Chương 42 Ngủ ngon moah moah

Lời này thật ra cũng chỉ là một cách biểu đạt khác.

Điền Chính Quốc lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Anh làm việc cho tốt, em sẽ nghiêm túc quay phim để tranh thủ về sớm một chút."

Kim Thái Hanh thở dài nói: "Chỉ mới có một lúc, mà cảm giác giống như đã nửa đời không gặp em."

Điền Chính Quốc lại thổn thức, nói: "Em cũng vậy."

Kim Thái Hanh nghe giọng cậu rất nhỏ, hỏi: "Bên cạnh có ai không?"

Điền Chính Quốc nói: "Có, Hạo Thạc, tài xế và một nữ trợ lý, bây giờ tụi em đang đến khách sạn."

Kim Thái Hanh thấy nói chuyện như vậy không tiện, đành phải nói: "Vậy khi nào em sắp xếp xong lại gọi cho anh."

Điền Chính Quốc nói: "Được."

Nói là cúp, nhưng hai người lại không ai cúp trước.

Điền Chính Quốc nói: "Anh cúp trước đi."

Kim Thái Hanh nói: "Nếu không, hay là nói thêm mấy câu đi."

Điền Chính Quốc: ". . . Hắc hắc."

Cậu vẻ mặt nhộn nhạo, lẩm bẩm nói cho Kim Thái Hanh biết lúc cậu ở trên máy bay uống nước trái cây gì, xuống máy bay các fan lại tặng cậu cái gì, cả vẻ mặt và giọng nói đều đang không ngừng tỏa ra bọt khí phấn chấn.

Cái dáng vẻ này mà là gọi điện thoại cho ba ba? Nữ trợ lý hết sức nghi ngờ nhìn Trịnh Hạo Thạc.

Trịnh Hạo Thạc ngồi thẳng tắp, giả bộ như cái gì cũng không nhìn thấy.

Cuộc gọi này kéo dài tới khi đến khách sạn, Điền Chính Quốc mới lưu luyến không rời nói: "Đến khách sạn rồi, em cúp đây."

Kim Thái Hanh nói: "Ừ, khi nào thong thả rồi lại gọi cho anh."

Điền Chính Quốc nói: "Ừ. . . Oaaaa!"

Kim Thái Hanh cả kinh: "Sao vậy?"

Điền Chính Quốc kích động nói: "Khách sạn này có em trai chào cửa rất đẹp trai! Quá đẹp trai!"

Kim Thái Hanh: ". . ."

Điền Chính Quốc vui vẻ nói: "Em cúp đây! Tạm biệt!"

Kim Thái Hanh còn chưa kịp nói gì bên kia đã cúp, thâm tình hơn nửa ngày giờ phút này chú Kim nhất thời giận sôi .

Đồng tiểu ca[1] giữ cửa chào này thật sự rất đẹp trai, dáng người cũng đẹp, Điền Chính Quốc từ trên xe bước xuống, lén nhìn người ta vài cái, không biết khách sạn 5 sao này trả tiền lương bao nhiêu, thu nhập có xứng với gương mặt này không

[1] còn rất trẻ

Tiểu ca cảm nhận được ánh mắt của cậu, nhìn cậu khẽ mỉm cười.

Điền Chính Quốc căng thẳng đáp trả lại một nụ cười, trong lòng lại bóc bóc pháo hoa nổ tung, thật sự rất đẹp trai!

Nữ trợ lý Dương Lộ phái tới dẫn cậu lên phòng, nói: "Gần đây khí trời không tốt lắm, thường qua trưa sẽ mưa một trận, nhưng phòng hướng nắng, có ánh nắng sẽ đỡ hơn một chút, qua vài ngày nữa sẽ tốt hơn. Chính Quốc ca có hài lòng không? Nếu như không hài lòng chúng ta có thể đổi phòng, phòng đều được tổ quay phim bao, anh muốn chọn lúc nào cũng được, dù sao nhóm diễn viên khác còn chưa có vào ở."

Điền Chính Quốc không phải diễn viên, cũng chưa từng hưởng thụ qua đãi ngộ của diễn viên, có chút thụ sủng nhược kinh, vội nói: "Không cần không cần, phòng này cũng tốt rồi, rất tốt."

