45. Hoa oải hương (H)
Cả quãng đường hắn liên tục rơi nước mắt. Kim Taehyung chấn an bản thân rất nhiều, tâm trạng hắn tệ quá!
"Nào Kim Taehyung, phải cố hết hôm nay. Cố lên nào!"
"Đừng yếu đuối, xin mày, cầu xin... hãy mạnh mẽ lên nào. Mới bước đầu thôi. Không được suy sụp như thế. Ngã ở đâu phải đứng dậy ở đó."
"Kim Taehyung, mày phải đứng lên, mày phải bình tĩnh lại, bình tĩnh, bình tĩnh. Nếu mày mới đó đã đầu hàng thì em ấy sẽ khinh mày chết mất."
"Nào Kim Taehyung, cố lên, phải bình tĩnh, bình tĩnh... Sau hôm nay tao cho mày đi đánh goft thoá thích, được chưa?"
Bánh xe ma sát với mặt đường làm cả người và xe đều nhún một cái. Taehyung rút chìa khóa, quay lại nói với hai ba con:
"Đến nhà rồi, chúng ta xuống thôi!"
Não bộ Jungkook tạm thời ngưng trệ, cậu ngơ người ra vì câu thông báo có hơi bất ngờ của hắn. Jungkook không thể ngờ được làng quê xinh xắn của mình nay đã trở thành một thị trấn hiện đại như vậy. Nãy giờ cậu cứ ngỡ như là đang ở thành phố nên chưa chuẩn bị tâm lí sẵn.
Thấy Jungkook cứ thẫn thờ, hắn cũng hiểu được hơn nửa tâm trạng của cậu lúc này. Hắn đeo balo để đồ của hai ba con lên lưng, bế Taejoon xuống rồi dẫn con trai vào trong sân. Xong xuôi, hắn mới kéo cánh cửa xe nơi cậu đang ngồi ra.
"Jungkookie, đến nhà rồi! Mau xuống đi nào!" Taehyung đưa tay ra đỡ cậu giống như một vị hoàng tử đang đỡ công chúa của mình xuống xe ngựa vậy.
"Jungkookie à, chúng ta về nhà rồi mà! Được về thăm ông bà mà sao thẫn thờ vậy?"
"Taehyung... hức...cảm ơn. Cảm ơn vì đã đưa tôi về... Cảm ơn..."
Taehyung cúi người, đưa hai tay lên lau nước mắt cho cậu. Hắn ôm hai bầu má ửng hồng của người bên dưới, nhẹ giọng đáp:
"Ừm! Không sao hết. Giờ thì vào nhà thôi nào!"
Jungkook quệt đi hàng nước mắt tèm lem rồi cười tươi bước vào theo chân hắn.
Căn nhà được thiết kế theo lối kiến trúc cổ xưa. Năm gian nhà nhỏ bao quanh sân, chỉ chừa lối đi dẫn từ ngoài vào. Gian nhà hướng ra đường là gian còn mới nhất. Gian chính gồm một phòng tiếp khách được ngăn cách với khu thờ bằng lớp rèm hạt. Phía bên trái là gian bếp nhỏ, bên phải là hai căn phòng. Khi xưa, một phòng là của Kookie, một phòng dành cho khách. Đối diện với gian nhà chính là phòng ngủ của ông bà.
Jungkook lại bật khóc khi nhận ra khung cảnh thân quen. Nụ cười trên môi cậu méo xệch, khuôn miệng xinh xinh không kìm nổi mà mếu máo:
"Ông bà ơi! Kookie của ông bà về rồi này!
Con về rồi đây mà sao ông bà không ra đón con?"
Jungkook nỉ non, nước mắt nước mũi lại ứa ra như suối. Cậu ngồi thụp xuống sân mà òa khóc. Cả Taehyung và Taejoon liền vội vã đỡ lấy cậu. Jungkook cứ ôm lấy cánh tay săn chắc của hắn mà khóc mãi, đến khi Taehyung lên tiếng an ủi mới ngưng:
"Chúng ta vào nhà đã.
Nào! Đừng khóc nữa."
Cậu loạng choạng đứng lên, bâng khuâng tiến về phía trước.
Cả hai hành lễ xong thì đã qua ba rưỡi chiều, lúc này bụng Taehyung sôi sùng sụng báo hiệu thèm năng lượng. Jungkook bày đồ ăn ra bàn rồi mời hắn cùng ngồi xuống. Cậu đưa bình sữa cho Taejoon bú rồi tiến lại kế bên Taehyung. Vừa gắp thịt cho hắn, cậu vừa thắc mắc:
"Làm sao anh biết nhà ông bà tôi vậy?"
