Chap 76: "Chờ anh."

Hai ngày sau đó của Điền Chính Quốc trôi qua trong trạng thái dưỡng bệnh. Kim Thái Hanh miệng nói dữ vậy thôi chứ thật sự không hề chạm vào cậu lấy một lần. Ngoài hôm đầu tiên ra Dương Hoài Ngọc cũng không xuất hiện lại. Những người khác trong nhà càng không động tĩnh gì.

Như tất cả mọi người đều biết, một khi Kim Thái Hanh đã nói ra thì nhất định sẽ làm được.

Rồi Điền Chính Quốc sẽ về thôi.

Ngày cuối cùng, cơn mưa tầm tã suốt hai ngày đã ngơi dần.

Năm giờ chiều xe lửa sẽ chở Kim Thái Hanh đến Đôn Châu.

Vé xe được Sở Thiên Hướng đặt hộ.

Sở Thiên Hướng có đến thăm Điền Chính Quốc một lần, biết được tình hình hiện tại của hai người cũng giật mình, nhưng biểu cảm lại là bất đắc dĩ. Cuối cùng bảo đảm với Kim Thái Hanh: "Yên tâm đi, có chú trông chừng, không gặp chuyện gì được đâu."

Nhưng trước mắt Điền Chính Quốc có chút việc cần làm phiền chú.

"Cháu nói chuyện ở Ý Linh Lung ấy hả." Kết quả Sở Thiên Hướng lại chẳng ngạc nhiên chút nào, chú bảo: "Anh cháu đã bảo chú điều tra ngay từ hôm chuyện xảy ra rồi, mấy hôm nay vẫn theo dõi sát."

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh khá bất ngờ. Anh chỉ hỏi lại cậu: "Em định tự giải quyết thế nào hả?"

"Nên làm thế nào thì làm thế đó thôi." Điền Chính Quốc hoàn hồn trả lời anh.

Làm ăn thì có nguyên tắc của làm ăn. Điền Chính Quốc không biết chuyện Kim Thái Hanh đã cho Sở Thiên Hướng hỗ trợ từ đầu, nhưng chuyện trong ngành này vẫn phải xử lý theo quy tắc trong ngành.

.

Sáng ngày thứ ba, hôm Kim Thái Hanh sẽ rời đi, Điền Chính Quốc đến tiệm một chuyến.

Kim Thái Hanh không cản cậu, còn đi chung.

Khi chỉ còn cách một con đường, Sở Thiên Hướng đi cạnh nói với Điền Chính Quốc: "Chú điều tra rõ ràng rồi, lần này mấy đứa thật sự là tai bay vạ gió. Cái cậu Lý Tùy Thanh đó xui tám kiếp mới gặp phải ông bố như thế, tìm đối tượng cho con trai xem mắt cũng chả buồn điều tra lai lịch gia thế. Bố của con bé đó từ mười mấy năm trước đã lăn lộn đầu đường xó chợ, từng ngồi tù, mất hai ngón tay. Nhưng lão ấy tốt số, về sau thành đạt, mở đến mấy quán trà mạt chược, đúng dạng lưu manh thành trọc phú. Cái thằng cầm đầu đập tiệm lần trước cũng chả phải anh họ đàng hoàng tử tế gì, một thằng tay chân dưới trướng bố nó mà thôi."

Mấy hôm nay Điền Chính Quốc không gặp Lý Tùy Thanh, cậu hỏi Sở Thiên Hướng: "Lý Tùy Thanh đâu rồi chú?"

"Lại bị ông bô nhốt ở nhà rồi, Ý Linh Lung gặp chuyện lớn như thế chắc bố nó cũng biết tin."

Điền Chính Quốc dạ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Kim Thái Hanh hỏi tiếp: "Cửa hàng sửa chữa thế nào rồi."

"Đang làm đó." Sở Thiên Hướng nói, "Thuê nhiều người lắm, nhanh nhất thì không tới một tuần là hoàn tất."

Điền Chính Quốc không ngăn anh mình nhúng tay, dù sao thì chuyện của cậu cũng chẳng có gì phải giấu giếm anh cả.

Khi chỉ còn hơn trăm mét nữa là đến tiệm, từ xa đã nghe thấy tiếng ồn vọng ra.

"Khỉ!" Sở Thiên Hướng mắng một tiếng rồi sải chân chạy tới, "Làm sao đấy?"

