CHAP 9• Bóng tối
Ánh trăng huyền ảo, lung linh cộng thêm sự lập lòe của đèn đường rọi xuống nơi Kim Taehyung đứng, không rõ ràng, cũng không bị lu mờ. Hắn tựa người vào gốc cây, vẻ mặt đăm chiêu nhưng lại toát lên một vẻ buồn day dứt, trong lòng ít nhiều có tâm sự. Đôi mắt hướng về hư vô, chẳng có điểm nhìn cố định. Jungkook không gọi hắn luôn mà lén vào nhà rồi chạy xuống mở cổng. Tiếng "cạch" phát ra từ phía ngôi biệt thự đối diện đã làm những suy tư trong đầu Taehyung bay biến.
"Chú!" Jeon Jungkook vừa nói vừa từ từ tiến lại gần hắn.
Hắn có vẻ ngạc nhiên trước sự có mặt của cậu, không nghĩ rằng lúc này cậu còn ra ngoài. "Jungkook? Muộn rồi em còn ra đây làm gì?"
Dưới ánh sáng leo lắt của mặt trăng hắn có thể thấy cậu đang nhíu lông mày đầy khó chịu. Như nhận ra ngay tức khắc, Taehyung liền vứt đi điếu thuốc đang hút dở, dí mũi giày dập lửa. Lúc này cơ mặt Jungkook mới giãn ra được chút ít. Cậu không trả lời câu hỏi của hắn ngay mà đứng nhìn một lúc lâu. Chẳng phải người làm trong nhà mình không được sử dụng thứ này? Tại sao ngoại lệ của bố mẹ cậu luôn là Kim Taehyung? Lần trước cũng vậy, hắn được sử dụng ô tô riêng của bản thân còn các vệ sĩ khác thì phải dùng những chiếc do đích thân họ chỉ định. Còn rất nhiều lần khác nữa. Rốt cuộc là vì gì chứ?
Thấy chưa có lời hồi đáp cho câu hỏi của mình, Kim Taehyung không hài lòng nhưng hắn biết mình sai vì sử dụng thứ đồ mà Jungkook ghét cay ghét đắng. Hắn nhỏ giọng hỏi cậu. "Giờ này chưa ngủ?"
"Ngủ không được." Cậu không thèm nhìn vào mắt hắn, buông ra câu trả lời.
Hắn vốn định bắt bẻ Jungkook vì nói với mình mà không sử dụng kính ngữ thì nhận thấy vẻ giận dỗi ra mặt của cậu. Kim Taehyung miệng cong nhẹ lên hình vòng cung xoa đầu Jungkook. "Tôi sẽ không hút nữa đâu em hết giận nhé!"
"Chú hứa đi!" Như có được câu trả lời mình mong muốn, lúc này cậu mới ngẩng mặt lên nhìn hắn mà lý nhí. Đôi mắt còn đẹp hơn cả bầu trời đêm nay, đem bao muộn phiền trong lòng Kim Taehyung ném sang một bên.
Hai người không hẹn mà móc ngoéo tay. Jungkook đáp lại Taehyung bằng một nụ cười mà theo hắn, nụ cười đó đã làm bừng sáng cả một khoảng không gian. Hắn muốn được thấy nó mỗi ngày, chỉ cần nhìn cậu cười thật tươi, những vất vả, bộn bề công việc trên vai hắn chẳng là gì cả.
Taehyung bắt đầu vào việc chính. "Bây giờ thì trả lời tôi. Em làm gì ngoài này vào nửa đêm?"
"Chứ không phải do em thấy chú hay sao?" Jungkook đảo mắt một vòng, giọng điệu mang ý trách móc.
"Vậy tại sao giờ này chưa ngủ mà ra đây nhìn trộm tôi?"
Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt Jeon Jungkook, quả thực rất muốn mắng cậu một trận nhưng quanh đi quẩn lại vẫn là không nỡ. Kim Taehyung từ nãy đến giờ chỉ bày ra một bộ mặt bình tĩnh nhất.
"Em là không thể ngủ được còn lâu mới thèm nhìn trộm chú. Chú tự tin quá đó!"
Một đợt gió lạnh từ đâu thổi đến nơi họ đứng, hàng ngàn những chiếc lá vàng, lá đỏ cũng vì thế mà lìa cành, bay theo đường cong rồi đáp xuống xung quanh nơi họ đứng. Kim Taehyung bắt gặp Jeon Jungkook đang ôm lấy hai cánh tay run bần bật vì lạnh, hắn liền cởi chiếc áo dạ ấm áp ra khoác lên người cậu. Bên trong chỉ còn áo len nhưng không sao, người trước mặt ấm là được. Một màu ghi như ôm lấy toàn thân Jungkook, chiếc áo này chỉ thiếu một ít là chạm xuống đất, dù nó chỉ dài đến đầu gối Taehyung.
