7.

15 - 07 - 2024

Hắn vừa mới đặt mông ngồi xuống cạnh bên thành giường lại nghe tiếng em gọi "ông xã" nhỏ xíu, không kịp gì liền quay ngay người ra sau mở to mắt đầy lo lắng, sợ rằng đã làm gì khiến em thức giấc.

"Anh đây, có chuyện gì hả em? Bảo bối à...sao em lại khóc, gặp ác mộng nữa đúng không?"

"Em xin lỗi Taehyung, là em không đúng với anh, em làm anh buồn...em xin lỗi Taehyung nhiều lắm...anh ơi...."

Giận hắn bao nhiêu lại thương hắn bấy nhiêu, làm sao em có thể nằm im một chỗ mà ngủ ngon lành trong khi người em thương đang ngồi tự dằn vặt bản thân thế kia được. Lỗi cũng đâu phải một phần từ hắn, không do em trước thì hắn đâu hành xử như thế, em ích kỷ với tình yêu của mình lắm. Tuy từ lúc quay lại phòng hắn chẳng nói gì nhưng chính cái chạm tay vào má với tấm lưng cô độc ấy đã khiến em không làm cao được nữa, em thua rồi, em không thể làm căng với Taehyung nữa rồi.

"Bảo bối...đừng khóc nữa nào, anh không trách em đâu nha, anh cũng xin lỗi em thật nhiều."

Còn tưởng em sẽ giận mình lâu thật lâu, Jeon Jungkook dễ gì mà chịu nguôi ngoai sớm như vậy, nếu hắn không dụ dỗ đủ đường hay ngọt ngào các thứ thì đến chết vẫn còn cạch mặt hắn luôn. Lúc hắn rời khỏi phòng chắc em đã tức lắm, giờ đây khóc lớn như vậy cũng tốt, bao nhiêu uất ức khó chịu đều được giải toả cả rồi.

"Đừng vì điều gì mà xa lánh anh, được không em?"

Giọng hắn trầm khàn đi rõ, buông ra em nhìn em một lát rồi lại ôm chặt em vào lòng mình, cả gương mặt dí sát vào bả vai có vết sẹo của em hít một hơi. Em cũng từng đã vì vết sẹo này mà tạo khoảng cách với hắn, hôm nay lại vì chuyện kia cũng muốn né tránh hắn, đều tự nghĩ rằng hắn sẽ chê bài mình nhưng Kim Taehyung em yêu nào phải loại người như thế đâu em ơi.

"Không vậy nữa, em hứa với ông xã."

"Bảo bối ngoan, ông xã thương em nhất."

Jeon Jungkook đã cảm thấy tự ti chính mình trước hắn, đôi lúc lại nghĩ bản thân không xứng với hắn, Kim Taehyung đấy quá hoàn hảo còn em thì không được như thế, nhưng em nào biết khi thiếu em chính là hắn chẳng còn hoàn hảo nữa. Làm gì có người nào tuyệt vời tuyệt đối đâu, vì đó là người em yêu nên em mới đặt ra cái suy nghĩ đó, trong mắt em hắn thật cao siêu biết bao, một thân một mình gầy dựng lên cả cơ nghiệp của ngày hôm nay, địa bản làm ăn chẳng riêng gì châu Á mà lấn sang cả châu Mỹ, tương lai cũng sẽ thống trị luôn thị trường châu Âu. Còn em, chỉ biết chui rúc mãi ở cái thủ đô Paris kia, cũng chẳng phải do em tự mình nắm được, đều cố gắng duy trì theo cơ ngơi của ba mẹ để lại và nếu không có các lão đại đứng phía sau chắc em đã không chống đỡ nổi cho đến hôm nay.

Tuy nhiên trong giới mafia thì Paris vẫn rõ hơn Las Vegas về nhiều mặt, vì thế nên thông qua những lần đụng độ có thể nhận ra được việc Kim Taehyung đang nể nang tổ chức J khá rõ, hắn tôn trọng người giỏi chứ không thèm tiếp kẻ dùng mưu hèn kế bẩn để có vị trí cao.