Điền Chính Quốc định đi theo nhưng bị Kim Thái Hanh chụp lại,

"Đừng chạy, cơ thể em còn chưa hồi phục, đi từ từ thôi, anh qua xem trước." Anh bảo.

Kim Thái Hanh cũng đi trước rồi, ngược lại Điền Chính Quốc thành người đến sau cùng.

Cậu đặt chân vào cửa vừa lúc thấy Kim Thái Hanh đang bẻ cnánh tay rồi nhấn một kẻ nào đó xuống đất. Người đang đứng đối diện chẳng phải ai xa lạ, chính là Điền Bách Tòng và Dương Hoài Ngọc.

Có điều hiện tại sắc mặt hai người đều không tươi tắn mấy.

Rõ ràng chỉ mới không gặp ba hôm mà Điền Chính Quốc cứ thấy như đã xa cách rất lâu rồi, bố mẹ trước mặt bỗng dưng già đi. Thái dương Điền Bách Tòng có tóc bạc. Dương Hoài Ngọc buồn bã ủ dột, cũng gầy đi nhiều.

Điền Chính Quốc khó chịu trong lòng, đứng sững tại chỗ một lúc không bước tới.

Có tổng cộng ba tên bị Kim Thái Hanh và Sở Thiên Hướng chỉ huy khống chế. Điền Chính Quốc thấy khá quen, hồi tưởng lại mới nhớ ra là thuộc nhóm đã đập cửa hàng, không ngờ bọn chúng còn dám quay lại.

Khá đông người vây quanh hóng chuyện, che khuất cả Điền Chính Quốc, khiến cậu chìm trong đám đông không bị Dương Hoài Ngọc và Điền Bách Tòng phá thiện.

Lúc này Điền Thước Điền Hạo và cô út cũng bước ra từ trong tiệm.

Mọi người trong nhà đều có mặt.

Điền Hạo là người đầu tiên kích động lên khi thấy Kim Thái Hanh, cậu chàng hét: "Anh cả! Lại là bọn chúng gây chuyện! Miệng mồm hôi thối!"

Kim Thái Hanh nhìn sang Sở Thiên Hướng.

Sở Thiên Hướng túm gáy một tên du côn, đối diện với ánh mắt Kim Thái Hanh, mặt vô tội thấy rõ, "Chú có cho người trông chừng thật mà, ai biết bọn nó quậy tới cửa như nào."

Tên đang bị chế ngự cũng khá to gan, lúc này rồi mà còn dám kêu gào ầm ĩ.

Gã quỳ trên đất ngước đầu lên nói: "Bọn tao có nói sai câu nào không! Ông chủ của Ý Linh Lung này làm xằng làm bậy với đàn ông. Danh tiếng của cả con đường này bị thằng đó làm dơ bẩn hết. Ai biết được nó có trong tiệm với thằng họ Lý..."

"Chát" một tiếng, Điền Bách Tòng xông tới tát cho.

Chú tức tới thở hồng hộc, tay run run chỉ vào tên đang quỳ, nói: "Câm miệng! Con trai tôi có quen đàn ông hay không cũng không tới lượt mấy thứ chó chê mèo mửa mấy người bàn tán!"

Điền Bách Tòng mắng xong Kim Thái Hanh mới tháo khớp cánh tay gã chỉ trong một động tác, tiếng thét thê thảm vang lên hòa cùng tiếng bàn tán xôn xao.

Dương Hoài Ngọc chạy vội đến kéo Điền Bách Tòng, vuốt ngực chồng, "Được rồi được rồi Lão Điền, đừng giận."

Điền Mạn Xu và nhóm Điền Thước bước tới cạnh Điền Bách Tòng. Bọn gây chuyện bị gói gô lại.

Kim Thái Hanh ném người cho Sở Thiên Hướng xử lý rồi đứng lên cất tiếng chào: "Chú Điền, dì Điền."

Rồi anh hỏi Điền Thước: "Sao hôm nay mọi người ở đây cả vậy?"

"Cửa hàng bị đập mà." Điền Thước liếc sang Điền Bách Tòng trước, xác định đối phương không cản mới nói nốt: "Bọn em định đến trang hoàng lại, xem xem có gì cần hỗ trợ không. Dù sao thì mấy năm nay Điền Chính Quốc cũng đã dồn hết tâm huyết vào đây."

