『Chương 3』
Tôi vốn luôn chạy theo một thứ mơ hồ mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng mong muốn nhận được, không phải những món đồ chơi đắc tiền hay những thứ quà vặt ngon ngọt, thứ đó chẳng thể chạm vào được nhưng lại sở hữu một sức hấp dẫn vô cùng mãnh liệt, một thứ vô hình nhưng để có được nó thì không chỉ tôi mà những đứa trẻ khác đều phải cố gắng cực lực- thứ đó chính là sự công nhận.
Sự đền đáp cho mọi cố gắng mà chúng tôi - những đứa trẻ có tâm hồn khô héo và méo mó dần theo thời gian cho là xứng đáng nhất, không phải thứ gì khác mà chính là sự công nhận.
Chỉ cần một cái xoa đầu và câu nói "Con đã làm rất tốt rồi" chỉ cần như thế thôi.
Như thế là đủ rồi.
...
Ngày thuyết trình đến, trước sự chú ý của toàn lớp Jungkook xuất sắc hoàn thành bài với sự tự tin và những gì đã chuẩn bị, bài làm của nhóm chúng tôi khiến cô giáo rất hài lòng và được cô đánh giá khá cao.
"Tốt lắm, Jungkook làm bài này rất tốt!"
"Thưa cô, đây còn là công sức của Taehyung nữa ạ không phải chỉ của mình em, cậu ấy thực sự đã đóng góp rất nhiều nên hôm nay bài làm này mới có thể hoàn thiện một cách chỉnh chu như thế này ạ!"
Tôi quay sang nhìn em, người con trai ấy đã thỏa mãn được cái ham muốn được công nhận bấy lâu nay tôi hằng mong mỏi trong lòng.
Jeon Jungkook rốt cuộc chẳng hiểu vì sao.. vì sao lại đối xử với tôi tốt như thế..?
"Taehyung làm sao..?" Cô giáo bên dưới nhìn em, ánh mắt có chút nghi hoặc hỏi lại.
"Đúng ạ!" Em gật đầu khẳng định chắc nịt, không quên đưa thêm minh chứng để tăng phần xác đáng cho lời nói của mình: "Tất cả những dẫn chứng em đưa ra hôm nay đều là do một tay cậu ấy tìm hiểu."
Có lẽ dường như lúc đó tôi đã hoàn toàn bị em thu phục, tôi chẳng còn có thể nghe được bất kì một âm thanh gì khác, cũng chẳng còn có thể nhìn thấy bất kì một thứ gì khác, thứ duy nhất tôi nghe và thấy lúc đó là em và từng câu từng chữ em nói.
Nó đã thật sự thành công chạm vào tim tôi, không xót chữ nào!
"Cô có lời khen cho hai em, vậy nên hai em sẽ được A+ cho bài thuyết trình này! Kim Taehyung lần này em làm rất tốt!"
Nếu tôi nhớ không lầm thì lâu rồi tôi mới có một con điểm trên mức trung bình, hình như lần cuối cùng tôi học hành nghiêm túc để đạt được điểm số cao là vào năm lớp bảy.
"Hì hì hôm nay chúng ta làm rất tốt phải không?"
"Ừm."
"Giờ nghỉ trưa cậu đợi tớ ở nhà ăn nhé, chúng ta cùng ăn trưa với nhau với cả tớ cũng có thứ muốn đưa cho cậu."
"Đưa cho tôi..?"
"Đúng rồi cho cậu!"
Em nhỏ này đúng là biết cách khiến người khác tò mò, tôi dành ra bốn tiết học của buổi sáng chỉ để nghĩ ra thứ em sẽ đưa cho tôi.
Và hình như cũng có ngắm em một chút trong lúc suy nghĩ..
Chỉ là một chút thôi.. một chút thôi...
Tạm biệt cái bàn bé nhỏ ở góc khuất nhà ăn, hôm nay tôi chọn cho mình một cái bàn ở cạnh cửa kính có view nhìn thẳng ra sân trường nơi có cái đài phun nước cũ kĩ bám đầy rêu xanh và hàng cây cổ thụ lâu năm trên bãi cỏ xanh mướt, thân cây to đến hai người cũng chẳng thể nào ôm hết được.
"Cậu đợi lâu không?"
"Mới xuống thôi."
"Hôm nay có món thịt chiên giòn xốt chua ngọt, tớ thích món này lắm."
"Vậy sao?"
"Taehyung có thích món gì không?"
"Không thích món gì cả."
"À ừm.." Em ủy khuất nhìn tôi nhỏ tiếng đáp.
Jungkook một tay cầm thìa nghịch nghịch miếng thịt trong khay cơm tay còn lại chống cằm, nhìn tôi hai mắt long lanh chớp chớp.
Cái ánh mắt mà ở tại thời điểm đó đã khiến tim tôi hẫng mất vài nhịp.
Không muốn thừa nhận chút nào, nhưng tôi thích đôi mắt của em, thích cái cách nó cong lên khi em cười, thích cái cách nó lúc nào cũng lấp lánh, thật lòng tôi thích đôi mắt của Jeon Jungkook.
Nó thật sự vô cùng xinh đẹp, và em cũng thế.
"Taehyung!"
Tôi nhướng mày nhìn em thay cho lời hồi âm, em xoè tay đưa chiếc móc khóa bằng len có hình một chú gấu nâu ra khoe với tôi.
"Tớ tự đan đó, cậu thấy xinh không?"
"Ừm xinh."
"Quà của cậu đó!"
"Quà.. cho tôi sao?"
