chap4

Vũ Điệu Của Bóng Tối

Ánh trăng như một dải lụa bạc phủ lên khu rừng, nhưng không thể che giấu sự đe dọa từ bóng tối. Tae Hyung kéo Jungkook đi sâu vào rừng, những bước chân nhanh nhẹn nhưng không kém phần cẩn trọng.

"Chúng ta đi đâu?" Jungkook thở dốc, cố gắng theo kịp nhịp bước của Tae Hyung.

"Tìm nơi ẩn náu an toàn hơn. Nơi này không thể giữ ngươi được lâu," Tae Hyung trả lời, giọng nói sắc lạnh.

Jungkook im lặng, nhưng trong lòng đầy những câu hỏi. Anh có cảm giác mỗi bước chân mình đang tiến gần hơn đến một điều gì đó khủng khiếp, một bí mật mà anh chưa sẵn sàng đối mặt.

Bỗng nhiên, Tae Hyung dừng lại. Anh xoay người, đặt tay lên vai Jungkook, ánh mắt hắn trở nên sắc bén như dao. "Ngươi có nghe thấy không?"

Jungkook lắng tai nghe. Ban đầu, anh chỉ nghe thấy tiếng gió rít qua những tán cây. Nhưng rồi, từ xa vang lên một tiếng cười khẽ, lạnh lẽo đến mức khiến sống lưng anh tê buốt.

"Tae Hyung..." Jungkook lắp bắp, đôi mắt hoảng hốt. "Có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta."

"Đứng sau ta," Tae Hyung ra lệnh, giọng nói không cho phép sự phản kháng.

Jungkook làm theo, tim anh đập thình thịch khi một bóng đen lớn xuất hiện giữa những tán cây. Đôi mắt vàng rực của nó sáng rực trong bóng tối, như một con thú săn mồi đang đói khát.

"Tae Hyung!" Giọng nói trầm thấp của bóng đen vang lên, kéo dài từng âm tiết như muốn thách thức. "Ngươi thật sự nghĩ mình có thể bảo vệ con người này mãi mãi sao?"

"Thử xem," Tae Hyung trả lời, ánh mắt hắn không hề dao động.

Bóng đen cười khẩy, rồi lao về phía họ với tốc độ kinh hoàng. Trong tích tắc, Tae Hyung đẩy Jungkook sang một bên và lao lên đối đầu với kẻ thù.

Tiếng va chạm vang lên như sấm rền, làm rung chuyển cả khu rừng. Jungkook ngã nhào xuống đất, ánh mắt hoảng sợ khi nhìn thấy hai bóng dáng quấn lấy nhau trong một trận chiến ác liệt.

Tae Hyung là một chiến binh điêu luyện. Hắn di chuyển nhanh như chớp, từng đòn tấn công đều mang theo sức mạnh khủng khiếp. Nhưng kẻ thù của hắn cũng không hề kém cạnh.

Jungkook cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng. Anh muốn bỏ chạy, nhưng đôi chân không thể cử động. Tất cả những gì anh có thể làm là nhìn và cầu nguyện rằng Tae Hyung sẽ chiến thắng.

Đột nhiên, một luồng khí đen bùng lên từ kẻ thù, đẩy lùi Tae Hyung. Hắn bị văng mạnh vào một thân cây, để lại một vết nứt lớn.

"Tae Hyung!" Jungkook hét lên, cảm giác như tim mình bị bóp nghẹt.

Tae Hyung đứng dậy, khuôn mặt hắn lạnh lùng nhưng ánh mắt đã bừng lên cơn giận dữ. "Ngươi nghĩ thứ sức mạnh rẻ tiền đó có thể hạ được ta sao?"

Nói rồi, Tae Hyung lao lên lần nữa, lần này mạnh mẽ hơn, quyết đoán hơn.

Jungkook không biết điều gì đã xảy ra sau đó, vì mọi thứ diễn ra quá nhanh. Khi anh kịp nhận ra, kẻ thù đã biến mất, chỉ còn lại Tae Hyung, đứng đó với vết thương trên vai nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh như dao.

"Chúng ta đi," Tae Hyung nói, không để Jungkook có thời gian hỏi gì thêm.

---

Họ dừng chân tại một ngôi đền cũ, nằm sâu trong rừng, bao phủ bởi dây leo và rêu phong. Ngôi đền toát lên một vẻ bí ẩn, như thể nó đã tồn tại qua hàng thế kỷ mà không ai biết đến.

"Đây là đâu?" Jungkook hỏi, ánh mắt anh nhìn quanh, đầy vẻ bất an.

"Nơi này từng là một phần của lãnh thổ ta," Tae Hyung trả lời, giọng nói trầm thấp. "Không ai dám xâm nhập vào đây, vì ngôi đền này được bảo vệ bởi một lời nguyền."

"Lời nguyền?" Jungkook nhíu mày.

"Phải," Tae Hyung đáp, ánh mắt hắn trở nên xa xăm. "Lời nguyền mà chính ta đã đặt ra, để bảo vệ những gì còn sót lại của tộc ta."

