trang 34
Jeon Jungkook sau một hồi lắng nghe Kim lão nhắc lại chuyện ngày bé mới ngờ ngợ nhớ ra, bất giác nở nụ cười.
Phải rồi, chính là hắn.
Khi ấy còn quá bé, ký ức của cậu quá đỗi mơ hồ nên cậu chưa từng nhớ đến, càng không nghĩ đến việc mình và Kim Taehyung đã từng gặp gỡ trong quá khứ. Nhưng quả thật, trong cuộn phim tuổi thơ của cậu đã từng xuất hiện những ngày tháng vui vẻ cùng với cậu bạn nào đó ở bệnh viện.
Cậu chưa từng nhớ đến việc ấy, nhưng khi Kim lão nhắc là cậu nhận ra ngay. Càng không ngờ thì ra định mệnh đã ban cho cậu và hắn mối liên kết gắn bó từ thuở ấy. Nghĩ đến việc này cậu càng ấm lòng, một niềm tin mãnh liệt trỗi dậy và tin rằng Kim Taehyung sẽ bình an vô sự.
"Ơ nhưng mà tại sao cậu lại đánh Taehyung nặng thế? Hồi bé ghét nhau mà lớn lên lại yêu nhau, đúng là duyên số!"
Kim Taeyeon nãy giờ ngồi nghe cũng thấy thú vị, cô cũng nhớ em mình từng nhập viện vì bị "côn đồ" đánh, không ngờ mấy chục năm sau gặp lại người đó chính là cậu.
"Cái này ba không nhớ." Ông Kim lắc đầu, cười nhẹ.
Jeon Jungkook cũng xua tay: "Cháu cũng không nhớ."
Thế là câu chuyện kết thúc tại đó, không ai biết vì sao ngày xưa cậu lại đánh Taehyung nặng đến vậy. Nhưng nhờ ông Kim khơi gợi lại kỷ niệm ấy mà bầu không khí trở nên dễ chịu hơn, sự lo lắng có lẽ vẫn còn đó nhưng cả nhà bỗng thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Cứ như Kim Taehyung vẫn luôn ở cùng mọi người dù là ở đâu, khi nào.
Dùng bữa với nhà Kim xong, Jeon Jungkook cũng nhanh chóng xin phép ra về. Cậu còn phải đến hiện trường giám sát sự việc và quãng đường đến Wonju khá xa.
Thế nhưng có cảm giác kỳ lạ cứ bao trùm lấy cậu, cứ như thể cậu cũng muốn nhớ lại rốt cuộc vì sao mình lại đánh Taehyung như vậy. Nhưng cậu đương nhiên không tài nào nhớ được.
Jeon Jungkook tạm thời không để ý đến nữa, dành cả buổi tối để giám sát tìm kiếm, thậm chí còn chủ động tham gia vào. Nhưng hôm nay cũng không thu được kết quả gì có ích, không ai thu thập thêm chút manh mối nào cả. Bên phía cảnh sát vẫn chưa tìm được hai chiếc xe có liên quan kia.
Đến khuya, khi không trụ nổi nữa cậu mới về khách sạn nghỉ ngơi. Trong suốt những ngày ở Wonju theo dõi tình hình, cậu ở khách sạn suốt. Chủ yếu là vì em bé, em bé không thể cùng cậu phơi nắng dầm mưa mãi được, cậu ít nhất lo cho bản thân chính là lo cho đứa bé trong bụng.
Đã hai giờ sáng mà cậu vẫn trằn trọc không ngủ được bởi trong lòng vướng bận đủ chuyện. Cuối cùng cậu cũng không nhịn được sự tò mò đến khó chịu, thật muốn biết chi tiết chuyện hồi bé.
Vì cậu có linh cảm rằng nếu cậu biết kỹ hơn về chuyện này sẽ giúp ích gì đó cho việc tìm kiếm Kim Taehyung. Dạo này những cảm giác mơ hồ luôn ập đến, lần trước cũng vậy, tưởng chừng chỉ là ảo giác kỳ lạ nhưng lại là linh cảm báo trước điều tồi tệ xảy đến. Thế nên cậu có niềm tin vào linh cảm của mình hơn bao giờ hết.
Jeon Jungkook ngồi bật dậy lấy điện thoại gọi cho Kang Seunghyun, thầm nghĩ anh ấy sẽ biết gì đó có ích, giờ này ở Ý cũng còn sớm.
"Chưa ngủ nữa?" Ngay khi bật điện thoại thì câu đầu tiên cậu nghe từ Kang Seunghyun chính là câu này.
Anh biết cậu mang thai nhưng dạo này cứ luôn lo lắng cho Taehyung, điều đó cũng khiến Seunghyun và Jeon lão phiền não.
"Em định ngủ nhưng chợt nhớ có vài chuyện muốn hỏi anh."
Kang Seunghyun ở đầu dây bên kia đang bận làm việc nhưng nghe cậu nói thế liền dừng hẳn mọi hoạt động để lắng nghe.
"Anh... Anh có nhớ ngày bé em từng đánh một người nhập viện không?"
"Em đánh biết bao nhiêu người! Haha..."
"Không... Ý em là, lúc đó em đánh người ta nhập viện rồi bị Jeon lão bắt vào bệnh viện chăm sóc. Người bị em đánh là Kim Taehyung..."