"Nhà ăn ở tầng 9, bữa trưa và bữa ăn tối là buffet, đương nhiên nếu Chính Quốc ca muốn ăn một mình cũng được, đoàn phim sẽ trả." Nữ trợ lý nói đùa nói, "Chỉ là đừng quá khoa trương, ví dụ như Laffey năm 82, đoàn phim chịu không nỗi."

Điền Chính Quốc vội nói: "Không có, tôi rất thích ăn buffet."

Trịnh Hạo Thạc khụ một tiếng.

Nữ trợ lý cười cười, nói: "Vậy Chính Quốc ca sắp xếp lại hành lý trước đi, nghỉ ngơi một lúc, tôi không quấy rầy nữa."

Cô vừa đi, Trịnh Hạo Thạc nhịn nãy giờ không chịu nỗi nữa nói: "Dương tổng thật đúng là danh bất hư truyền, đoàn phim của bà ấy cũng quá có tiền đi! Toàn bộ đều ở khách sạn 5 sao, tôi trước kia đi cùng Nam Tuấn ca còn chưa từng thấy đãi ngộ này, Nam Tuấn ca còn phải thường xuyên móc tiền túi đổi lại 5 sao cho mình."

Điền Chính Quốc cũng rất khiếp sợ, "Tôi chỉ nghe nói lần này đãi ngộ rất tốt, chỉ là không ngờ tốt tới như vậy."

Trịnh Hạo Thạc nói: "Đương nhiên, nghe người ta nói mỗi lần Dương tổng quay phim đều rất chịu đập tiền, phim thần tượng nha, ngoại trừ tuấn nam mỹ nữ còn có đồng phục bối cảnh, phim lôi thì lôi, nhưng thật sự rất đẹp, trước kia quay một bộ phim học đường, muốn lấy cảnh tại một trường đại học, trường học người ta ban đầu thật ra không muốn, bà ấy liền tặng cho một cái thư viện."

Điền Chính Quốc: "! ! !"

Trịnh Hạo Thạc bát quái nói: "Bà ấy vốn rất có tiền, mấy năm trước ly hôn còn được chia không ít từ chồng trước, mẹ nuôi thật là giàu!"

Điền Chính Quốc: ". . ."

Trịnh Hạo Thạc còn nói: "Nữ chính Tống Hoan Nhan của phim này cũng có sự giúp đỡ, bắp đùi của kim chủ cô ta cũng rất rắn chắc. Đoàn phim này có 2 phú hào, đến lúc tuyên truyền lại tàn nhẫn đập thêm một khoản, không nổi cũng khó. Chính Quốc ca, chúng ta lúc này thật sự là lên hỏa tiễn rồi."

Điền Chính Quốc nghe giọng điệu hắn nói về Tống Hoan Nhan có chút khinh thường, không nhịn được nói: "Tôi và Tống Hoan Nhan từng hợp tác, cô gái đó rất đơn thuần, quay phim cũng rất nghiêm túc, không phải loại người như vậy."

Trịnh Hạo Thạc lơ đễnh nói: "Biết người biết mặt khó biết tri tâm, dù sao đừng đắc tội cô ta là được. Bất quá cũng không sợ, Dương tổng chính là mẹ nuôi chúng ta."

Điền Chính Quốc nghĩ thầm, tôi còn không gọi mẹ nuôi được, cậu ngược lại gọi thật thuận miệng.

Nữ chính Tống Hoan Nhan xế chiều vừa đến đã tới tìm Điền Chính Quốc trước tiên.

Cô nhỏ hơn Điền Chính Quốc hai tuổi, trước kia học múa, không phải xuất thân chính quy, vốn dĩ chỉ quay quảng cáo, ngoại trừ xinh đẹp những điều kiện khác không tính là quá tốt, nhưng là người thực sự chăm chỉ, gần hai năm qua đã nếm thử tất cả loại hình nhân vật, đã trở thành Tiểu Hoa nổi bật trong nhóm tân sinh.