Từ ngày chưa gặp hắn, JK cũng ngông nghênh thế thôi, luôn cho mình là nhất, đứa nào dám động đến, mọi suy nghĩ đó đều dập tắt khi biết đến sự tồn tại của ông chủ Kim, cậu luôn nhìn hắn với ánh mắt khâm phục chứ không phải đối thủ. Chính sự tài giỏi đó đã hạ gục bản tính xem thường người khác của cậu xuống, ngay ngày bước chân đầu tiên bước vào dinh thự này cậu dường như cảm thấy bản thân sẽ thua trước hắn, tự cảm thấy chính mình thật nhỏ bé trước người đàn ông ấy nhưng rồi chả hiểu sao lại có thể thành công một cách đơn giản như thế, hắn nhường cậu sao?

"Ông chủ, đây là những bức ảnh trích ra được từ camera đường phố, quãng đường dọc sông Hàn, rất khó để nhận diện người cầm lái bên trong xe là ai."

Suốt ba ngày điều tra mãi vẫn không tìm ra được gì ngoài mấy tấm hình mà Jungwon đã xâm nhập vào hệ thống camera công cộng mới có được, một chút thông tin về chiếc Bugatti La Voiture Noire cũng chẳng thể truy ra. Những kẻ sở hữu loại xe này vào đêm hôm đó hầu như không có việc gì để đi ngang qua đoạn đường mà hắn và em đã ghé, nhưng cũng chẳng có ai biết kẻ đánh lái hôm đó là ai cả, ngay cả anh cũng thấy vừa lạ vừa quen.

"Xin lỗi nhưng không thể đoán được tên nào hết thưa ông chủ, loại trừ nhiều đến mức muốn lôi cả người chết đội mồ sống lại."

"Người chết đội mồ sống lại? Hay đấy Jungwon."

"Không...không thể nào, chuyện phi lí như vậy làm sao có thể xảy ra được ạ?"

Kim Taehyung là đang nói bản thân bị vong theo dõi đấy à? Kẻ chết dưới tay hắn không hề ít, có thù với hắn cũng không hề nhỏ, thậm chí còn có kẻ chết oan ức. Nói vậy thì Jungwon biết phải điều tra từ nấm mồ của ai đây?

Người sống không có bản lĩnh đó nhưng chắc chắn người chết sẽ có, chẳng biết đã hận hắn đến mức nào mà chưa chịu buông bỏ nữa đây? Những tên hắn thù đều đích thân hắn xử tử hoặc đứng nhìn nó chết ngay trước mắt, duy nhất chỉ có một tên lại không như thế, nghe tin nó chết nhưng hắn không tận mắt thấy xác nó được chôn dưới mồ hay trái tim ấy ngừng đập.

"John Fortin, thằng nhãi đó cũng hận tao không kém đâu Jungwon nhỉ?"

Đừng quên tên khốn đó cũng sở hữu một chiếc Bugatti La Voiture Noire cho riêng mình đấy. Thời gian hắn nằm trong bệnh viện dưỡng thương nghe tin anh ta đã tự kết liễu, đám tang được tổ chức vô cùng đơn giản, nhưng hắn vẫn còn nửa tin nửa ngờ về việc này, ngay cả Jeon Jungkook làm gì chứng kiến cái cảnh anh ta chết ra sao, về đưa tang một đoạn là cùng.

"Ông chủ...nghi ngờ điều gì sao ạ?"

"Bảo bối của tao đâu rồi?"

"Cậu chủ đã một mình đến hộp đêm..."

Đi không nói, về đây coi hắn xử tội em thế nào. Sự cố xảy ra ở vũ trường hôm trước quả nhiên chẳng khiến em thấy sợ một chút sao, nay còn dám vác mặt đến đó thêm lần nữa, quả nhiên là Jeon JK, gan em to hơn cả trời rồi mới dám động vào giới hạn của Kim Taehyung. Hắn cưng chiều em không có nghĩa em được tự do làm mọi việc mà chưa hỏi ý kiến hắn, thoải mái đến những nơi đầy cạm bẫy như thế là muốn chọc tức hắn?

"Ái chà chà, xem tôi gặp được ai này? Jeon bảo bối của Kim Taehyung nay sao lại một mình đến đây vậy chứ?"

Vừa uống được có nửa ly rượu lại gặp phải kẻ phiền phức nào nữa đây? Jeon Jungkook cau mày đánh ánh mắt nhìn qua một lượt liền quay mặt đi hướng khác, có vẻ không phải người nguy hiểm, thấy điệu bộ này giống tình nhân của Kim Taehyung lắm rồi đấy.

"Biến đi chỗ khác đi nhóc con, nay ông xã của tao không đi cùng đâu mà đến tìm."