"Còn cái gì về em mà anh không biết đâu!" Hắn cợt nhả trả lời. "Đùa chút thôi. Thực ra là sau khi bà HyeWon hầu tòa thì anh có lục lọi lại nơi ở của bà ta và phát hiện ra rất nhiều điều hay ho. Trong số đó có địa chỉ nhà em.
Em nghĩ xem làm sao mà nhà cửa sạch sẽ, ngăn nắp như vậy?
Chính là mỗi tháng anh đều về dọn dẹp cả đấy.
Vì... không biết em ở đâu nên anh mới chọn về đây để nguôi ngoai phần nào nỗi nhớ..."
Jungkook lại đỏ mặt, lần này vệt máu loang rộng bao chùm cả hai vành tai. Cậu lí nhí cảm ơn:
"Cảm ơn anh nhiều lắm!"
Xong xuôi, Jungkook ra vườn chăm sóc vài cây hoa còn Taehyung thì quét dọn sân nhà.
Cậu ngồi dưới tán cây lê mà sống mũi cay cay. Cây lê này là do Kookie nhỏ và ông ngoại trồng năm cậu lên sáu tuổi. Ông bảo lê nhanh cho quả lắm, chừng vài năm là ăn được rồi. Vậy mà cậu chưa từng được nếm thử trái ngọt cùng ông bà ngoại. Ngước lên nhìn từng chùm quả sai trĩu cành, Jungkook lại bật khóc huhu.
Tầng hơi nước dày đặc làm tầm nhìn của cậu bị nhòe đi, nhưng sự chú ý của cậu đã va phải một khoảng tím chói nơi góc vườn. Cậu đưa tay quệt sạch nước mắt, đứng lên đi theo tiếng gọi của con tim - nơi có bụi hoa tím mộng mơ. Càng lại gần, hương hoa càng nồng. Mà Jungkook thì lại rất thích mùi thơm nên cậu rúc mặt vào bụi hoa hít lấy hít để. Hương hoa rất thoải mái, càng ngửi càng si mê.
Sau khi quét dọn xong, Taehyung liền bế con trai vào vườn tìm ba. Jungkook đang mê man bên bụi cây khi thấy hai bố con sắn quần vào thì liền bật dậy. Cậu lưu luyến ngắt một bông hoa cài lên đầu, ngắt thêm vài cành hoa rồi nhanh chân đi vào để cắm lên bàn thờ ông bà.
Một nhà ba người cùng vào trong, hắn vừa đưa Taejoon cho cậu bế, vừa sắng mồm:
"Gần 5 giờ rồi! Ăn tối xong rồi chúng ta quay về Seoul thôi.
Nếu 5 giờ 15 ra về thì khoảng 10 giờ là về đến nhà rồi. Trời đêm thì đường thoáng hơn nên chạy nhanh hơn."
Jungkook nghĩ đến cảnh phải rời đi nên miệng lại mếu, lông màu cau lại, hai mắt long lanh ừng ực nước trông tội vô cùng. Kim Taehyung đang mở cặp lồng liền dừng động tác, hắn quay sang dịu dàng nói:
"Nếu em thích thì anh sẽ còn đưa em về nhiều mà! Chúng ta phải quay lại thành phố thôi, em chỉ xin anh ta đi một buổi không phải sao?"
Jungkook khụt khịt mũi. Một giọt nước lớn vì không thể bám nổi mà trào ra khỏi khóe mi, cậu nhanh chóng đưa tay lên quệt sạch:
"Chúng ta không nên gặp nhau vẫn hơn...
Tôi yêu Junho và chúng tôi sắp kết hôn rồi!"
Bàn tay đang huơ cao trên không của Taehyung chợt khựng lại. Cả người hắn cứng đờ sau câu thông báo vừa rồi của cậu. Đôi tai hắn cứ ù ù, tâm can chết lặng. Hàng lông mi dài bỗng run rẩy, cánh tay cũng vô lực mà hạ xuống bàn, cả người hắn buông thõng. Con ngươi run run nhìn thẳng vào mắt cậu. Chợt, hắn nhảy xổ lên nắm chặt hai bờ vai của cậu, miệng nói ra vài câu mất kiểm soát:
"Không phải đâu...
Chắc chắn là không phải...
Em không được cưới ai khác. EM KHÔNG ĐƯỢC...
Anh đã cố gắng nhiều vậy mà, Jungkookie à! Anh thực sự đã rất cố gắng...
Nhưng tại sao em lại không cho anh một cơ hội nữa chứ? Chúng ta gặp lại nhau rồi, chắc chắn là còn duyên...
Không được, EM KHÔNG ĐƯỢC KẾT HÔN VỚI HẮN!"