Nói đến đây Seunghyun mới chợt nhớ lại. Khi ấy anh cũng còn nhỏ tuổi nhưng quả thực vụ này từng gây náo loạn cả tổ chức, lan ra cả giới mafia Ý. Bởi đó là trận "ẩu đả" của hai cậu ấm, một là con nuôi Jeon lão, một là thiếu gia nhà họ Kim.
Vì thế anh cũng biết kha khá chuyện, chỉ là trước đây không ai nhắc thì anh cũng cho nó vào quên lãng. Bây giờ đột nhiên cậu nhắc lại, không biết là vì sao. Chẳng lẽ đến bây giờ cậu mới nhớ lại sự kiện ấy và phát hiện người bị mình đánh là Kim Taehyung hay sao?
"À, anh nhớ rồi. Nhưng sao vậy? Sao lại đột nhiên hỏi chuyện đó? Anh tưởng em quên rồi?"
Kim Taehyung từ khi lên mười ba tuổi, cả Kim gia đã thống nhất sẽ giấu nhẹm danh tính hắn đi. Đứa con trai út của ông trùm khi ấy bỗng nhiên không thấy ai nhắc đến nữa, dần dần người ta chỉ còn nhớ đến đại tiểu thư Kim Taeyeon. Sau này hắn còn ra ngoài tự lập nên thân phận càng mờ nhạt.
Nhưng vì mong muốn che giấu thân phận hắn, Kim lão từ sớm đã không muốn ai nhắc đến chuyện này. Sợ rằng nếu chuyện hắn bị con nuôi của Jeon lão đánh truyền xa hơn nữa thì khó lòng mà bảo toàn danh tính của hắn. Thế là từ đó không thấy ai nhắc đến, kể cả người trong cuộc.
Jeon Jungkook từ từ đem chuyện hôm nay mình đến gặp ba mẹ Kim Taehyung kể cho Kang Seunghyun nghe. Anh mới hiểu ra vấn đề.
"Nhưng em cứ băn khoăn mãi... Anh có biết vì sao năm ấy em đánh Taehyung không?"
Đột nhiên nghe tiếng Kang Seunghyun bật cười rất nhanh, rồi sau đó lại ho khan, không cười nữa mà thay vào đó là giọng có phần nghiêm trọng.
"Em còn nhớ Alisia không?"
"Alisia?"
Cái tên này nghe quen quá, cậu từng gặp ở đâu đó rồi.
"Không nhớ cũng phải. Cô ta đã rời tổ chức từ khi em mới mười mấy tuổi. Cũng không phải thành viên cốt cán gì mà chỉ mang đến phiền phức nên mới bị trục xuất."
___
Mọi chuyện bắt đầu ở một công viên vắng người qua lại ở thành Rome, nước Ý.
Cô bé với mái tóc ngắn ngang vai, mặc áo yếm trông vừa xinh xắn vừa cá tính ngồi trên sân cỏ. Trên áo còn có một ghim cài in tên, dòng chữ Alisia rõ ràng. Cô bé quay mặt vào gốc cây lớn, tay vuốt ve bộ lông mềm mại của một chú mèo, tay khác thì pha sữa cho chú uống.
"Mèo ngoan, uống sữa rồi ngủ ngon nhé."
Alisia vừa cười vừa nói, cứ liên tục vuốt ve mèo nhỏ khiến nó quấn lấy cô. Điều kỳ lạ duy nhất là bát sữa kia không chỉ có sữa, chẳng biết cô bé lấy đâu ra một lọ thủy tinh đựng thứ chất lỏng màu đỏ đậm rồi từ từ pha vào bát sữa.
Khi chất màu đỏ kia đã đổ hết vào bát sữa cũng là lúc nụ cười trên môi cô biến dạng, ánh mắt chợt lạnh đi, nhìn chằm chằm chú mèo. Ánh mắt ấy càng lúc càng trở nên vô hồn dời đến mấy vết xước trên tay còn đỏ ửng.
"Mèo ngoan sao lại cào chị chứ? Em có biết làm chị bị thương thế này chị sẽ xấu xí và không được anh Jungkook thích nữa không? Đúng là mèo hư mà!"
Hôm qua, ngay tại công viên này, chú mèo này đã cào mấy vết vào tay cô để lại mấy vết sẹo.
"Mà mèo hư thì phải bị phạt đó!"
Mấy lời ấy cứ như lời trăn trối cuối cùng. Nói rồi Alisia xoa xoa bộ lông một cái rồi mạnh bạo nhấn đầu chú mèo vào bát sữa, ép nó uống sạch.
Chú mèo nhỏ ngây thơ thích thú trước bát sữa đầy, ngoan ngoãn uống hết. Alisia thì ngồi đó mãn nguyện xem, nụ cười giương cao mất nhân tính trông không khác gì một kẻ sát nhân bệnh hoạn.
Chú mèo nhỏ trúng độc, chỉ kịp co giật một cái rồi lăn ra chết tức tưởi ngay trước mặt Alisia. Cô bé không có chút phản ứng gì là bất ngờ hay sợ hãi, ngược lại còn cười rất vui thú, vô cùng thỏa mãn trước việc mình vừa gây ra.
Toàn bộ cảnh tượng máu lạnh ấy lọt vào mắt Kim Taehyung. Nhóc con sững sờ chứng kiến một bạn gái cho mèo uống sữa có độc, chứng kiến chú mèo chết mà cô bé ấy dửng dưng không thấy tội lỗi.
___
tới đây chắc cx hỉu hỉu r haaa hihi
.23/7/23.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top