『Chương 18』

Học khác lớp với em, đối với tôi là một chuyện không mấy dễ dàng, không có em bên cạnh tôi thu mình với tất cả mọi người xung quanh, học đã gần một học kì nhưng tôi vẫn không chủ động bắt chuyện với ai, cũng không làm quen thêm bất kì một người bạn mới nào.

Đi học cả ngày nhưng thứ tôi trông chờ chỉ là được gặp em, hình ảnh một bạn học lớp 11-6 cứ đầu giờ nghỉ trưa và khi tan học đều đứng ở một góc tường đối diện cửa sau lớp 11-1 đã gần như trở thành một chuyện hiển nhiên, ngày nào cũng thấy.

"Taehyungie!!! Hôm nay phát lại bài kiểm tra tớ được 100 điểm này!!"

Em hí hửng đưa bài của mình cho tôi xem, số một trăm được viết bằng mực đỏ cực kì nổi bật đã ngay lập tức đập vào mắt tôi, tôi mỉm cười khẽ xoa đầu em.

"Cậu giỏi thật, tớ sẽ thưởng cho cậu, cậu thích được thưởng gì?"

"Tớ muốn được ôm cậu!" Không chần chừ, như thể đã suy nghĩ sẵn từ trước em thẳng thắn nói.

"Hả..? Cái này.. ừm.." Tôi có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng Jungkook lại yêu cầu phần thưởng này mà lúng túng gãi đầu.

"Tớ muốn ôm ạ!"

Jungkook mếu máo, hai mắt long lanh nhìn tôi, khẽ chớp, cánh môi em mím chặt, níu lấy vạt áo tôi trông chờ sự đồng ý.

"..."

Thật lòng tôi không thể nào từ chối ánh mắt ấy được, vốn dĩ là tôi không thể từ chối bất kì yêu cầu gì của em cả.

"Ở đây đông quá hay chiều về chúng ta ôm sau Taehyungie nhé?"

"Được."

Jeon Jungkook, em thật sự là một đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện, lúc nào cũng cố gắng điều chỉnh lời nói, suy nghĩ, cử chỉ, hành động và thậm chí là cả mong muốn của mình chỉ để làm hài lòng người khác.

Tôi vẫn luôn thắc mắc một điều rằng tại sao bố mẹ em lại có thể rời đi khi có một đứa con ngoan ngoãn, biết vâng lời đến thế này..?

Ngồi ở sân thượng trường ăn trưa, em vừa ăn vừa kể cho tôi nghe về buổi học sáng hôm nay của mình, về những chuyện em trải qua.

Điều tôi lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra, Jungkook học ở lớp mới thường xuyên bị bạn bè trong lớp cô lập và bắt nạt.

Lí do vì..

Vì em chơi với kẻ cá biệt như tôi nên chúng nó không muốn làm bạn với em.

"Jungkook.."

"Hở?"

"Cậu vẫn ổn chứ..?" Tôi dừng đũa, gác lên khay cơm, nghiêm túc nhìn em.

"Tớ ổn mà, có sao đâu?"

"Thật sự ổn sao..?"

"Tớ.. hình như cũng không ổn cho lắm.."

Em cúi gằm mặt xuống, bấu chặt lấy hai tay, kiềm nén không cho phép bản thân yếu đuối.

Nhìn thấy bạn nhỏ trạng thái không tốt, tôi liền chủ động nắm lấy tay em, tách hai tay em nhỏ đang bấu vào nhau ra, tránh để em tự làm mình bị đau, ân cần xem xét qua tình trạng vết thương rồi xoa nhẹ lên chúng.

"Đừng bấu nữa sẽ rất đau đấy."

Thường thì sẽ chẳng ai để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này, nhưng tôi lại rất quan tâm.

Không đúng, phải nói là tôi chỉ quan tâm một mình em, còn lại những thứ khác không đáng để quan tâm.

Vì em là người tôi thương mà.

"Cậu có muốn ôm chút không? Ở đây cũng không có ai cả.." Tôi ngại ngùng khẽ đề nghị rồi khẽ liếc mắt nhìn sang em.

Jungkook không trả lời, em chỉ gật đầu rồi luồn tay qua eo tôi, vùi đầu vào lòng ngực tìm kiếm chút hơi ấm.

Hai tay em nắm lấy gấu áo tôi, ngón tay cái miết dọc theo mép vải, đầu em tựa lên vai tôi, hai mắt nhắm nghiền.

"Jungkook này.. có phải tại tớ không?"

"Taehyungie làm gì cơ..?" Em ngồi thẳng dậy, nới lỏng vòng tay, lùi lại đối mặt với tôi hỏi.

"Do cậu chơi với tớ nên cậu mới bị cô lập.. có đúng không..?"

"Tớ không quan tâm bọn họ, tớ chỉ cần Taehyungie thôi, có cậu là đủ rồi!"

"Nhưng mà.." Chưa kịp nói hết câu em đã đặt ngón tay lên môi tôi, lắc đầu cười nói: "Cậu đừng bỏ tớ có được không, tớ chỉ có mình cậu thôi.."

"Jungkook.."

ngẫm kĩ lại cũng đúng, trên cái cuộc đời tàn nhẫn nhẫn tâm tước đi hết tất cả mọi thứ của hai đứa trẻ này, thì đúng thật là chúng tôi bây giờ chỉ còn có nhau thôi, chúng tôi đã thật sự không còn một thứ gì nữa cả, chỉ có mỗi mình đối phương mà thôi.

