Chương 54 (Hoàn)
"Này thả tôi ra! Các người kéo tôi đi đâu? Ông ấy đang chờ tôi trong phòng kia kìa."
Tiếng la hét vang vọng cả căn phòng, khiến những người đi ngang qua cũng hiếu kì nhìn vào trong. Người phụ nữ tóc tai tơi tả, đôi tay bị khóa chặt cùng bộ đồ sọc trắng bị hai tên to cao nắm tay kéo ra ngoài.
Suốt cả đường đi không ngừng quát tháo. Người đàn bà điên, đôi tay bị khóa chặt không ngừng ôm vào lòng chiếc dù con con bé nhỏ, tựa như món đồ quý giá trân trọng giữ gìn. Đến khi được đặt ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ, đối diện với tấm kính trong suốt, người đàn bà vẫn không ngẩng mặt lên, chuyên chú vuốt ve chiếc ô.
"Taejung à, mưa lớn rồi đừng để bị ướt nhé. Ô đó nhỏ lắm để tớ che ô cho cậu nhé."
"Mẹ..."
Đứa con gái ngồi ở bên ngoài, áp chiếc điện thoại nhỏ vào tai, cố gắng cách mấy cũng không ngăn nổi những giọt lệ lăn dài trên má. Nhìn kĩ người mẹ điên điên dại dại trước mặt mình, muốn trách đôi câu cũng chẳng thể thốt nên lời.
Người đàn bà nghe tiếng ai đó gọi qua chiếc điện thoại nhỏ trên bàn, dời lực chú ý khỏi cái ô mà ngẩng mặt lên. Bà ta nở nụ cười vui vẻ, buông thõng cây dù hấp tấp áp mặt vào cửa kính.
"Con gái... con gái... Aeran..."
Tiếng kêu chẳng những không khiến cô cảm thấy vui vẻ, ngược lại càng khổ tâm hơn bội phần.
Cả một năm qua Aeran sống bên nhà chồng, đôi ba lần về lại quê mẹ thì lại thấy họ đã chuyển nhà từ lâu, gia đình Taehyung cũng cả một năm chẳng thể liên lạc. Cũng may vô tình gặp lại được Jungkook và Taehyung về thăm nhà, được cả hai dắt vào đây.
Chuyện năm đó đến tận bây giờ Aeran mới hay biết, cả một năm không gặp đột nhiên lại nghe tin mẹ mình đâm chết ba Taehyung, đang bị bắt giam trong tù, lại còn điên điên dại dại. Cảm giác đau lòng đến tột cùng, vừa giận lại vừa thương, càng nhìn lại càng dằn xé trong tim.
"Aeran... Aeran... Mưa lớn rồi. Mau vào đây. Ô! Ô nè! Khóc? Không khóc nha. Thương... thương..."
Aeran càng khóc dữ dội hơn, tựa người trên tấm kính lớn, khóc lên như một đứa trẻ. Mặc kệ người đàn bà có dỗ như thế nào cũng chẳng thể ngưng, vừa gọi mẹ vừa nấc lớn.
Mẹ... người mẹ của Aeran... Mẹ của con gái...
Cảnh tượng trước mắt cũng thật đau lòng, Jungkook đứng gần đó cũng bắt đầu sụt sịt, vùi vào lòng Taehyung đang tựa bên ngoài cánh cửa.
Hận thì hận thiệt đấy. Hận cái tình yêu ngu dại đã giết chết đi một người cha. Hận cái tình yêu tuổi học trò đã phá tan một gia đình êm ấm. Nhưng đứng trước hai mẹ con họ, cũng không tránh khỏi đau lòng trước tình mẫu tử đó.
Tình yêu không có lỗi. Chỉ trách những suy nghĩ điên cuồng đã phá tan đi tình yêu đơn thuần.
Chiều hôm ấy Taehyung lái xe đưa Jungkook trở về nhà ba mẹ cậu, cũng lâu rồi cậu đã không thăm họ. Một năm trước gia đình Taehyung chuyển nhà, Jungkook do muốn học cao hơn nên cũng chuyển trường, dọn về nhà ở chung với Taehyung và mẹ Haemin cho tiện việc đi lại. Cũng đã mấy tháng chẳng về nhà rồi.