Cách một đám đông, Điền Chính Quốc nhìn cảnh tượng trước cửa hàng qua một đám, mắt ươn ướt.

Đến lúc như thế này, thì ra cho dù có chuyện gì thì người nhà vẫn mãi là người nhà.

Kim Thái Hanh xuất hiện ở đây, đương nhiên những người khác cũng ý thứ được gì đó. Trước khi bị nhìn thấy, Điền Chính Quốc bước một bước ra khỏi đám đông, tới trước cửa, đứng lại cạnh Kim Thái Hanh.

"Bố, mẹ." Điền Chính Quốc lên tiếng.

Điền Bách Tòng quay đầu đi, Dương Hoài Ngọc nhìn nhìn hai người, ừ một tiếng, mắt đỏ lựng.

Điền Chính Quốc tạm gác chuyện trước mặt lại, cậu bước tới trước mặt kẻ vừa gây sự.

Cậu ngồi xổm xuống, nhìn gã bị tháo cánh tay đang đau đến run rẩy, cất tiếng: "Đập một lần chưa đủ, còn định tiếp tục tới cửa phá à. Tối đoán các anh không chỉ chạy việc cho mỗi ông chủ quán trà đó nhỉ? Không bằng nói ra thử, xem còn nhận tiền của ai nữa? Ý Linh Lung tôi tự nhận không thiếu kẻ địch. Bây giờ có chuyện này khởi đầu, bọn họ hận không thể đạp cho tôi không ngóc đầu lên nổi cũng bình thường thôi. Các anh nói ra năm bảy người tôi cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên đâu."

Vẻ đau đớn trên mặt kẻ đối diện bỗng khựng lại, ánh mắt dao động.

Gã hô to: "Không biết mày đang nói gì hết!" Ngay sau đó lại cười lạnh, "Cái thằng không biết xấu hổ theo đàn ông như mày... A!"

Kim Thái Hanh quét ngang một cước, đá cho gã lăn lóc trên đất không dậy nổi.

Gã nằm trên đất kêu gào: "Đánh người kìa! Cả nhà họ Điền này hùa lại ức hiếp dân lành! Cô bác lại mà xem, đến mà làm chứng! Ông chủ của Ý Linh Lung không biết xấu hổ, theo một thằng đàn ông họ Lý..."

Điền Thước và Điền Hạo xông lên rồi.

Điền Chính Quốc đứng lên, nhìn tên bị Điền Thước đá một phát rồi bị Điền Hạo bịt mồm, nói với Kim Thái Hanh đứng cạnh: "Tình trạng này quả thật không giống một phía gây chuyện. Có người mượn sự kiện này gây phiền phức."

Kim Thái Hanh nhìn cậu, "Tự xử lý hay anh xử lý cho em?"

"Anh hỏi hộ em xem có những ai đi?" Điền Chính Quốc thấy hơi ghê tởm, cũng hơi phiền lòng, "Sau đó là chuyện của em."

Kim Thái Hanh gật đầu.

Anh bước đến đứng sau lưng Điền Thước Điền Hạo bảo: "Được rồi, tránh ra."

Có vậy hai người mới chịu dừng tay.

Kim Thái Hanh chỉ dùng một tay xách gã dậy, lôi lên bậc thang, tiện tay kéo một chiếc ghế để cạnh cửa cầm theo vào cửa hàng còn chưa trang hoàng lại xong. Anh vừa ra hiệu cho Sở Thiên Hướng đóng cửa vừa dặn: "Đừng ai vào trong."

Sở Thiên Hướng cười làm lành với hai cụ nhà: "Phương pháp của bọn tôi nhẹ nhàng lắm, không làm bẩn sàn đâu."

Khóe môi Điền Chính Quốc giật nhẹ.

Rồi đối diện với ánh mắt Điền Bách Tòng trừng sang, bắt đầu im như thóc, thõng tay đứng yên một bên.

Điền Chính Quốc nghỉ ngơi hai hôm, nhưng dù sao cũng mới bệnh một trận, sắc mặt không được khỏe khoắn gì. Khiến cả Điền Thước Điền Hạo cũng không dám hỏi thăm cậu chuyện mấy ngày qua, càng không dám hỏi cậu và Kim Thái Hanh dự định thế nào.

