Chương 57: Còn có thể không?

   Kim Taehyung phải mất một lúc lâu để tiêu hoá hết lời của chủ tịch Jeon. Chẳng lẽ việc mẹ hắn qua đời lại nằm trong dự tính ư? Là ai đã làm nên việc này?

   "Sao bác có thể chắc chắn như vậy?" Taehyung vẫn nuôi một hi vọng nhỏ nhoi.

   "Ta phát hiện có nhiều điều phi lý về vụ án của mẹ con, ta cũng đã cho người điều tra rồi phát hiện ra điều này!"

   "Vậy... vậy ai là người làm ra điều bất nhân như vậy? Mẹ con... mẹ con..." Giọng hắn càng nói càng run, nước mắt lưng tròng, dường như Taehyung rất khó kìm nén cảm xúc khi nhắc về mẹ hắn.

   "Ta chưa thể chắc chắn nhưng có thể đoán ra được, đợi khi đủ bằng chứng ta sẽ báo với con và Taehoon!"

   Taehyung đang dần bình tâm lại, hít sâu một hơi. Hắn cúi đầu chào bố Jeon rồi đi bằng thang máy xuống hành lang. Tâm trạng như trở về con số âm, mẹ hắn bị người ta hãm hại, vì sao chứ? Vì sao bọn họ lại cướp đi người đã nuôi nấng hắn, hắn đã đắc tội gì, mẹ hắn đã đắc tội gì? Hay chỉ vì bà ấy là phu nhân của chủ tịch Kim thị? Nếu sự thật là vậy, vậy thì bố hắn có cảm thấy có lỗi với mẹ hắn không?

   Đang thất thần đi về phòng nghỉ thì hắn lại nhìn thấy mẹ Jeon đang mang một ly sữa vào phòng của Jungkook. Nhìn cách em được nâng niu, yêu chiều, hắn vừa vui vừa xót. Taehyung vui vì em của hắn được bảo bọc kĩ càng, nhận được tình yêu thương vô bờ của cả bố lẫn mẹ. Taehyung xót cho chính bản thân mình, khi mẹ mất sớm, bố lấy vợ mới, từ bao giờ tình cảm gia đình trong căn nhà ấy dần biến mất. Những bữa cơm tràn đầy hạnh phúc cứ thế mất dần. Kể từ khi mẹ Kim mất, bố hắn dường như không ăn tối tại nhà. Và hắn thật sự mong rằng em sẽ không phải trải qua tháng ngày như vậy. Nếu ý trời bắt buộc, vậy thì xin hãy để hắn đến ôm em vào lòng, lấp đầy vết thương cho em bằng tất cả mảnh vải lành lặn mà hắn còn. Kim Taehyung nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi ông trời rằng hắn cầu xin như vậy đã chạm đến trái tim người chưa? Liệu người có thể đáp ứng lời thỉnh cầu của hắn không?

   **************

   Mải mê chìm đắm vào suy nghĩ mà Taehyung không để ý mẹ Jeon đã đứng ngay cạnh hắn từ lúc nào. Bà vỗ nhẹ vào vai hắn khiến Taehyung giật mình suýt chửi thề.

   "Làm gì mà giờ này còn đứng thất thần ở đây vậy?"

   "B... bác ạ!"

   "Con đang tìm cách vào phòng Jungkook ngủ hả?"

   Trời đất Kim Taehyung, mày bộc lộ rõ điều đó đến vậy sao?

   "Dù con có muốn cũng đâu vào được ạ!" Hắn gãi gãi đầu.

   "Ta sẽ bảo quản gia tắt hết máy sưởi trong phòng nghỉ, con lấy cớ lạnh mà không có máy sưởi vào phòng Jungkook mà ngủ!" Hỏi vui vậy thôi chứ bà đã vạch sẵn kế hoạch cho hắn rồi.

   "Con biết rồi ạ!" Cái này là mẹ Jeon bày mưu, hắn vô can à nha.

   Kim Taehyung tự tin vào trình độ kể khổ của hắn. Bây giờ hắn đang một tay ôm gối đứng trước cửa phòng Jungkook đây này. Hít một hơi thật sâu, hắn cẩn trọng gõ cửa phòng em. Ba tiếng cốc cốc cốc vang lên đánh động đến con người bên trong bước ra mở cửa. Đập ngay vào mắt Jungkook là một chú gấu đông, đầu đeo bịt mắt, tay ôm gối mềm, càng nhìn càng thấy ngốc.

"Sao cậu ở đây giờ này?"

"Phòng tôi máy sưởi bị hỏng rồi, cậu cho tôi ngủ ké với!" Hắn làm vẻ đáng thương.

"Nhà còn nhiều phòng mà?" Hỏng 1 cái thì tự giác vác chăn gối tìm phòng khác đi trời.

"Hỏng hết rồi nên mẹ Jeon bảo tôi lên đây với cậu!" Taehyung biết lôi mẹ Jeon vào sẽ không bị từ chối đâu.

"Nhưng..."

Em chưa kịp nói từ thứ hai đã phải câm nín. Con người kia thế mà ung dung đẩy cửa bước vào phòng như chốn không người kia kìa.