Rồi hắn lết đến gần cậu, vừa quỳ gối vừa van xin:
"Đừng mà! Làm ơn, đừng..."
Jungkook nức nở theo từng câu chữ. Không hiểu sao bây giờ cậu lại động lòng với người đàn ông này. Cậu ghét bản thân, rất rất ghét bản thân vì tự nhiên sinh tình với người yêu cũ, mà... lại còn rung động trước ngày lên xe hoa với chồng mới nữa chứ.
Thực ra từ trước đến giờ cậu vẫn luôn yêu hắn. Chỉ là vì hắn không xuất hiện nên tạm thời con tim không thao thức mà thôi...
Taejoon ôm bình sữa ngủ ngoan ở trong phòng của Kookie nhỏ, mặc kệ hai người lớn nói chuyện bên phòng của ông bà.
Vì cảm thấy hơi nóng nên Jungkook ngồi dậy cởi áo khoác ra. Tuy đại Hàn đang về đông nhưng không hiểu sao trong người cậu lại cảm thấy rất rạo rực. Taehyung liền nhíu mày nhắc nhở:
"Ngoài trời đang lạnh lắm đấy!
Em mặc áo vào kẻo bị cảm."
Cậu bỏ ngoài tai câu nói ấy vì trong người càng lúc càng khó chịu. Cậu tiếp tục gỡ bỏ lớp áo len bên ngoài, giọng bắt đầu hơi cáu kỉnh:
"Tôi khó chịu."
Taehyung không nói gì. Hắn lặng lẽ đứng lên dọn mâm đồ ăn rồi rời đi. Hắn muốn sang bên xem Taejoon thế nào rồi còn chuẩn bị đồ để về nữa.
Taehyung cuộn con trai lại bằng chiếc áo khoác ấm áp của mình rồi lấy bình sữa đang kề miệng nó ra, đem đi rửa. Hắn rửa các khay đựng đồ ăn và bình sữa cũng mất một lúc, xong xuôi thì xếp gọn lại balo của cậu.
Lúc này, hắn bắt đầu cảm thấy đầu óc thoáng mụ mị, nhiều khi mắt mờ đi, da thịt dần nóng lên như bị dị ứng. Taehyung vội chạy vào phòng để giục cậu nhanh trở về thành phố.
Hắn vừa kéo cánh cửa gỗ mục ra thì Jungkook bên trong cũng bắt đầu bò xuống giường và mơ hồ tiến đến chỗ hắn. Kim Taehyung hoảng hồn, khi chưa kịp thích nghi nổi với tình hình thì Jungkook một thân trần như nhộng đã đu bám lên người hắn.
Đầu óc Kim Taehyung nóng ran như muốn nổ tung. Chính hắn cũng đang khổ sở chống lại cơn khô rát, tự nhiên lại có miếng thịt ngọt dâng tận miệng như vậy, thực sự là không thể kiềm chế nổi.
Jungkook quấn chặt lấy người hắn, hai tay cậu vòng qua cổ, đôi chân nhón cao lên để rúc mái đầu tròn vào hõm cổ thơm mát của người đàn ông cao lớn.
Khi chỉ còn chút tỉnh táo cuối cùng, Kim Taehyung cố gắng dùng tay đẩy lồng ngực cậu ra, hắn gấp rút hỏi:
"Em... em làm sao vậy?
Em chắc chưa?"
Jungkook muốn khóc đến nơi rồi, không thể nghĩ nhiều hơn, cậu chỉ còn biết cầu xin. Jungkook nhướn người cắn nhẹ lên vành tai mẫn cảm của hắn, phả hơi thở nóng ran, gấp gáp vào hốc tai làm cả người Taehyung run lên bần bật:
"Taehyung aaa!
Rất khó chịu, anh giúp tôi với!
Làm ơn!"
Nói xong, cậu còn cố tình nán lại nơi yết hầu nhọn rõ mà đặt lên một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt. Hắn hoàn toàn mất lí trí, nhanh chóng bế xốc cậu ném lên giường. Chiếc giường cũ đáng thương vì bị áp lực lớn mà kẽo kẹt mấy tiếng.
Taehyung vô tình lướt qua bình hoa tím rực nơi đầu giường. Hắn "a" lên một tiếng như đã thông suốt sự tình. Nhưng bọn họ đã đi quá xa rồi, thực sự không thể quay đầu được nữa...
~còn tiếp~
09/6/2021
___
Mùi hương của hoa oải hương có tác dụng kích dục. Nhưng ngoài đời thực thì nó không mạnh đến mức như vậy đâu! Mình chỉ cường hóa lên để phù hợp với truyện thôi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top