Tâm trạng hôm nay của cậu đang rất vui, không có hứng thú gây sự với người khác, ngay lúc cậu còn nhân từ thì nên biết điều may ra cái mạng quèn đấy sẽ nguyên vẹn. Nói đến vậy nhưng thanh niên kia vẫn thản nhiên ngồi xuống, rõ nhận ra đây là bảo bối của Kim Taehyung rồi mà không biết sợ để tránh xa.

"Con mắt chọn người của anh Taehyung chẳng thay đổi gì hết nhỉ? Người sau cũng như người trước thôi."

"Mày nói gì?"

Đáng lẽ cậu sẽ không thèm để ý đến tên nhãi ranh kia làm gì nhưng vì câu nói này khiến cậu muốn lơ đi cũng khó. Cái thái độ khinh thường của nó khi nói chuyện với cậu trông vô cùng đáng ghét, rốt cuộc cái thằng oắt con này từ góc nào chui ra mà hống hách thế không biết?

"Chưa bao giờ thắc mắc về gương mặt người yêu cũ của anh ta à? Phải xem thử coi giống mình đến mức nào chứ? Xem rồi mới biết Kim Taehyung yêu cậu là vì điểm gì, hay chỉ là kẻ thế thân?"

Vừa dứt lời cũng chính là lúc tiếng cười của nó vang lên nghe vô cùng mãn nguyện, tiếp theo đó là tiếng thuỷ tinh vỡ, Jeon Jungkook đã tức đến độ quăng mạnh ly rượu trên tay xuống đất rồi quay sang trợn mắt nghiến răng xách cổ áo thằng điên này lên mà gầm từng chữ một.

"Mày là đang dựa hơi đứa nào mà dám đến đây chọc tức tao?"

"Em trai song sinh với người yêu cũ của Kim Taehyung, Doo Daehyun là tên của tao."

Từ ngày anh trai Doo Daewon của nó mất thì không khi nào nó ngưng cái suy nghĩ sẽ trả thù hắn cả, tất cả là vì Kim Taehyung nên anh trai của nó mới chết oan ức như vậy, nhưng vì thế lực của hắn quá khủng nên nó nào dám lỗ mãng động đến, Jeon Jungkook chính là sự lựa chọn tốt nhất và cuối cùng.

"Haha Jeon Jungkook, mày với anh trai của tao có nhiều điểm rất giống nhau lắm không phải sao? Kim Taehyung để mắt đến cũng đúng thôi, anh ta đâu yêu thương gì mày."

Doo Daehyun nói quả không sai, gương mặt cả hai đều rất khả ái lại trông có nét mềm mại, đôi mắt to tròn với khuôn môi nhỏ xinh rất dễ thu hút cái nhìn từ người đối diện, đặc biệt là khi cười lên rất đẹp, cái khoảnh khắc mà Kim Taehyung chỉ muốn giữ riêng cho mình, một Doo Daewon cho quá khứ và một Jeon Jungkook cho đến chết.

"Lần đầu gặp đã yêu, mày tin có chuyện đó tồn tại trên đời này à? Vì mày quá giống anh trai tao nên Kim Taehyung mới đưa mày về, quan tâm đến mày thôi, mãi mãi mày cũng chỉ thay thế cho anh tao."

Tên này nói đúng, ngày gặp Jeon Jungkook ở buổi đấu giá hắn đã có phần nào nhớ về người cũ mà quyết định mua lấy em, ban đầu là thế nhưng thời gian sau này đã khiến hắn quên đi hình bóng đó và một lòng đối đãi với cậu cho thật tốt, người trước đã vô tâm bao nhiêu thì người sau hắn ngược lại bấy nhiêu. Cảm xúc mà Kim Taehyung dành cho Doo Daewon không bằng một nửa hắn dành cho em nữa, mới mẻ và cả đời nó khác nhau hoàn toàn, mối tình ở tuổi đôi mươi đó nó vô cùng vụng về và chẳng thật lòng cho lắm, bởi thế nên khi Daewon mất hắn đã ân hận rất nhiều khi không đối xử với cậu ấy tốt hơn.

Người đó yêu hắn rất nhiều, sẵn sàng hi sinh tất cả chỉ để khiến hắn được vui, bản thân có bận rộn đến mức nào thì chỉ cần hắn gọi liền xuất hiện ngay. Còn hắn, ngoài sự vô tâm ra thì chẳng làm được gì cho người ta cả, để rồi đứng nhìn cậu ấy ra đi mãi mãi, giá như ngay từ ban đầu hắn không nên lôi người đó vào cuộc sống phức tạp của chính mình tạo ra có lẽ mọi chuyện đã khác. Không thật lòng với Daewon thì tại sao hắn còn muốn níu giữ cậu ấy? Chỉ vì hắn muốn được thương, muốn biết được cái cảm giác có người thương mình sẽ như thế nào và cái kết hắn nhận lại giờ đây chính là phải thương Jeon Jungkook cho đến chết.