Bước vào ngôi nhà nhỏ quen thuộc, đèn hôm nay đã thắp lên sớm hơn mọi ngày, chắc ba mẹ đã về đến nhà rồi. Ba mẹ đang ngồi trên chiếc sofa ở giữa nhà, lật lật chiếc tài liệu gì đó.
"Ba mẹ, con về rồi."
Hai ông bà nghe tiếng Jungkook kêu lên liền giật mình, nhanh chóng dúi dúi hết sấp tài liệu ra đằng sau, cố tỏ ra tự nhiên cười nói với cậu. Jungkook nhìn thoáng qua cũng biết, sấp tài liệu mà cậu chẳng thể quên được.
"A Jungkook, về rồi hả con. Sao không nói trước để ba mẹ mua đồ ăn nấu cho hai đứa."
"Mẹ chẳng cần giấu nữa đâu, con đã biết tất cả rồi, từ năm ngoái... Nhưng hai người vẫn là ba mẹ của con thôi.
Jungkook cười thản nhiên, dắt tay Taehyung vào nhà, nhanh nhẹn cất giày dép rồi nhảy lên sofa cùng hai người.
"Con cũng biết ba mẹ ruột của con là ai rồi, nhưng giờ chuyện quá khứ hay nguyên nhân gì cũng không còn quan trọng nữa. Cái gì nên nhớ thì nhớ, không thì cứ cho qua thôi. Mà hôm nay con cũng muốn nói ba mẹ luôn, con dắt Taehyung về ra mắt hai người ."
Jungkook nhẹ nhàng thốt ra, một tay cầm tay Taehyung một tay bẻ chùm nho cho vào miệng, tựa như một việc gì đó rất đơn giản. Thế nhưng lại khiến Taehyung đột nhiên căng thẳng, cả người đông cứng nắm chặt tay cậu, đưa mắt lên nhìn hai ông bà.
"Ôi trời lại tưởng chuyện gì. Con nghĩ ba mẹ vô tâm đến nỗi không nhận ra à. Dọn đến nhà người ta sống chung rồi bây giờ mới dắt về đây thông báo với ba mẹ à?"
Mẹ Jeon tỏ ra khinh bỉ, nhìn thằng con mình mất tiết tháo đến nỗi lấy cớ dễ di chuyển mà chuyển thẳng đến nhà người ta ở chung. Lại nhìn đến Kim Taehyung đang run rẩy không dám hé miệng nửa lời mà bật cười.
"Ơ? Vậy là hai người đều biết hết rồi á? Con còn tưởng hai người sẽ sốc lắm chứ. Đúng là nhà mình, giấu giếm nhau cũng tài tình thiệt."
"Chứ hai đứa bây hôn nhau biết bao nhiêu lần mẹ còn không thấy à? Biết có người lớn ở nhà thì kĩ càng chút đi chứ, mẹ nhìn thấy được lâu rồi đấy nhé."
Thế là cả hai mẹ con đôi co qua lại hết cả một bữa cơm, cũng là lần đầu tiên trong nhà náo nhiệt đến như thế. Khiến cho ba Jeon và Taehyung ngồi ăn cơm bên cạnh cũng phải bật cười theo.
Bữa cơm kết thúc, Taehyung cùng Jungkook về lại nhà mới của họ, vẫn còn bà Haemin đang chờ họ trở về. Bà dạo này đã lặng lẽ hơn rồi, sự việc đó đúng là một cú sốc lớn, không thể quên được nữa.
Bà nhìn thấy hai đứa nhỏ nắm tay nhau vui vẻ trở về, liền bất giác cảm thấy ngọt ngào. Yêu thương nhau là một chuyện, có thể ở bên cạnh nhau mới là điều đáng quý nhất.
Ngồi trò chuyện với bà cả buổi chiều, đến tối lại rủ đám bạn đi chơi. Chẳng ai khác ngoài ba con người kia. Vẫn dính lấy nhau như thế, vẫn như những đứa nhỏ chí chóe nhau không ngừng.