"Phòng cậu không khác mấy nhỉ?" Taehyung ném chiếc gối bản thân vừa cầm sang một bên, trực tiếp nằm xuống giường em hít hà. Một từ thôi: Thơm~

"Giường tôi ai cho cậu nằm, ra sofa ngủ!"

"Hong chịu đâu, người ta nằm chăn ấm đệm êm quen rồi!" Hắn giãy vài cái rồi chùm chăn kín mít.

"Vậy cậu ngủ giường tôi đi, tôi ra sofa!" Jungkook cầm gối bước đến bộ sofa đối diện giường.

"Đi mạnh giỏi nha!"

Taehyung trong đầu đinh ninh rằng em chỉ đùa thôi, một lát nữa sẽ nằm ngay cạnh hắn mà. Hắn chắc chắn điều đó vì Jungkook có tính hiếu thắng rất cao. Đời lắm chữ ngờ, đợi một lúc lâu sau đó vẫn không thấy mặt giường lún xuống xíu nào. Đánh liều mở chăn ra thì đập vào mắt hắn là thân ảnh nằm co ro trên sofa, không chăn đắp. Giật mình bật dậy mà không để ý chăn đã cuốn quanh người mình, hắn như con sâu đo ngã cái oạch xuống sàn nhà. May cho hắn là sàn nhà lót thảm bông cao cấp nên cái mông quý báu mới được bảo toàn đó.

Tiếng động lớn khiến Jungkook vốn đang nằm im liền ngồi dậy, bắt gặp trọn vẹn gương mặt điển trai đang nhăn nhó vì đau, tay còn xoa xoa mông nữa chứ.

"Cậu làm gì mà vội như tận thế vậy?" Em vừa nói vừa tiến lại gần.

"Cậu còn hỏi...a... shhh..." Hắn rít một hơi dài, ông đây là lo cho em mới bất chấp như vậy.

"Đau lắm à?"

Nhận thấy bản thân đang được quan tâm liền nũng nịu: "Phải, thực sự rất đau a!"

"Kệ cậu, cậu có giường êm để nằm rồi đó, đợi xíu là hết đau!"

Nói xong bỏ đi một nước về cái sofa thân yêu. Kim Taehyung không nhìn nổi cảnh này liền đứng dậy bế bổng em lên đi về phía giường, mặc kệ ánh mắt ngỡ ngàng đang nhìn mình.

"Này cậu làm gì..." Đang nói thì em bị ngón trỏ chặn ngay họng.

"Suỵt, đêm nay nằm ở đây đi!"

"Tôi tưởng cậu ngủ trên giường?"

"Tôi ngủ trên giường mà cậu ngủ sofa thì thà để cậu ngủ trên giường còn hơn!" Taehyung tiện tay vớ luôn gối đầu hằng ngày của em làm gối ôm.

Chỗ nằm đã được sắp xếp xong xuôi, cả căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sắng mờ ảo từ ánh trăng bên ngoài. Nửa đêm Jungkook nghe thấy tiếng sột soạt rồi tiếng vò vạt áo xuất phát từ phía chiếc sofa kia. Kéo nhẹ đèn ngủ màu vàng để nhìn rõ hơn thì em thấy thân ảnh không đắp chăn đang co rúm lại vì lạnh, tay vẫn ôm chặt gối. Mò mẫm chiếc điều khiển máy sưởi rồi Jungkook tá hoả khi phát hiện ra máy sưởi đã tắt từ lúc nào. Dù sao nhìn Taehyung khổ cực như vậy em cũng không đành lòng, xỏ dép bông vào rồi đi lấy chăn đắp cho hắn.

Vừa đắp cho hắn xong định quay đi thì bị một bàn tay kéo lại khiến em suýt nữa ngã nhào xuống đất nhưng may mắn là em đã ngã xuống sofa. Có điều, cú ngã này khiến mặt em và mặt hắn đối diện nhau, chỉ cách vỏn ven một vài milimet là chạm môi. Dường như môi Jungkook rất có sức hút khiến Taehyung không thể làm chủ bản thân, cộng với ánh đèn vàng ấm áp từ đầu giường ngủ hắt lên gương mặt xinh đẹp ấy khiến hắn cảm thấy... muốn hôn em. Và cứ như vậy, hắn áp tay vào gáy em, nhướng người lên một chút và... môi chạm môi. Jungkook ban đầu còn bất ngờ nhưng chả hiểu thế nào lại thuận theo hắn mà vòng tay qua cổ hắn, nhắm mắt tận hưởng.

Nụ hôn ấy không mạnh bạo nhưng đầy mùi chiếm hữu khiến người ta muốn dứt cũng không được. Bốn phiến môi cứ thế cuốn lấy nhau, âm thanh ngọt ngào với người bên trong nhưng ngượng ngùng với người bên ngoài. Dứt ra khỏi nụ hôn, bốn mắt nhìn nhau, không ai nói câu nào. Bầu không khí không vì thế mà trở nên ngại ngùng khi Kim Taehyung quyết định đêm nay sẽ rõ ràng với em.

"Jungkook!"

"H-hả?"

"Giữa chúng ta... còn có thể không?"

**************

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top