là nhướng mày, không đợi cho Điền Chính Quốc phản ứng lại đã cúi người đến gần trước.
Điền Chính Quốc đứng tại chỗ không nhúc nhích, miệng theo bản năng hé ra một chút.
Nụ hôn mà cậu mong đợi không có rơi xuống, Kim Thái Hanh cụp mắt ngửi cậu một cái: "Em uống rượu?"
"..." Điền Chính Quốc yên lặng mím môi: "Chỉ uống một chút."
"Ở đó mà một chút, anh còn có thể ngửi được đây này." Kim Thái Hanh đứng thẳng người lại: "Áo của em..."
"Em mặc nhầm." Điền Chính Quốc nói: "Lúc ra khỏi phòng đèn mờ quá, bây giờ em cởi ra ngay đây."
Kim Thái Hanh vừa mới ngủ một giấc xong, tâm trạng rất tốt. Anh giơ tay lên ngăn cản động tác cởi áo của Điền Chính Quốc: "Đừng vội, mặc thêm một lát nữa đi, anh thích em mặc đồ của anh."
Mãi đến khi đi tắm Điền Chính Quốc mới cởi áo khoác ra.
Kim Thái Hanh nằm ở trên giường chơi điện thoại, huấn luyện viên gọi đến. Anh nhìn quần áo vắt ở trên ghế dựa, câu được câu không trả lời người bên kia.
Nói xong những gì cần nói, huấn luyện viên mới hỏi: "Sao nãy giờ cứ nghe thấy tiếng nước hoài vậy, cậu đang ở suối nước nóng à?"
Kim Thái Hanh nói: "Chính Quốc đang tắm."
"..."
Huấn luyện viên vội vã bỏ lại một câu "Không quấy rầy hai cậu nữa" rồi cúp máy.
Kim Thái Hanh cũng lười giải thích, tiện tay ném điện thoại sang một bên, lấy Ipad từ trong hành lý ra, ngồi ở đầu giường mở mục yêu thích, tùy ý chọn góc nhìn của một người chơi tự do nào đó đang thi đấu để xem.
Xem đến trận thứ hai, Điền Chính Quốc cũng từ trong buồng tắm đi ra. Cậu bỏ bột giặt vào trong hành lý, nằm xuống bên cạnh Kim Thái Hanh.
Có lẽ là do lớp trưởng đưa nhầm thẻ phòng, cho nên phòng của bọn họ là giường lớn, hai người cũng không muốn đi đổi lại.
Lúc Kim Thái Hanh xem thi đấu đều rất nghiêm túc, nhưng lần này anh có hơi mất kiên nhẫn, cứ lướt nhanh video, cuối cùng cũng không nhịn được quay đầu lại, đối diện với tầm mắt của Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc gội đầu, cũng đã sấy khô ở trong phòng tắm, mái tóc mềm mại rũ xuống. Từ lúc lên giường đến giờ, cậu vẫn luôn ngước mắt lên nhìn anh.
Kim Thái Hanh cảm thấy có chút buồn cười: "Nhìn gì vậy?"
Điền Chính Quốc có hơi ngẩn người, mất một lúc mới trả lời: "Anh."
Cảm thấy tâm tình của cậu không giống như lúc thường, Kim Thái Hanh mềm giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Điền Chính Quốc mím môi một cái lại nhanh chóng buông ra, sau mấy lần mới hỏi: "... Sao hồi cấp ba anh không đến làm quen em?"
Kim Thái Hanh bị hỏi đột ngột như vậy thì không chuẩn bị kịp, khóe miệng không tự chủ được mà kéo căng.
Điền Chính Quốc nói: "Em vẫn cho rằng sách giáo khoa và đồng phục kia đều là của người khác đưa cho em."
Kim Thái Hanh hơi khựng người lại, trong mắt thoáng lộ ra vẻ giật mình.
Tại sao không nói, là vì khi đó anh vẫn còn chưa chắc chắn.
Không chắc chắn việc anh tặng những thứ kia, rốt cuộc là vì sự đồng tình nhất thời dâng lên, hay là vì tình cảm nào đó khác. Anh không có kinh nghiệm, càng không biết như thế nào mới được gọi là thích một người.
"Nhưng em rất vui." Điền Chính Quốc nhẹ giọng nói.
Kim Thái Hanh nói: "Gì cơ?"
Tầm mắt của Điền Chính Quốc hơi dời sang chỗ khác, sau đó lại nhìn anh lần nữa, bên trong tràn đầy ngại ngùng và chân thành: "... Biết người đưa những thứ đó cho em là anh, em rất vui."
Ipad bị tắt hoàn toàn, sau đó bị đẩy đến bên mép giường, gần như sắp rớt xuống.
Kim Thái Hanh đè Điền Chính Quốc lên giường, tách hai chân của cậu ra quỳ gối bên hông Điền Chính Quốc, dùng tay nâng mặt cậu lên, cúi đầu nặng nề hôn xuống.
Bờ môi bị gặm cắn nhiều lần, đầu lưỡi cũng bị cuốn lấy, một vài âm thanh ám muội đứt quãng vang lên.
Điền Chính Quốc cảm thấy mình chắc chắn sẽ biểu hiện tốt hơn cho nụ hôn lần sau, nhưng không có. Mỗi lần cậu đều bị hôn đến thở hồng hộc, hô hấp hỗn loạn, chỉ là lần này Kim Thái Hanh vẫn không chịu buông cậu ra.