"Kim Taehyung không hề yêu anh trai tao, ngay cả mày cũng vậy, anh ta chỉ yêu bản thân anh ta thôi mày có hiểu không?"

"IM ĐI THẰNG KHỐN, TAO SẼ GIẾT CHẾT MÀY !!!"

Ngay khi nắm đấm vừa giơ lên cao sắp sửa giáng xuống gương mặt được cho là có phần giống cậu kia thì một bàn tay khác đã kịp giữ chặt lại, với một lực vừa đủ không dễ gì khiến cậu dứt ra được.

"Taehyung?"

"Bảo bối à, đánh người sẽ khiến tay em đau đó, anh xót lắm em có biết không?"

Kim Taehyung từ đâu thình lình xuất hiện nắm lấy cổ tay em mà hạ xuống, không ngần ngại đặt lên nó một nụ hôn vô cùng tình cảm trước bao nhiêu ánh mắt kẻ cả Doo Daehyun. Còn tưởng chỉ với hành động này sẽ xoa dịu được lửa giận trong người em à, thấy hắn có mặt ở đây càng khiến em điên hơn, giật mạnh tay mình lại thẳng thừng đấm liên tục vào mặt thằng khốn kia.

"KIM TAEHYUNG, ĐỒ KHỐN NẠN, MÀY ĐÃ HẠI CHẾT ANH TRAI TAO, DOO DAEHYUN TAO SẼ KHÔNG THA CHO MÀY."

Bị Jeon Jungkook ra tay đến mặt mũi nát bấy nhưng nó vẫn không ngừng gào lên từng câu chữ đầy nguyền rủa gửi đến hắn, hộp đêm hiện giờ đã hoàn toàn nhường chỗ lại cho đám mafia này, một chút can thiệp vào cũng không dám.

"Cả mày nữa Jeon Jungkook...sớm muộn gì rồi kết cục của mày cũng giống như anh trai tao...mày sẽ chết...sẽ chết một cách đau đớn...hahaha..."

"KIM TAEHYUNG TAO SẼ CHO MÀY BIẾT THẾ NÀO LÀ CHẾT MỘT CÁCH ĐAU ĐỚN."

Không lên tiếng không phải là hắn nhịn, chỉ là đang đợi đến thời cơ thích hợp để loại bỏ đi cái thứ đã làm bẩn tai bảo bối nhà mình thôi.

"MAU THẢ TAO RA, ĐỒ KHỐN NẠN."

"Ngay từ ban đầu mày nên biết đâu là người không được động vào."

Kim Taehyung nắm tóc nó lôi xềnh xệch ra ngoài chiếc xe có Jungwon đang đợi ở đó, cửa vừa mở hắn liền ném nó vào bên trong, đáp trả lại những tiếng gào thét của nó thì hắn chỉ dơ chân đạp cho một phát vào mặt.

"Mày mau đưa nó về dinh thự, nhốt chung với thằng điên hôm trước, đợi tao về xử luôn một lượt."

Lim Jungwon nhận lệnh nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ được giao.

"Bảo bối..."

Vừa định quay qua an ủi em lại thấy em đã vào xe từ lúc nào, khỏi nói cũng biết là đang giận lắm rồi. Suốt quãng đường từ hộp đêm về đến nhà một câu còn chẳng thèm trả lời hắn, đến nhìn còn không có, chắc bận để ý đến những lời nói của Doo Daehyun.

"Khi nào anh giải quyết cho xong thằng nhãi ranh kia thì chúng ta nói chuyện."

Kim Taehyung thở dài nhìn theo bước chân khó chịu của bảo bối nhà mình, không biết tên điên đó đã nói chuyện gì với em để giờ em có thái độ này dành cho hắn nữa? Cho dù đã xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì hắn luôn mong một điều rằng em vẫn tin tưởng hắn và đừng bao giờ đặt nghi ngờ về hắn.

............

🙇‍♀️: tới rồi, lý do vì sao ngay từ lần đầu gặp kim taehyung đã sớm rung động trước jeon jungkook :)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top