Họ kéo nhau đi ăn khuya, rồi lại ghé vào quán kem thân thuộc. Khung cảnh dường như chẳng thay đổi chút nào, 4 con người chăm chú vào màn hình điện thoại chơi game, một người còn lại tự chơi đùa với mấy con vật ngộ nghĩnh của quán.
Đến khi chơi đã chán, 5 người chia thành 2 nhóm về lại nhà. Jungkook liền kéo Taehyung thật nhanh ra ngoài cửa, rồi men theo con đường quen thuộc đến một nơi ghi dấu kỉ niệm của cả hai.
Ngồi bệt xuống giữa cánh đồng rộng lớn, bóng tối về đêm cũng chẳng thể che đậy hết vẻ đẹp của hoa cẩm tú cầu. Hai người ngồi tựa vào nhau, lắng nghe từng thanh âm của vạn vật.
Thật may mắn làm sao, trải qua bao nhiêu chuyện, Taehyung vẫn có Jungkook ở bên mình. Thật may mắn nhờ có Chungi- người bạn từ nhỏ của Taehyung- tìm gặp và đưa cho đoạn video cụ thể, cũng nhờ cô ấy đánh lạc hướng mọi người giúp anh bao nhiêu lần.
Bao nhiêu chuyện xảy ra rồi, buồn vui đều có đủ. Muốn quên lại chẳng thể quên, muốn nhớ thì lại cứ da diết mãi. Đưa mắt nhìn người kia từ khi nào đã tựa đầu vào vai mình, tựa lên vết sẹo đó, tâm Taehyung chợt an bình đến lạ.
"Jungkook, trước khi gặp lại được em, anh đã từng tìm kiếm trong vô vàn những vì sao kia, liệu có vì sao nào dành cho anh hay không. Nhưng đến bây giờ anh đã hiểu ra rồi, vì sao thì có hằng hà sa số không đếm xuể, duy chỉ có Mặt trời là dành cho anh thôi."
Jungkook nghe lời anh tâm sự liền cảm động không thôi, ngước đôi mắt sáng long lanh lên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt anh cũng vừa vặn chỉ chiếu sáng một mình Jungkook. Cậu nhướn người lên một chút, chạm nhẹ đôi môi vào đôi môi lành lạnh của người kia, cảm nhận vị sương đêm ấm áp.
"Em không muốn làm Mặt Trời đâu, vì Mặt Trời là của muôn loài, không thể chiếu sáng một mình Kim Taehyung được."
"Vậy thì hãy chiếu sáng một mình anh thôi nhé. Trong vũ trụ của Kim Taehyung này, chỉ chứa duy nhất một Mặt Trời bé con Jeon Jungkook thôi nhé."
"Vâng."
Taehyung quay sang nhanh chóng kéo Jungkook nằm trên lưng mình, cõng cậu chạy khắp con đường hoa. Jungkook cười tươi, Taehyung cũng bất giác nở nụ cười rạng rỡ. Hôn lên vết sẹo đẹp đẽ trên vai Taehyung, Jungkook mãn nguyện ôm chặt anh, ngắm cánh đồng hoa chiếu sáng giữa màn đêm u tối.
HOÀN CHÍNH VĂN
_________________________________________
Cuối cùng thì chiếc fic đầu tay của mình đã đi đến hồi kết rồi, cảm ơn đã ủng hộ mình nhiều nhé.
Cái kết này mình đã suy nghĩ rất nhiều, vốn định sẽ là một cái kết gì đó mạnh mẽ một chút. Nhưng đến cuối lại thay đổi hai bạn đến với nhau đã chẳng thêt nhẹ nhàng rồi, vậy thì hãy bình yên ở bên nhau cho đến cuối nhé.
Cảm ơn vì đã đi đến tận ngày hôm nay cùng mình. Đã viết fic rồi mình mới hiểu được nó khó như thế nào, bao lần nản chí, cạn kiệt ý tưởng. Thật may vì đã đi đến tận khi hoàn fic. Một lần nữa, cảm ơn mọi người.
Fic vẫn còn 2 chương ngoại, chỉ là về tâm tư của cả hai người Kim Taehyung và Jeon Jungkook dành cho nhau thôi. Truyện đi đến hồi kết rồi, rất cảm ơn vì đã ủng hộ mình nha
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top