Chương 29: Người anh yêu
Jeon Jungkook khóc rồi.
Kim Taehyung hoảng hốt tột độ, chân tay bủn rủn hết cả lên. Hắn vừa làm Jungkook khóc, là hắn làm Jungkook khóc. Taehyung cảm thấy tự trách vô cùng. Nhưng chuyện quan trọng bây giờ là phải mở được cửa ra đã, lỡ em làm điều gì dại dột trong đó thì sao.
"Jungkook ahhh~ là anh sai, lỗi của anh hết, em mở cửa cho anh nhé" hắn hạ giọng xin lỗi.
"Em cần yên tĩnh" em cố gắng để nói không bị run, nhưng chính giọng nói dần khàn đi minh chứng rõ ràng cho việc em đang không ổn chút nào.
"Anh sẽ đợi cho đến khi em bình tĩnh, nhớ rằng anh vẫn ở ngay đây nhé!" Taehyung xót xa vô cùng.
Sau đó là một bầu không khí im lặng, chỉ nghe tiếng nấc cụt của người bên trong. Âm thanh ấy lặp đi lặp lại trong 15 phút mới dừng, thay vào đó là tiếng mở khoá cửa. Jungkook bước ra với gương mặt ướt đẫm nước mắt, mũi cũng vì thế mà đỏ lên. Nhìn em bây giờ khiến người khác chỉ muốn chở che, nhưng Taehyung chỉ muốn có cơ hội giải thích.
"Em khóc xong rồi, anh xin lỗi vì không thể ôm em vào lòng dỗ dành, giờ nghe anh giải thích nhé" hắn dùng khăn tay lau mặt cho em, mọi động tác phải thật nhẹ, thật nâng niu.
"Đến phòng y tế trước đã" em buông ra một câu lạnh lùng, đây chính xác là giọng điệu của Jeon thiếu gia khi nói chuyện với người ngoài.
"Em bị thương ở đâu sao? Để anh xem nào" hắn cuống cuồng xem xét em từ trên xuống dưới, tay vừa đặt lên vai em đã bị hất ra.
"Xử lý vết thương ở tay của anh trước" lúc nãy hắn đấm vào cửa khiến tay bị thương, và Jungkook đã để ý điều này.
Bàn tay bơ vơ trên không trung khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng. Nhưng đâu đó trong tim hắn lại được ủ ấm bởi sự quan tâm cho dù đang giận của em.
"Vậy mình đến phòng y tế"
Trên đường đi đến phòng y tế không ai nói với ai câu nào, chân cứ bước, miệng chẳng rằng. Taehyung cố gắng nắm lấy bàn tay của người bên cạnh nhưng vừa chạm nhẹ đã ăn nguyên quả bơ. Hắn cứ thử mãi, thử mãi cuối cùng Jungkook lôi điện thoại ra cầm khiến hắn chẳng thể nào nắm được.
Đến phòng y tế, để hắn ngồi xuống giường còn em thản nhiên đi lấy hộp sơ cứu. Thần thái sắc lạnh của Jungkook lúc này khiến Taehyung không nhịn được nuốt nước bọt. Gương mặt bánh bao của em xinh đẹp bao nhiêu, đôi mắt long lanh như hàng vạn sao trời bây giờ chỉ còn sự lạnh lẽo doạ người.
"Em bé ơi" Taehyung nhỏ giọng lên tiếng.
"..." không trả lời.
"Jungkookie ahhh~" hắn làm nũng nhưng vẫn phải để ý sắc mặt người kia, chỉ cần một cái nhíu mày cũng đủ khiến Taehyung đứng tim rồi.
"..." có vẻ chiêu làm nũng không có tác dụng.
"Ui da... auuu..." hắn la lên khi thuốc sát trùng vừa chạm vào, cho dù chỉ xót nhẹ nhưng để dỗ em nhỏ thì một sợi lông tơ rơi vào đầu cũng phải diễn như chấn thương sọ não.
Jungkook thề em đang cố nhịn cười với con người trước mặt. Mang tiếng nằm trên mà nhõng nhẽo không ai bằng. Nghĩ vậy thôi chứ em cũng chịu khó vừa sát trùng vừa thổi cho người yêu không bị xót lắm. Jeon Jungkook là đồ thiếu nghị lực.
Thấy cơ mặt em giãn ra một chút, Taehyung thừa thắng xông lên vào luôn vấn đề chính:
"Anh với Juho không có gì hết" Taehyung nghiêm túc khẳng định.
"..."
"Cậu ta đột nhiên ngã vào lòng anh, rồi bày ra dáng vẻ yểu điệu yếu đuối này nọ nữa chứ" hắn được nước lấn tới.
"..."
"Anh dám cá cậu ta bị ảo ngôn tình, nào là cường công lạnh lùng, mỹ thụ yếu đuối, xấu xí. Cái này anh thuộc kịch bản rồi" Taehyung nói một hồi lại trúng ngay cái máu sân si có sẵn trong người, cứ thế nói một tràng dài.
"..."
"Nhìn mập mập ú ú vậy mà khoẻ phết, tính ra nhiều mỡ cũng khiến bản thân có thể lực nhỉ? Hay là bé nuôi anh nhiều mỡ lên rồi anh gạ kèo solo với nó đòi công bằng cho em nhé" hắn chống cằm ra vẻ suy nghĩ, vừa lúc nhìn em đang tỉ mỉ băng bó vết thương cho mình, trái tim ấm áp lạ thường.