Cuối cùng vẫn là Điền Hạo không nhịn được, đứng cạnh Điền Chính Quốc chọt chọt cánh tay cậu hỏi nhỏ: "Mấy hôm nay em với anh cả ở đâu vậy?"

"Anh muốn biết hả?" Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn cậu chàng.

Điền Hạo gật gật.

Điền Chính Quốc: "Vậy anh tự đi mà hỏi anh cả."

Điền Hạo vừa định nói anh mày đâu dám thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét ngắn vọng ra từ bên trong, mới vừa hét lên tí là như bị bịt miệng, chỉ còn tiếng cầu xin u ử.

Điền Hạo rùng mình, hết dám lên tiếng.

Thế rồi Điền Thước cũng không nhịn được, nhíu mày nhìn Điền Chính Quốc nói: "Không có chuyện gì đó chứ? Em không vào nhắc nhở à?"

"Anh ấy tự biết chừng mực."

Điền Thước cũng ngậm miệng nốt.

Điền Mạn Xu ra điều đình, cô cười nói: "Ầy, ai nấy buồn bã rũ rượi làm gì vậy? Tiểu Quốc, con qua đây, con còn chưa biết hôm qua bố mẹ con đến đường Tây Bắc đúng không?"

"Nói chuyện đó làm gì!" Điền Bách Tòng quát.

Điền Chính Quốc ngước lên, thắc mắc: "Bố mẹ, hai người sang đó làm gì thế?"

"Còn không phải vì con à." Điền Mạn Xu bước tới vài bước vờ như định xỉa trán Điền Chính Quốc, "Làm sao để cửa hàng của con bị đập như vậy được. Hôm qua bố mẹ con tìm đến nhà đối tượng xem mắt của cái cậu họ Lý."

Điền Chính Quốc cuống lên tức thì, "Đám người đó không biết phải trái đâu, hai người..."

"Anh tưởng bố mẹ anh ngu ngốc lắm à!" Điền Bách Tòng trừng cậu, "Bọn tôi dẫn theo cảnh sát đến. Cả anh nữa, cửa hàng có chuyện không biết báo cảnh sát ngay, tưởng mình ghê gớm lắm đúng không?"

Điền Chính Quốc nghẹn lời, không biết bố già đang mắng thật hay rỗi quá muốn kiếm chuyện mắng mình nữa.

Điền Mạn Xu kéo tay áo Điền Chính Quốc, nói nhỏ: "Ngốc, mau thừa cơ xin lỗi đi, ngớ ra đó làm gì."

"Bố mẹ." Điền Chính Quốc bước tới hai bước, cúi đầu, "Con xin lỗi, để hai người phải trăn trở vì chuyện của con."

Điền Bách Tòng hừ lạnh, không thèm để ý đến cậu.

Dương Hoài Ngọc vội kéo con trai lại nói: "Không sao, bố mẹ cũng chỉ đi hộ con một chuyến, không làm gì cả. Con còn cả cửa hàng lớn thế này phải lo, sau này còn nhiều việc lắm, đại bộ phận con vẫn phải tự mình làm."

Điền Chính Quốc nắm tay Dương Hoài Ngọc, "Yên tâm đi, mẹ, con sẽ giải quyết ổn thỏa mà, hơn nữa, còn có anh mà."

Dương Hoài Ngọc khựng lại. Điền Chính Quốc cũng nhìn sang phía Điền Bách Tòng.

Điền Bách Tòng nhìn hai mẹ con, vung tay áo, "Nhìn tôi làm gì? Tôi nói có khi nào mấy người nghe vào chưa?"

Điền Chính Quốc thở phào, ít nhất không có cảnh chỉ cần cậu nhắc đến Kim Thái Hanh là phản ứng mạnh.

Mười phút ngắn ngủi thôi là cửa mở ra, Kim Thái Hanh cầm một chiếc khăn vừa lau tay vừa bước ra.

Giày da anh mang hơi bẩn một tí, không thấy rõ là gì. Nhưng sắc mặt anh rất bình thản, ra ngoài đưa Điền Chính Quốc một tờ giấy, bảo: "Danh sách ở cả đây rồi, số người rình rập em cũng không ít đâu."

Nói đến đây giọng anh hơi lạnh đi.

Điền Chính Quốc thờ ơ như không, "Là rình rập chuyện làm ăn của Ý Linh Lung. Như thế chứng minh mấy năm nay em quá thành công còn gì?"

