chương 4:
Jungkook ngồi trước bàn làm việc của cậu nghe người đàn ông kia nói vậy cậu liền đâm chiêu suy nghĩ.
Thật ra dự án lần này cậu cũng nghe nói vốn hôm qua tính bàn bạc cùng Kim lão gia nhưng lại mắc phải Kim Taehyung nên không thể làm nốt được. Đối với dự án lớn lần này ngoài Kim thị ra thì cậu không tin tưởng bất cứ tập đoàn nào khác. Vì vậy cậu không thể làm liều được. Có lẻ phải dời lại để khi nào thích hợp rồi bàn tiếp vậy.
- " Theo tôi thì hãy để này qua một bên đi. Cứ tập trung tiếp tục những dự án khác còn về cái này..... Để sau vậy chúng ta không nên đánh liều cùng những công ty khác
Người đàn ông kia thấy cô nói cũng đúng nên liền gật đầu rồi đi ra ngoài.
Jungkook vẫn cắm cúi làm việc còn những chuyện khác cậu cũng quên mất từ lúc nào rồi. Nhưng cậu sẽ không thể biết rằng chỉ vì một lời hứa mà cậu không để ý kia lại dẫn đến rất nhiều chuyện phát sinh.
÷÷÷÷÷÷====
- " Ông. Sao Kookie còn chưa đến. Không phải hôm qua cậu ấy hứa hôm nay sẽ đến chơi với Taetae hay sao."
Taehyung sáng sớm đã dậy rất sớm. Hắn luôn nhớ lời cậu nói hôm nay sẽ đến đây nhưng hắn lại không biết cậu sẽ đến lúc nào nên đã dậy thật sớm rồi ngồi trước đại sảnh chờ cậu. Nhưng..... Đã 1h trưa rồi mà sao cậu còn chưa tới vậy. Hắn đã đợi thật lâu rồi nha. Cứ hễ 5 phút là lại nhìn ra ngoài cổng một lần nhưng bóng dáng hắn muốn gặp lại không thấy đâu nên vừa thấy ông nội xuống anh liền ai oán nhìn ông. Tại ông hết. Hôm qua hắn đã nói không cho Kookie đi mà. Vậy mà ông lại ngăn hắn. Thấy chưa . Cậu đi rồi không về nửa . Tại ông hết . Tại ông hêt. Người nào đó trong lòng uất ức oai oán nhìn chằm chằm Kim đại lão gia khiến ông không thể nào tự nhiên được.
- " Cháu trai à. Jeon thiếu gia còn rất nhiều việc bận nên làm sao đến đây được. Hay là cháu đi chơi với A Tư được không. Khi nào Jeon thiếu gia đến ông sẽ gọi cháu."
Một đời kiêu ngạo nhưng về già ông lại phải khuất phục trước đứa cháu trai này của mình. Thật sự là không biết kiếp trước ông làm gì mà khiến kiếp này cháu trai duy nhất của ông lại ra nông nỗi này chứ.
Nhưng suy nghĩ của ông, Kim Taehyung nào biết được.
- " Nó đã ăn cơm chưa?"
- " Chưa ạ. Ngoài bửa sáng ra thì bửa trưa và bửa tối cậu ấy chưa hề ăn. Tôi kêu cậu ấy ăn một tí rồi ngồi đó tiếp nhưng thiếu gia lại như người mất hồn không nghe tôi nói."
Nhìn thiếu gia như vậy khiến A Tư cậu thật đau lòng. Khóc như vậy cũng gần một tiếng rồi. Cậu thật sự lo sợ cậu ấy cứ khóc như vậy thật sự sẽ khóc ra máu mất.
- " Lâm quản gia mau đi gọi điện cho Jeon thiếu gia. Nói ta mong cậu ấy đến đây càng sớm càng tốt. Nhanh."
Là người đã sống nhiều năm nên ông nhìn ra được. Đứa cháu này của ông tuy chỉ là một đứa trẻ nhưng một khi nhận định người nào thì lại cứng đầu vô cùng. Nếu bây giờ Jungkook lại còn không xuất hiện thì ông không biết tên nhóc kia sẽ ngồi đó mà khóc đến bao giờ. Thương cháu nên ông đành phải làm phiền con nhà người ta vào giờ này
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top