Đang nhắm mắt hưởng chút phúc lợi từ hơi ấm còn sót lại bên trong chiếc áo thì lại cảm nhận được một hơi ấm khác, nhưng là một cách rõ rệt hơn. Taehyung ôm lấy Jungkook vào lòng, hơi thở nóng ấm phả vào gương mặt cậu. Bản thân đang mặc đồ của người ta, lại được sưởi ấm thêm, cậu không làm gì lại cũng chẳng được. Nghĩ vậy, cậu vòng tay qua thắt lưng Taehyung mà đáp lại cái ôm ấm áp kia. Khung cảnh hiện tại đẹp tựa như bức tranh về bộ phim thanh xuân lãng mạn, không quá vồ vập mà bình yên đến an lòng. Họ cứ vậy ở trong vòng tay của nhau, đến lúc nhận ra thay vì đứng đây tranh nhau hơi ấm, hai người có thể đến nơi còn ấm hơn cả, gọi là "nhà".
Gượng gạo thoát khỏi đối phương, họ lại một lớn một bé cùng nhau vào nhà.
Bây giờ đã nằm trong chăn ấm nhưng Jeon Jungkook vẫn không tài nào ngủ nổi. Chừng nào còn chưa sửa bóng đèn thì cậu nhất quyết không nhắm mắt. Chẳng rõ tại sao nhưng bóng tối vẫn luôn khiến Jungkook cảm thấy không an toàn và sợ hãi. Nó tồn tại không chỉ ngày một ngày hai mà đã hình thành nỗi ám ảnh từ thuở nhỏ. Chẳng biết điều gì đã để lại trong cậu bóng ma tâm lý lâu đến vậy.
Kim Taehyung bên này bị tiếng ai đó gõ cửa phòng gián đoạn giấc ngủ. Hắn chưa vội đáp lại, yên lặng lắng nghe xem người bên ngoài là ai, xem xét có nên ra mở cửa không thì tại chỗ đó lại vang lên âm thanh.
"Chú, là em nè."
"Vẫn chưa ngủ?"
Kim Taehyung trên người chỉ mặc chiếc quần đùi rộng ra mở cửa. Vốn dĩ Jungkook định trách cứ hắn vì ăn mặc thiếu vải nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao đây cũng là phòng của Taehyung, hắn có mặc kì cục như nào hay thậm chí là không mặc gì cậu cũng không thể quản. Vả lại Jeon Jungkook cậu đang mặt dày tay ôm chăn gối sang phá hỏng giấc ngủ của người ta. Nhất thời im lặng không biết phải nói sao.
"Muốn ngủ với tôi?" Câu hỏi đột ngột của Taehyung làm Jungkook ngượng chín mặt. Ai lại nói toẹt ra như vậy chứ?
Tay bấu chặt vào chiếc gối trên tay, ánh mắt lườm như không lườm mà nhìn hắn. Jungkook cũng ngại khi hỏi hắn câu này.
"Vậy chú đồng ý không?"
"Được, không vấn đề gì. Nhưng nếu câu trả lời là không thì sao?" Taehyung hắn chẳng thèm hỏi lý do Jungkook không ngủ được, chỉ chăm chăm vào việc trêu chọc cậu.
"Thì em sẽ thức nguyên đêm." Jungkook đơn giản thốt ra một câu trả lời mà theo Taehyung thì nó vô cùng ấu trĩ.
Nói xong câu này Jungkook liền bị bàn tay to lớn kéo vào trong, Taehyung đóng cửa tiện tay cài luôn chốt. "Vớ vẩn! Vào đi ngủ!"
"Chú đâu nhất thiết phải khoá cửa chứ?" Bị người kia bất ngờ kéo vào, nhất thời chưa kịp phản ứng, loạng choạng một lúc mới đứng vững.
"Ngủ cho dễ."
Nói thế thôi chứ ban nãy lúc Jungkook đứng bên ngoài hắn đâu có khoá...
Cả hai nằm trên giường, sự im lặng bao trùm lên toàn bộ căn phòng. Jungkook là lần đầu ngủ với người lạ, lúc trước nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra đều là bác Son giúp đỡ, nhưng hôm nay thậm chí là vài hôm nữa Ha Rin sẽ ở đây, cậu đâu thể chạy sang phòng bác ấy nữa.