"Mỡ có nhiều loại, mỡ trắng giúp lưu trữ calo và lipid, mỡ nâu giúp giữ ấm cơ thể, lượng chất béo cần thiết ở mỡ dưới da để thực hiện các chức năng sống của cơ thể, mỡ nội tạng có thể lành mạnh hoặc không. Điểm chung là hầu hết các loại mỡ trong cơ thể đều có thể là nguyên nhân hình thành bệnh lý, bệnh tim hay tiểu đường loại 2" Jungkook tuôn ra một tràng các kiến thức sinh học khiến hắn câm nín.
"Ừ thì cứ cho là anh sân si với cậu ta đi, nhưng em biết mà, anh đâu phải loại người lăng nhăng mà bắt cá hai tay"
"Ừm"
Nhận thấy có tiến triển hắn liền bồi thêm vào: "Em sẽ tin anh mà đúng không bé, anh không muốn em hiểu lầm rồi đêm về mất ngủ"
Đến đây Jungkook mới đáp lại: "Em tin anh, nhưng em không chịu nổi cảm giác có một người khác thân mật với anh ngoài em. Em tin anh, nhưng trái tim em cũng biết đau mà" em nói xong cũng là lúc mắt đã sớm phủ một tầng sương mỏng.
"Bé ngoan, không khóc, là do anh, do anh hết. Làm bé buồn, làm bé khóc, tất cả đều là lỗi của anh" hắn áp tay vào hai bên má dỗ dành.
Taehyung quên mất một điều, nếu một người đang khóc, làm ơn đừng hỏi han hay dỗ dành nếu không muốn họ khóc nhanh hơn. Mà nếu Jungkook có khóc thật thì nhiệm vụ của hắn là phải dỗ dành, phải yêu thương. Bạn nhỏ nhà mình chứ phải ai đâu mà ngại ôm em vào lòng khi em khóc.
Thế là Taehyung ôm Jungkook vào lòng dỗ dành. Còn Jungkook ở trong lòng hắn thì khóc ngon lành. Nước mắt em rơi tới đâu lòng hắn xót xa tới đó, trân quý đời hắn, ánh trăng sáng của hắn, nguồn sống của hắn bây giờ đang thút thít vì hắn. Taehyung hận không thể tự tay đấm bản thân mình một phát.
"Em khóc xong rồi chứ?" Hắn vuốt nhẹ tóc em cưng chiều hỏi nhỏ.
"Rồi ạ" Jungkook gật nhẹ đầu.
"Đưa tay đây, anh dẫn em đi ăn, đi ăn cho khuây khoả" hắn đứng dậy chìa tay ra trước mặt em.
Chẳng để hắn đợi lâu, ba giây sau đã thấy hai thân ảnh nắm tay nhau đi từ phòng y tế ra. Nhưng vừa ra đến sân trường đã bị một người gọi tên:
"Jungkook ahh~" đó là Choi Suho cùng vài tiền bối khác đang đứng vẫy vẫy.
"Có chuyện gì ạ?"
"Bọn anh muốn chụp cùng em vài tấm ảnh lưu niệm, dù sao thì trước khi ra trường vẫn là nên có một bức hình cùng mối tình đầu chứ" Suho nở nụ cười tinh nghịch.
"Mối tình đầu?"
"Em xem, em mới vào trường đã đánh cắp bao nhiêu trái tim thiếu nữ lẫn đàn ông luôn rồi"
"..." Jungkook chỉ biết cười trừ.
"Jeon hội trưởng chụp cùng bọn anh nha?" Suho chơi chiêu nài nỉ.
Jungkook ngó sang nhìn hắn, khiến Taehyung cảm giác bản thân không phải làm bóng đèn nữa.
"Em cứ ra chụp, anh không sao" hắn mỉm cười.
"Anh có ghen không?" Em còn lạ gì hắn.
"Anh bình thường"
Chỉ chờ có thế Suho kéo Jungkook đi với hội bạn luôn. Để em đứng ngay giữa, nhóm đàn anh cười tươi khi biết crush đã đồng ý chụp ảnh cùng:
"Taehyung, chụp hộ anh nhé" Suho đưa máy ảnh cho Taehyung rồi vào khung hình đứng cạnh em.
Hắn cầm trên tay máy ảnh bắt đầu hối hận vì cái tính sĩ của mình rồi.
"Sao thế, mượn người của chua chút thôi mà, ghen à" một đàn anh chọc quên hắn.
Bình thường chẳng có ai dám gây sự với Taehyung cả, nhưng có hội trưởng Jeon đây rồi thì đố hắn dám động thủ.
"1,2,3... Bắt đầu một hành trình mới" tất cả đều cười thật tươi trong tấm ảnh cuối cùng đời học sinh.
"Cảm ơn Jungkook nhiều nhé" các tiền bối nói cười vui vẻ với em khiến hắn muốn bốc khói.
"Không có gì ạ" Jungkook cúi đầu chào tạm biệt rồi chạy về phía hắn.
Em chưa nói được câu nào thì vòng eo thon đã bị người kia ôm chặt, tay còn lại của hắn đặt sau gáy kéo em vào nụ hôn ngọt ngào. Chỉ là mút mát nhẹ hai cánh anh đào cũng đủ khiến Jungkook bị cuốn vào nụ hôn chẳng thèm để ý xung quanh có bao nhiêu người. Luyến tiếc buông nhau ra, đã có cả một đám đông đứng vây kín nhìn đôi nam thần âu yếm.
Giữa một đám đông, anh chỉ nhìn về phía em, người anh yêu.
************
Nhím quá uy tín, không ngược là không ngược :))
Nói vậy thoi chứ hai ẻm lên lớp 11 mà rùm beng lachimolala đồ đó thì khum phải nhím viết đâu nhá, nhân cách thứ hai của nhím là nhỏ bonnie viết đó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top