Trước kia lúc hợp tác, Điền Chính Quốc cũng rất thích cô, cô cũng rất thích tụ tập với Điền Chính Quốc, khi đó hai người hai đối diễn, lúc đợi diễn cực khổ, liền kết nhóm nói chuyện phiếm giết thời gian.

Nhớ lại chuyện cũ, Tống Hoan Nhan nói: "Em xem chương trình của anh rồi, rất thích anh đó, trạng thái bây giờ của anh cũng thật tốt."

Điền Chính Quốc xấu hổ nói: "Anh cũng là phúc tinh gặp được quý nhân thôi. Em bây giờ không tệ, càng ngày càng xinh đẹp, diễn xuất cũng ngày càng tốt."

Tống Hoan Nhan cười vui vẻ, đem mặt ra phía trước lấy tay chỉ, hỏi: "Anh nhìn em có gì thay đổi không?"

Điền Chính Quốc không hiểu, vẻ mặt mờ mịt.

Tống Hoan Nhan chỉ chỉ lỗ mũi, cười nói: "Anh xem, em sửa lại mũi."

Điền Chính Quốc nhìn kỹ, nói: "Cũng không quá rõ, chỉ cao hơn trước kia một chút "

Tống Hoan Nhan cười ha ha ha nói: "Trên mạng đều nói em đổi đầu rồi, anh còn nói không rõ."

Điền Chính Quốc nói: "Con gái ai không muốn làm đẹp, anh thấy lúc trước em cũng xinh rồi, hiện tại cũng đẹp như vậy, đừng để ý bọn họ nói gì. Trên mạng kiểu người gì cũng có, còn có người nói anh bị quy tắc ngầm, mà cái nữ chủ trưởng đài truyền hình bọn họ thảo luận kia anh còn chưa từng thấy mặt."

Tống Hoan Nhan cười nói: "Bọn họ biết anh thích người đẹp, nên tự biên soạn ra một kịch bản."

Lúc Điền Chính Quốc và cô ở chung một tổ, cậu thầm mến một đạo diễn trong đoàn phim, Tống Hoan Nhan thì có hảo cảm với một thợ make up, kết quả bọn họ còn chưa kịp bày tỏ, đã phát hiện đạo diễn kia mặt chính phong lưu mặt trái cặn bã nam, mà thợ make up kia lại là một gay hơi ẻo lả.

Nhớ lại chuyện xưa, hai người bọn họ liền buồn cười một trận, vật đổi sao dời, thất vọng mất mác năm đó giống như phong cảnh lướt qua, cho dù không đẹp, nhưng cũng đáng để hoài niệm.

Đến tối, cơ bản người của đoàn phim đều đến hết, chỉ có diễn viên nam thứ thông báo rạng sáng mai mới có thể đến, cũng không làm trễ nãi buổi động máy sáng mai. Nhà sản xuất Dương Lộ cũng có việc ở Quảng Châu, cũng ngày mai mới đến được.

Cơm tối, đoàn phim và diễn viên tụ họp lại, xem như trước khi bắt đầu công việc thì làm quen trước.

Cơm nước xong, đạo diễn lại lôi kéo Điền Chính Quốc nói chuyện, nói con gái bà là fan của cậu, trong phòng ngủ toàn dán poster của cậu, vân vân và mây mây, đem cậu khen một trận.

Điền Chính Quốc không thể làm gì khác là xấu hổ nghe xong, trở về phòng đã 11 giờ, vội vã gọi video cho Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh ở bên kia hiện mặt ra, nói: "Còn nhớ anh sao?"

Điền Chính Quốc lấy lòng nói: "Bận đến bây giờ mới có thời gian, đừng giận."

Kim Thái Hanh cũng không phải giận thật, hỏi: "Mặt đỏ như vậy, uống rượu sao?"

Điền Chính Quốc sờ sờ mặt, "Không có, đạo diễn luôn khen em, khen đến mức đỏ mặt."

Kim Thái Hanh trước đó đã hỏi thăm qua, biết đạo diễn là nữ, cũng không quá để ý, chỉ nói: "Em đừng uống cùng bọn họ, ai biết được đoàn phim của em có biến thái hay không."

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn nghe, nói: "Ừ, không uống. Anh chiều nay làm gì?"