Đến khi vạt áo bị nhấc lên, Điền Chính Quốc mới cảm thấy cả người nóng ran, trên trán cũng chảy một lớp mồ hôi mỏng.
Cuối cùng Kim Thái Hanh cũng kết thúc nụ hôn này, Điền Chính Quốc nặng nề thở gấp, còn chưa tỉnh táo lại, đã nghe thấy Kim Thái Hanh hỏi: "Sợ nhột sao?"
Điền Chính Quốc mở mắt ra, không rõ tại sao anh lại hỏi như vậy: "Có hơi hơi."
Còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên Kim Thái Hanh nhấc cằm cậu lên, hôn lên yết hầu.
Cơ thể Điền Chính Quốc cứng đờ, cả người tựa như bị điện giật mà tê rần.
Khoảng thời gian này, cứ đến thứ sáu hằng tuần Điền Chính Quốc sẽ ở lại căn cứ TZG, bọn họ cũng thường xuyên hôn nhau, nhưng ngoại trừ hôn cũng chưa từng làm chuyện gì khác.
Lần nào Kim Thái Hanh cũng đều rất kiềm chế, bởi vì cảm giác tắm nước lạnh cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.
Nhưng bây giờ, chỉ vô tình mở một lỗ hổng thôi, mà đã không chịu đựng được nữa rồi.
Mãi đến khi tiếng chuông cửa vang lên, lý trí của Kim Thái Hanh mới được kéo trở về.
Anh ngồi thẳng người dậy, thấy rõ bộ dáng của Điền Chính Quốc, cuống họng không tự chủ được kéo căng chặt.
Vạt áo Điền Chính Quốc bị anh đẩy lên đến tận cổ, bên trên làn da trắng nõn còn có vài chỗ màu hồng phấn, là do lúc nãy anh vừa mới để lại. Lưng quần cũng vì động tác này mà tuột xuống, lộ ra một đoạn quần lót màu trắng.
Môi cậu bị hôn đến đỏ au, khuôn mặt cũng đỏ không kém gì, ánh mắt hơi rũ xuống còn mang theo một chút ẩm ướt.
Chuông cửa lại vang lên vài tiếng.
Kim Thái Hanh hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: "Để anh đi mở cửa."
Ngay khoảnh khắc anh vừa mới đứng dậy, bỗng dưng Điền Chính Quốc duỗi chân ra giữ anh lại.
Điền Chính Quốc còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã bị Kim Thái Hanh quay đầu lại đè xuống một lần nữa, anh dùng một tay vén tóc Điền Chính Quốc lên, hôn lên cằm cậu một cái: "Em có biết dùng chân giữ bạn trai như vậy là có ý gì không?"
Trái tim của Điền Chính Quốc đập nhanh liên hồi, cậu chậm rãi gật đầu: "Em biết."
Người bên ngoài thấy bên trong không có động tĩnh gì, thì dứt khoát gõ lên cửa ——
"Điền Chính Quốc! Em có ở trong đó không?"
Là giọng của La Thanh Sơn.
Điền Chính Quốc sửng sốt một chút, theo bản năng muốn ngẩng đầu lên, lại bị Kim Thái Hanh giữ chặt sau gáy, hôn một lần nữa.
Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên.
"Anh là La Thanh Sơn đây."
"Anh có việc muốn tìm em ——"
"Điền Chính Quốc??"
...
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng bên ngoài cũng không còn âm thanh nào nữa.
Trên thảm lót sàn, quần áo tùy ý chồng lên nhau.
Điền Chính Quốc co chân ngồi ở đầu giường, cúi đầu siết chặt tay Kim Thái Hanh, máu dồn lên đến bên tai: "Đủ rồi, có thể... Thái Hanh."
Kim Thái Hanh vừa hôn cậu vừa đưa tay với lấy món đồ ở trên bàn.
Anh đưa chiếc bao còn nguyên cho Điền Chính Quốc, khàn khàn nói: "Thầy Điền, giúp anh mang đi."
Gương mặt Điền Chính Quốc lập tức đỏ chót, cậu cúi đầu, tay xé bao cũng run lên một chút, vất vả lắm mới xé ra được, nhưng đợi cả buổi trời cũng không thể mang lên.
"Xin lỗi." Giọng nói của Điền Chính Quốc mềm nhũn: "Em chưa mang qua bao giờ... Xong ngay đây."
Kim Thái Hanh khựng người lại, nắm chặt tay cậu: "Chưa mang qua bao giờ? Vậy em trước kia..."
"Chưa từng có."
Kim Thái Hanh: "..."
Điền Chính Quốc nói: "Em có hơi mắc bệnh sạch sẽ một chút."
Yết hầu của Kim Thái Hanh trượt lên trượt xuống mấy lần, hạ thấp cổ họng, hỏi thẳng ra: "Anh có thể, còn cậu ta thì không?"
"..." Điền Chính Quốc không hé răng. Lát sau, cậu ngẩng đầu lên nói: "... Xong rồi."
Kim Thái Hanh yên lặng cúi xuống hôn đầu gối cậu, khẽ nhắm mắt lại một lúc, hô hấp đã hoàn toàn bị rối loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top