Kim Taehyung quay mặt sang kiểm tra xem Jungkook đã ngủ chưa thì bị hai con ngươi sáng rực đăm đăm lên trần nhà giữa đêm kia làm cho suýt giật mình. "Sao còn chưa ngủ nữa?"
"Chú mở đèn ngủ lên có được không? Ở đây tối quá..." Âm lượng phát ra từ miệng Jungkook rất nhỏ, nếu không chú ý sẽ chẳng nghe ra.
"Lâu không sử dụng nó đã sớm hỏng rồi."
Mấy chiếc đèn ngủ trong nhà đây là muốn thử thách sức chịu đựng của cậu sao?
"Em sợ bóng tối sao? Lại đây!"
Hắn cười nhẹ, kéo cậu vào lòng mình, Jungkook tuy ngạc nhiên nhưng cũng không từ chối. Kim Taehyung mạnh dạn kéo cậu vào lòng mình, ôm chặt không để cho người kia có bất cứ sự phản kháng nhỏ bé nào.
"Bây giờ thì an tâm mà ngủ đi."
Không biết là tiếng tim đập loạn của người nào nhưng chẳng ai hỏi cũng chẳng ai nhận là của bản thân cả. Họ cứ im lặng mà lờ đi như không hề có chuyện gì. Sau một hồi mắt quen với bóng tối, bản thân vẫn nằm trong lòng người đó, lúc bấy giờ Jungkook mới thấy lòng mình đã an tâm mà chìm vào giấc ngủ.
Ai mà biết rằng ngoài kia có người đã chứng kiến tất cả. Từ lúc Jeon Jungkook cậu lén la lén lút xuống mở cổng, đến cảnh tượng ấm áp dưới những tán cây, cho đến khi cánh cửa phòng Taehyung được đóng lại. Son Ha Rin không nói gì chỉ lẳng lặng quay về phòng.
•••
Mặt trời mới bắt đầu ló rạng Kim Taehyung đã thức dậy rồi. Ngắm nhìn Jungkook vẫn đang yên giấc trong lòng mình, đôi môi trái dâu mọng của cậu làm hắn nhớ đến lần trước, một cú chạm môi vô tình nhưng lại để lại trong hắn một cái gì đó. Taehyung nhẹ nhàng xoa đầu cậu, hôm qua thức khuya như vậy chắc là mệt mỏi lắm. Nếu như không phải vì Jungkook cần đi học thì Taehyung đã để cậu ngủ yên trong vòng tay. Bằng một cách thần kỳ nào đó, dù Jungkook có ngủ say đến mức nào, đều thức dậy khi nghe tiếng Taehyung gọi. Mắt nhắm mắt mở ngồi dựa lưng vào thành giường, lười biếng nhìn hắn.
"Chú ơi hôm nay ăn gì vậy?"
Chưa tỉnh ngủ miệng đã đòi ăn, chỉ có thể là Jeon Jungkook.
"Nếu muốn hôm nay tôi sẽ đưa em đi ăn sáng."
"Sao dạo này chú hào phóng thế? Chú nói rồi đó nha, cấm nuốt lời." Cậu reo lên thích thú, cơn ngái ngủ cũng vì thế mà biến mất.
"Nếu em ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt thật nhanh."
Hắn nói xong câu này chỉ thấy Jungkook bật dậy khỏi giường chạy thật nhanh về phòng. Nhìn cậu thanh niên chưa chịu lớn đang háo hức làm mọi việc thật nhanh thì không nhịn được mà cười trong lòng.
Nếu không trông thấy Son Ha Rin đang đứng dưới tầng thì có lẽ Jungkook đã quên luôn sự xuất hiện của cô em gái này. "À Ha Rin có muốn đi ăn sáng với anh không?"
Chẳng biết tại sao nhưng từ khi Kim Taehyung xuất hiện cậu lại có cảm giác chẳng còn thân thiết với Ha Rin như ngày trước, cũng không biết tại sao nhưng mà hiện tại dù Jungkook hỏi như vậy, vẫn mong chỉ có bản thân đi với hắn.
"Dạ thôi anh cứ đi với chú ấy đi." Như biết được suy nghĩ của Jungkook, ánh mắt cô bé nhìn Taehyung có chút lạ thường, cảm giác dè dặt, không có thiện cảm.