Jungkook muốn hỏi thêm, nhưng anh cảm nhận được sự đau đớn trong giọng nói của Tae Hyung. Anh quyết định giữ im lặng, ít nhất là lúc này.

---

Đêm đó, Jungkook không thể ngủ được. Anh ngồi bên cạnh một ngọn lửa nhỏ, ánh mắt lạc vào hư vô. Tae Hyung ngồi cách đó không xa, im lặng như một bức tượng.

"Tae Hyung," Jungkook gọi, giọng anh nhỏ nhưng rõ ràng.

"Hửm?"

"Tại sao anh lại làm tất cả những điều này vì tôi?"

Tae Hyung không trả lời ngay. Hắn nhìn vào ngọn lửa, ánh sáng phản chiếu trên đôi mắt đỏ rực của hắn, như hai viên hồng ngọc.

"Ta đã sống hơn một nghìn năm," hắn nói, giọng nói trầm buồn. "Ta đã mất tất cả: vương quốc, đồng đội, thậm chí cả chính bản thân mình. Nhưng khi gặp ngươi, ta cảm thấy… có một điều gì đó khác biệt. Ngươi làm ta nhớ rằng ta vẫn còn một chút nhân tính."

Jungkook im lặng, nhưng lòng anh dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Anh không biết mình có thể tin tưởng Tae Hyung hoàn toàn hay không, nhưng anh biết một điều: giữa họ có một mối liên kết không thể phủ nhận.

"Tae Hyung…" Jungkook gọi tên hắn lần nữa, nhưng lần này giọng anh nhẹ nhàng hơn. "Cảm ơn."

Tae Hyung quay lại nhìn anh, đôi mắt hắn dịu đi, như thể lời nói của Jungkook đã chạm đến một góc khuất nào đó trong tâm hồn hắn.

"Ngủ đi," Tae Hyung nói, giọng nói mang theo chút dịu dàng. "Ngày mai, mọi thứ sẽ càng khó khăn hơn."

Jungkook gật đầu, nhưng trong lòng anh biết rằng đêm nay, giấc ngủ sẽ không đến dễ dàng.

Ngọn đuốc bên trong đền cổ cháy leo lét, ánh sáng đỏ hắt lên các bức phù điêu đầy rêu phong khắc hình những con thú dữ và những cánh cổng bị khóa chặt. Jungkook ngồi bên cạnh Tae Hyung, người đang nhắm mắt như đang chìm trong dòng suy nghĩ sâu thẳm. Không khí lạnh lẽo bao trùm, nhưng không ngăn được sự bất an dâng trào trong lòng Jungkook.

"Tae Hyung," Jungkook lên tiếng, phá vỡ sự im lặng nặng nề. "Tại sao họ lại muốn săn lùng chúng ta đến vậy? Anh đã làm gì khiến họ căm hận anh đến mức này?"

Tae Hyung không trả lời ngay. Hắn mở mắt, ánh nhìn sâu hun hút như có thể xuyên thấu mọi điều trong thế giới này.

"Vì ta là kẻ mang lời nguyền của Quỷ Vương," Tae Hyung nói, giọng hắn lạnh lẽo như băng giá của đêm đông. "Bọn chúng không săn lùng ta vì căm hận, mà vì sợ hãi."

Jungkook nhíu mày, lòng đầy thắc mắc. "Sợ hãi? Sợ hãi điều gì?"

Tae Hyung đứng dậy, bước chậm về phía bức phù điêu lớn nhất trong đền. Hắn chỉ tay vào hình một người đàn ông với đôi mắt đỏ rực và đôi cánh đen lớn như bóng tối đang ôm lấy hắn.

"Quỷ Vương," Tae Hyung giải thích. "Người cai trị đầu tiên của tộc ma cà rồng, kẻ đã phong ấn sức mạnh của mình vào máu để truyền lại cho những người kế vị. Nhưng lời nguyền của ông ta không chỉ mang lại sức mạnh. Nó còn mang lại sự hủy diệt."

Jungkook cảm thấy trái tim mình thắt lại. Anh nhìn Tae Hyung, ánh mắt đầy lo lắng. "Anh đang nói rằng... trong máu anh có lời nguyền đó?"

Tae Hyung quay lại, nở một nụ cười nhạt. "Không chỉ trong máu ta. Giờ đây, máu đó cũng đã chảy trong ngươi."

---

Câu nói của Tae Hyung khiến Jungkook như bị sét đánh. Anh lùi lại một bước, ánh mắt đầy sợ hãi. "Không thể nào... tôi không thể trở thành một kẻ như vậy."

"Ngươi không phải là một kẻ như vậy," Tae Hyung nói, giọng hắn trầm ấm hơn. "Ngươi là sự khác biệt. Ngươi là hy vọng."

Trước khi Jungkook kịp hỏi thêm, một tiếng động vang lên từ bên ngoài. Đó là âm thanh của những bước chân nặng nề, từng nhịp dẫm lên mặt đất như lời cảnh báo chết chóc.