"Đúng rồi, vì hôm nay Taehyung đã hoàn thành bài rất xuất sắc nên tớ tặng cậu, phiên bản giới hạn đó, không tìm được cái thứ hai trên đời đâu!"
Nhận lấy chú gấu từ tay em, ngón tay tôi miết nhẹ trên gương mặt của nó, đáng yêu thật.
Giống như người đã tạo nên nó vậy, nó đáng yêu và em cũng thế, đáng yêu đến mức vừa gặp đã khiến tôi ôm thương nhớ khi nào cũng không hề hay biết.
"Cậu làm khi nào vậy..?"
"Hai hôm trước thôi."
"Có cực lắm không..?" Tôi nhẹ giọng hỏi thăm.
"Không có tớ cũng hay mày mò làm mấy đồ thủ công này lắm nên là không cực."
"Tôi sẽ giữ nó thật kĩ, hứa đó!"
"Vậy ngoắc tay với tớ đi, bé gấu này sẽ luôn ở bên cạnh cậu nhé!"
Tôi gật đầu, đưa tay móc lấy ngón út em đã giơ sẵn, ngón cái của cái hai ấn vào nhau.
"Vậy từ giờ Taetae sẽ luôn ở cạnh Taehyung!"
"Taetae..?"
"Tên của con gấu đó! tớ đặt theo tên cậu ấy!"
"Ừm."
"Tớ cũng có một bạn thỏ nè, tớ lúc nào cũng đem cậu ấy theo bên mình hết."
Từ trong balo của mình em lấy ra một chú thỏ bông trắng bằng len, có đôi má hồng và một bên tai cụp nom khá dễ thương.
"Thỏ của cậu tên gì?"
"Tên là Kookoo!"
"Thế thỏ của cậu có muốn làm bạn với gấu của tôi không?"
"Dĩ nhiên là có rồi!"
Không một chút chần chừ em ngay lặp tức trả lời một cách vô cùng dứt khoát.
"Vậy cho chúng nó kết bạn nhé."
"Ừm!" Em gật đầu cái rụp, híp mắt cười nhìn tôi rồi nói tiếp: "Không những thỏ của tớ muốn làm bạn với gấu của cậu mà tớ cũng muốn làm bạn với Taehyung nữa."
"Làm bạn với tôi sao..?"
"Tớ muốn làm bạn với cậu như vậy có được không..?"
Em là đang hỏi ý kiến của tôi sao..?
Người trước mặt tôi chính là đang ngỏ lời muốn làm bạn với một kẻ lập dị ai cũng ghét bỏ, một kẻ côn đồ với cái mác 'bạo lực học đường', thật sự muốn làm bạn với kẻ xấu xí này sao..?
"Cậu không sợ tôi sẽ bắt nạt cậu sao..?"
"Nếu muốn bắt nạt tớ thì việc gì cậu phải đánh Han Hyeon In vì cậu ấy lừa tớ."
"Tôi bắt nạt được người khác thì cũng sẽ bắt nạt được cậu!" Bị em nói trúng tim đen, tôi thẹn quá hoá giận nói lớn.
"Nhưng cậu đã chọn không bắt nạt tớ mà không phải sao..?"
Em nhìn tôi, tận sâu trong ánh mắt em hiện rõ lên sự dịu dàng đến kì lạ, sự dịu dàng mà từ lâu rồi chẳng có ai mang đến cho tôi.
Những kẻ ngoài kia chúng nó nhìn tôi với đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy sự khinh bỉ và ghét bỏ, nhưng người trước mặt tôi lúc này lại thật sự kiên nhẫn dùng từng cử chỉ, từng lời nói, từng ánh mắt dịu dàng nhất với tôi.
Jeon Jungkook, em thật sự là một thiên thần, cuối cùng thượng đế cũng không tước đoạt hết tất cả từ tôi, ít ra ngài ấy vẫn còn chút xót thương cho kẻ bần cùng này.
"Taehyung có thể làm bạn với tớ không?"
Nhìn người con trai trước mặt, trái tim tôi lại vô thức loạn nhịp, không phải vì sự xinh đẹp của em khiến nó xao xuyến mà là em thật sự đã chạm vào trái tim tôi bằng một cách thật nhẹ nhàng em khiến nó rung động, khiến nó trở thành của em.
"Chúng ta làm bạn nhé Jeon Jungkook?"
"Đồng ý!!"
...
<Hai ngày trước>
"Hừm hay là đan con gấu đi nhỉ, gấu nâu có vẻ hợp với cậu ấy.."
Cậu thiếu niên nằm sấp trên giường hai chân đong đưa, theo video hướng dẫn đang chiếu trên màn hình điện thoại tỉ mỉ móc từng sợi len.
"Cậu ấy tên là Taehyung, vậy thì em sẽ tên là Taetae, từ bây giờ em chính là thần hộ mệnh của cậu ấy!"
Em nhìn chú gấu trên tay vừa mỉm cười, ngón tay chạm vào chiếc mũi hồng hồng của nó.
"Nhớ phải bảo vệ cậu ấy đấy nhé!"
...
"Hôm nay Kookoo có Taetae làm bạn, và Jungkook cũng có Taehyung làm bạn."
Thả ngôi sao mang theo hàng chữ mang theo một kỉ niệm đẹp trong những năm cấp ba vào chiếc lọ thủy tinh, em nhỏ cười tủm tỉm lắc chiếc lọ khiến ngôi sao bên trong xoay vòng.
"Không lâu nữa tớ sẽ có một lọ đầy ngôi sao cho xem!"
.
.
.
-chloe-
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top