Kim Thái Hanh vỗ đầu cậu, "Có người em không tiện dính vào đâu, anh sẽ cho người xử lý, đừng có làm tàng."

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn gật đầu, khi liếc nhìn danh sách, cậu cụp mắt che đi tâm tình trong đó.

Mấy năm qua, cậu vẫn sẽ có thủ đoạn của mình, rừng già thì loài nào chẳng có.

Nhưng anh cậu nhận định rằng cậu không xử lý được, vậy thì cứ buông tay để anh lo.

Giờ thì cậu chẳng muốn "ngỗ nghịch" với anh một tí xíu nào, cũng không nỡ nói với anh một tiếng không.

Sau cùng Kim Thái Hanh quay về phía Điền Bách Tòng và Dương Hoài Ngọc.

Anh tiến tới, lên tiếng: "Chú Điền, dì Điền, con đi chuyến xe năm giờ. Con đã đưa Tiểu Quốc về rồi đây."

Điền Bách Tòng không nói gì, Dương Hoài Ngọc có vẻ đau lòng.

"Năm giờ đi rồi à." Dương Hoài Ngọc cố gượng cười, chầm chậm nói: "Dì Điền nhớ còn chưa hết kỳ nghỉ của con mà?"

Kim Thái Hanh cười cười, "Bên đó cũng nhiều việc nên con qua sớm."

Dương Hoài Ngọc bước tới vuốt nhẹ vết thương trên trán Kim Thái Hanh, nghẹn ngào, "Thái Hanh, đến Đôn Châu cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt con nhé, ăn uống đúng giờ, đừng để bị thương."

"Vâng ạ dì Điền." Kim Thái Hanh nói: "Con sẽ chăm sóc tốt bản thân mà."

Kim Thái Hanh nhìn Điền Bách Tòng, chào: "Chú Điền, hai người giữ gìn sức khỏe."

Điền Bách Tòng xoay đi thở dài một hơi, không muốn nhìn anh, cuối cùng bảo: "Điền Chính Quốc, tiễn anh con đi, về trước khi trời tốt."

Điền Chính Quốc ngây người, quay phắt sang nhìn bố mình.

Kim Thái Hanh: "Cảm ơn chú Điền."

.

Bốn giờ năm mươi, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh ngồi ở hàng ghế sau, bầu trời xanh thăm thẳm.

Điền Chính Quốc hỏi anh: "Bố em thế là xem như thỏa hiệp bước đầu rồi đúng không?"

"Không phải, là vì anh sắp đi rồi." Kim Thái Hanh không muốn đả kích cậu, nhưng vẫn nói: "Đây không phải chuyện một sớm một chiều, bây giờ mình có thể ngồi như thế này cũng vì mọi người còn mềm lòng, nhưng muốn tiến thêm một bước rất khó."

Điền Chính Quốc: "Không sao, ít ra bố già không phủ nhận anh là anh của em, cũng không một hai bắt mình chia tay."

"Trường kỳ kháng chiến." Kim Thái Hanh véo tai cậu, "Thi xem ai kiên trì hơn."

"Vậy nhất định là em rồi." Điền Chính Quốc bảo.

Kim Thái Hanh bật cười khẽ.

"Điền Tiểu Quốc chịu được cô đơn à." Kim Thái Hanh ôm cậu nói: "Sắp rồi, sau này sẽ không để em một mình thế này nữa."

"Ừm." Điền Chính Quốc không hỏi cụ thể, cậu luôn tin tưởng anh.

Lần này Điền Chính Quốc không lưu luyến bịn rịn, cậu chồm người ra khỏi cửa sổ xe, nhìn theo bóng lưng anh mình bước xa hai nước, dừng lại, rồi xoay người.

Đôi mắt cong cong của Điền Chính Quốc đón lấy ánh mắt anh, cậu cười bảo: "Em biết thể nào cũng quay đầu mà."

Kim Thái Hanh cúi người hôn cậu rồi nhanh chóng thả ra.

"Chờ anh." Anh dặn.

Rồi cõng trên vai chiếc ba lô gọn nhẹ, sải chân bước đi.

Điền Chính Quốc ngồi vào trong lại.

Lần cuối cùng, anh, Điền Chính Quốc thầm nghĩ trong đầu.

Nếu còn lần sau, em thật sự không thể một mình ở lại, thả tay để anh đi xa nữa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top