Bản thân hắn cũng chẳng muốn có thêm một người nữa đi cùng bọn họ. Không phải vì hắn không thích gì Ha Rin, chỉ là muốn dành thời gian cho Jeon Jungkook mà thôi. Thấy cô bé từ chối, lòng hắn cũng dịu đi vì không phải nghĩ nhiều. Tạm biệt nhau rồi ai đi đường nấy, Ha Rin ăn sáng ở nhà rồi lên xe tài xế nhà Jungkook đưa đi học. Còn Jungkook thì đương nhiên đang yên vị bên cạnh Taehyung rồi.
Chiếc xe dừng lại bên cạnh một quán ăn nhỏ tên "Hường quán". Quả đúng như tên gọi, bên trong được bày trí với tông hồng chủ đạo, rất có thẩm mỹ, không quá chói mà lại ấm cúng dịu nhẹ. Jungkook cứ ngỡ rằng chủ quán là một cô gái xinh đẹp, kiều diễm. Cho đến khi người trong bếp chạy ra chào đón với gương mặt tươi cười.
"Taehyung đấy hả? Lâu lắm mới thấy nha, tưởng quên luôn anh đây rồi chứ."
Người đàn ông trước mặt mang một vẻ điển trai lần đầu Jungkook thấy. Một vẻ đẹp lãng mạn, dịu dàng, đường nét sắc sảo hài hoà, ai nhìn vào cũng thấy hài lòng mà quý mến. Cậu có chút thắc mắc tại sao người cứng nhắc như Kim Taehyung lại có thể quen người như vậy.
"Seok Jin à, còn bàn trống không anh?" Hắn hỏi người chủ quán, vẫn một mực giữ lấy cổ tay Jungkook không hề có ý định buông.
"Ở đây luôn có bàn cho cậu, đi theo anh." Lúc này Seok Jin mới để ý đến người bên cạnh Taehyung, ban nãy vì lạ chỗ cậu chỉ dám đứng nép sau lưng hắn. "Cậu nhóc là người quen của Taehyung sao? Lại đây em muốn ăn gì?"
"Cho em hai phần miến trộn thập cẩm." Dừng lại vài giây, như nhớ ra gì đó cậu nói thêm. "Một phần không cay ạ!"
Kim Seok Jin mỉm cười quay lại bếp, anh biết rõ Taehyung không ăn cay. Nhưng cậu nhóc trước mặt lại nói trước cả anh, chứng tỏ Jungkook này quan tâm đến hắn. Taehyung đương nhiên cũng hiểu rõ tình hình hiện tại, hắn nhìn Jungkook đối diện đang ngơ ngác không hiểu vì sao hắn cười.
Đang định trêu chọc Taehyung rằng hắn mà cũng biết vui thì Seok Jin đích thân bưng hai đĩa miến lớn ra bàn bọn họ. Jungkook thấy hơi ngạc nhiên vì mình là người gọi món nhưng anh ấy lại biết người không ăn cay là Taehyung chứ không phải mình.
Như nhìn thấu sự nghi vấn trong mắt Jungkook, hắn bình tĩnh gắp miến bỏ vào miệng. "Seok Jin và tôi đã quen biết nhau từ trước rồi, anh ấy là ân nhân của gia đình tôi."
Jungkook biết mình không nên tọc mạch vào đời tư của họ nên cũng không hỏi việc đó là gì, cậu chỉ nói sang một chuyện khác. "Vậy là anh Seok Jin hơn tuổi chú."
"Tại sao Seok Jin là anh, còn tôi lại là chú?" Taehyung buông đũa xuống, nghiêm túc đặt câu hỏi, đôi lông mày nhíu nhẹ.
"Thì đúng mà, Seok Jin anh ấy còn trẻ, ơ không phải em nói chú già đâu...chỉ là đã quen gọi vậy."
Kim Seok Jin đứng trong bếp nhìn bọn họ lời qua tiếng lại mà không nhịn được cười. Taehyung nói nhiều như vậy là rất hiếm khi. Vậy mà cậu nhóc đó lại có thể khiến hắn vừa nói vừa cười như vậy. Cảm thấy Jeon Jungkook này có chút đặc biệt.
Trêu chọc cậu cho vui vậy chứ thật ra là hắn muốn cậu cười nói để bớt buồn ngủ, dù sao hôm qua Jungkook cũng trằn trọc mãi mới vào giấc. Nhưng chuyện cách xưng hô này, hắn sẽ tìm lúc nhắc lại sau.
Ăn uống no căng, chào tạm biệt Kim Seok Jin, Jungkook lại lon ton theo Taehyung lên xe tới trường. Nhìn ra bên ngoài, những chiếc lá lìa cành đang bay phấp phới khắp chặng đường cậu đi học. Trong lòng dấy lên cảm giác bình yên, hiu hiu đến lạ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top