"Tớ không bỏ cậu, không đi đâu hết."

"Cậu hứa đi, đừng đi đâu hết nhé..?"

"Hứa!" Tôi đưa ngón út ra móc lấy ngón út của em đang giơ sẵn, ngoéo tay đóng dấu rồi khẽ nói: "Đóng dấu rồi không được thất hứa đâu đó."

"Ừm!"

...

Từ sau ngày hôm đó tôi hạ quyết tâm chăm chỉ học tập để nâng cao thành tích, đều đặn hằng ngày sau giờ học em và tôi sẽ đều ngồi ở quán cà phê của chị Woo để học bài với nhau.

Tôi phải cố gắng, trước là để năm sau có thể tiếp tục học cùng lớp với em, sau là để có thể rút ngắn thời gian mau chóng bày tỏ lòng mình.

"Được bao nhiêu điểm..?"

"Taehyungie.. cậu được 87 điểm nè!!!"

Tôi nhận lại đề ôn luyện từ tay em, mỉm cười hài lòng với thành quả của mình.

"Cao hơn đề vừa rồi tận 17 điểm luôn đó!"

"Nhờ cậu chỉ dạy tốt!"

"Không đúng, nhờ học trò Kim Taehyung chăm chỉ, thông minh vừa giảng qua một lần đã ngay lập tức hiểu bài!"

Ngồi học đến cả quên chú ý thời gian, chúng tôi rời quán ra về cũng là hơn tám giờ tối, đưa em về nhà trước, nhìn thấy em vào nhà an toàn, tôi mới an tâm quay bước trở về nhà.

Tắm rửa ăn uống qua loa rồi lại ngồi vào bàn tiếp tục làm bài tập, đến tận tối muộn mới hoàn thành, thả cây bút chì lên trên quyển vở, một tay che miệng ngáp dài một tiếng, vươn vai uể oải.

Ngã lưng lên giường, với tay tìm lấy bạn thỏ bông Jungkook tặng tôi ấn nhẹ vào bụng nó, để nghe giọng nói quen thuộc được thu lại bên trong.

"Bạn học Taehyungie của tớ, học tập chăm chỉ nhưng cũng đừng quên giữ gìn sức khỏe nhé! nhớ ăn đủ bữa, ngủ sớm và đặc biệt là tinh thần phải thật thoải mái nhé, Jungkookie lúc nào cũng ở bên cạnh cậu hết!!"

Hôm qua em sang nhà tôi để học nhóm đã tranh thủ ngồi thu âm lại lời nhắn mới cho bạn thỏ này, nhưng do bận quá nên tôi quên mất chưa nghe.

Nghe hết lần này đến lần khác, vẫn không hề thấy chán, tôi cứ nghe hết rồi lại ấn vào bụng để cho bạn thỏ phát lại, vô tình chẳng biết ấn nhầm vào đâu lại nghe được một lời nhắn bí mật mà em giấu.

"Không có cậu ở cạnh, học một mình ở lớp này toàn người lạ tớ không thích chút nào, tớ nhớ cậu quá Taehyungie.."

tôi ôm bạn thỏ vào lòng, ánh mắt ôn nhu nhìn nó, khoé môi mỉm cười khẽ thì thầm.

"Tớ cũng nhớ cậu, Jungkookie.."

Lúc nào cũng nhớ, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây trong tâm trí đều luôn là hình bóng của em, nhớ em nhiều đến nỗi không lúc nào có thể ngừng nghĩ về em, người con trai tôi thương-Jeon Jungkook!

...

"Seoul, ngày 11 tháng 11 năm 2023, hôm nay tớ lại đi học nhóm cùng Taehyungie nè, cậu ấy ở khoảng cách này có phải nhìn rất là đẹp trai đúng không, nhìn kìa cậu ấy đang chăm chú làm bài lắm đó nha, Kim Taehyung cố lên, cổ vũ cậu bằng hai trăm phần trăm nhiệt huyết của tớ!!" Jungkook xoay đầu nhìn tôi rồi lại nhìn vào máy quay, ngón trỏ đặt lên miệng híp mắt cười xinh khẽ lắc đầu rồi thì thầm nói tiếp: "Cậu ấy học hành chăm chỉ lắm, nhưng mà hình như lúc cậu ấy nghiêm túc trông có vẻ gì đó cuốn hút hơn phải không? đúng là đẹp trai mà."

"Cậu đang quay tớ à..?"

"Hì hì bị bắt quả tang mất ờiii.." Em ngại ngùng thè lưỡi, rồi chun mũi cười xinh.

...

"Tớ đang thích một người, tên của cậu ấy là Kim Taehyung!"

Jungkook cẩn thận xếp mẫu giấy mang theo bí mật của mình bên trong thành một ngôi sao nhỏ rồi thả vào chiếc lọ thủy tinh.

Gối đầu lên hai tay nằm lên bàn, em chăm chú nhìn hai ngôi sao giấy trong lọ, ngôi sao đầu tiên được gấp vào ngày em và hắn trở thành bạn đánh dấu một kỉ niệm nhỏ của cả hai, ngôi sao hôm nay là nơi em tin tưởng thổ lộ bí mật nhỏ trong lòng mình.

Hi vọng bí mật ấy ngày nào đó sẽ thành sự thật, sớm thành sự thật.

.
.
.

-chloe-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top