Kim Thái Hanh còn nói: "Đi dạo trung tâm, mua tủ lạnh và máy giặt cho nhà mới của chúng ta, chỉ là mua hơi trễ, ngày mai mới giao tới."

Điền Chính Quốc hỏi: "Tủ lạnh loại lần trước em xem trên Gome online[2] có không? Ở cửa hàng bán bao nhiêu?"

[2] Trang bán hàng online www.gome.com.cn.

Kim Thái Hanh nói: "Là cái đó, giá giống như trên mạng."

Điền Chính Quốc mới thả tâm, lại hỏi: "Máy giặt mua cửa trước hay cửa trên?"

Kim Thái Hanh nói: "Không phải em kêu anh mua cửa trước sao? Anh nhớ mà."

Điền Chính Quốc nói: "Ừ, cửa trước không làm rách quần áo. Mấy kg?"

Kim Thái Hanh đã sớm quên, suy nghĩ một lúc mới nói: "Hình như là 7 kg."

Điền Chính Quốc kinh ngạc nói: "Đồ trong nhà đâu tới 7 kg! 6 kg là đủ rồi! Anh lại bị lừa!"

Kim Thái Hanh: ". . ."

Điền Chính Quốc dặn dò: "Sáng sớm ngày mai phải đổi lại 6 kg, đi sớm một chút, lỡ đi trễ bọn họ đưa về nhà, nói không chừng còn phải trả thêm một khoản phí ship."

Kim Thái Hanh không nhịn được cười, nói: "Được, sáng sớm mai anh sẽ đi."

Điền Chính Quốc không yên lòng nói: "Nhớ chỉnh đồng hồ báo thức, aiz, hay là em gọi anh dậy?"

Kim Thái Hanh có hơi hướng tới Morning call, nói: "Em gọi anh đi, đồng hồ không gọi anh tỉnh được."

Hai người cách màn hình lưu luyến không rời nhìn hồi lâu, Điền Chính Quốc mới nói: "Em đi tắm, sáng mai tuyên bố động máy, ngủ muộn dậy trễ tinh thần sẽ không tốt."

Kim Thái Hanh nói: "Vậy em đi đi, anh cũng ngủ."

Điền Chính Quốc có chút xấu hổ, chu môi làm động tác hôn nhẹ, nói: "Ngủ ngon, moah moah."

Kim Thái Hanh manh đến toàn thân bị điện giật, giọng nói cũng phát run, nói: "Moah moah."

Điền Chính Quốc bên này nhấn "End", Kim Thái Hanh nhấn nút lui ra ngoài màn hình chính, thấy Wallpaper lại không nhịn được cười.

Tấm hình này là hắn chụp, Điền Chính Quốc lúc ấy đang ngồi ở ghế phụ ăn kem, kem đang ở trên môi cậu, cậu lại cảm giác bị chụp lén, tỏ vẻ bất đắc dĩ "Ai nha anh lại chụp em", ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu lên tóc và lên mặt cậu, giống như một tầng nhu hòa lọc kính, xinh đẹp mà ôn nhu.

Mắt của cậu rất to, con ngươi đen nhánh sáng ngời, đôi mắt và những bộ phận khác màu sắc khó phân biệt, đôi mắt rất giống của trẻ nhỏ. Lông mi không dài, nhưng lại dày, mắt 2 mí mỏng, lúc hôn sẽ thấy mạch máu sáng màu phía trên, cho dù không cười, đuôi mắt cũng cong cong. Sống mũi cậu rất cao, lỗ mũi lại không to, miệng nhỏ, môi có nhiều thịt, lúc cười lên bên trái gương mặt có một lúm đồng tiền, bên phải không có.

Điền Chính Quốc là một nam nhân đẹp trai, ngũ quan anh tuấn, dáng người xuất chúng, màu da tuy tối màu nhưng rất đẹp, đặc biệt là lúc người đầy mồ hôi, quả thực gợi cảm chết người.

Kim Thái Hanh đặt iPad xuống, nội tâm và hạ thân cùng lúc rục rịch động dục.

Điền Chính Quốc đang đang tắm sao? Muốn tắm cùng quá đi!

Chú Kim vừa quay tay vừa tưởng tượng.

. : .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top