Tae Hyung lập tức trở nên căng thẳng. Hắn quay đầu nhìn về phía cửa đền, đôi mắt đỏ rực lên như máu. "Chúng đã đến."

"Chúng là ai?" Jungkook hỏi, giọng anh run rẩy.

"Những kẻ săn lùng," Tae Hyung đáp ngắn gọn. "Bọn chúng đã phát hiện ra nơi này."

Jungkook cảm thấy cơn hoảng loạn trào dâng. "Chúng ta phải làm gì? Chúng ta không thể đánh bại tất cả chúng!"

"Ngươi sẽ không đánh," Tae Hyung nói, giọng hắn đầy quyền uy. "Ngươi sẽ ở lại đây. Ta sẽ đối mặt với chúng."

"Không!" Jungkook phản đối, ánh mắt anh ánh lên sự kiên định. "Tôi sẽ không để anh chiến đấu một mình."

Tae Hyung nhìn Jungkook, một thoáng cảm xúc thoáng qua đôi mắt hắn, nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu. "Ngươi còn chưa hiểu được sức mạnh của mình. Nếu bước ra đó, ngươi sẽ chỉ trở thành điểm yếu của ta."

Jungkook không nói gì thêm. Anh biết Tae Hyung đúng, nhưng lòng anh không thể yên ổn khi để Tae Hyung đối mặt với nguy hiểm một mình.

---

Bên ngoài đền, bóng tối dày đặc như nuốt chửng tất cả. Từng bóng đen xuất hiện giữa rừng cây, những đôi mắt đỏ ngầu như lửa hận thù. Đứng đầu là một người đàn ông cao lớn với mái tóc trắng như tuyết và đôi mắt vàng sáng.

"Tae Hyung," người đàn ông nói, giọng hắn vang lên như tiếng sấm. "Ngươi nghĩ mình có thể trốn mãi sao?"

Tae Hyung bước ra khỏi đền, ánh mắt hắn lạnh lẽo như ánh sáng của mặt trăng. "Ta không trốn. Ta chỉ chờ các ngươi đến để kết thúc tất cả."

Người đàn ông bật cười, tiếng cười đầy chế nhạo. "Kết thúc? Ngươi không có quyền đó. Ngươi là Quỷ Vương, kẻ mang lời nguyền. Sự tồn tại của ngươi chính là mối đe dọa cho tất cả chúng ta."

"Ta không phải là Quỷ Vương," Tae Hyung đáp, giọng hắn sắc lạnh. "Ta là người phá bỏ lời nguyền đó."

Người đàn ông ngừng cười, ánh mắt hắn trở nên sắc bén. "Vậy thì chứng minh đi, Tae Hyung. Hãy chứng minh rằng máu của ngươi không phải là lời nguyền."

Những kẻ săn lùng đồng loạt lao vào, mỗi bước chân của chúng làm rung chuyển mặt đất. Tae Hyung không hề nao núng. Hắn lao về phía trước, cơ thể hắn phát sáng với một luồng ánh sáng đỏ rực.

Cuộc chiến diễn ra dữ dội. Tae Hyung như một cơn lốc xoáy, hạ gục từng kẻ một với sức mạnh áp đảo. Nhưng số lượng của chúng quá đông, và mỗi lần hắn bị thương, máu của hắn lại khiến bọn chúng càng trở nên hung hãn hơn.

Bên trong đền, Jungkook không thể chịu đựng được nữa. Anh cảm nhận được tiếng gọi từ sâu trong máu mình, một tiếng gọi thôi thúc anh bước ra ngoài.

"Tôi không thể để anh ấy chết," Jungkook tự nhủ, rồi lao ra khỏi đền.

Khi anh xuất hiện, ánh mắt của tất cả những kẻ săn lùng đều đổ dồn về phía anh. Tae Hyung quay lại, đôi mắt hắn tràn ngập sự giận dữ.

"Ta đã bảo ngươi ở lại trong đền!" hắn hét lên.

Nhưng Jungkook không lùi bước. Anh cảm nhận được luồng sức mạnh bùng nổ trong người mình, và đôi mắt anh chuyển sang màu đỏ rực.

Một tiếng hét vang lên, và từ cơ thể Jungkook phát ra một luồng sáng mạnh mẽ, quét sạch tất cả những kẻ săn lùng xung quanh.

Tae Hyung nhìn Jungkook, ánh mắt hắn ánh lên sự ngạc nhiên và tự hào. "Ngươi... cuối cùng cũng thức tỉnh rồi."

Jungkook quỳ xuống, hơi thở anh dồn dập. Anh biết rằng sức mạnh này không phải là điều dễ dàng kiểm soát. Nhưng từ ánh mắt của Tae Hyung, anh cảm nhận được một điều: anh không đơn độc trong cuộc chiến này.

(Còn tiếp)

❤🔥❤🔥❤🔥❤🔥❤

🎉HAPPY NEW YEAR 🎊
Năm mới vui vẻ mn🥰

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top