Chương 07
Còn hơn 4 ngày nữa là sinh nhật Taehyung,sinh nhật người em yêu nhất.Jungkook phấn khích không thôi,vì năm nay...năm nay em được đón sinh nhật cùng anh, được nhìn anh thổi ánh nến lung linh kia.
Em muốn năm sau,....
Năm sau.....,
Rồi cả năm sau nữa, sẽ được cùng anh đón sinh nhật.
Nhưng mà như hiện tại cũng đã tốt lắm rồi,em không dám mơ tưởng đến những điều xa vời.Chí ít, chắc bây giờ Taehyung cũng bớt ghét em,.
Cứ từng bước,... từng bước kiên nhẫn mà tiến về phía anh.
Sao buổi học ở trường thì JungKook điều dành gian để tập làm bánh sinh nhật,em muốn làm thật ngon để có thể tặng cho Taehyung.JungKook cũng đã xin chủ tiệm cafe chỗ em làm thêm cho mình nghĩ 1,2 buổi để có thời gian.May là ông chủ ở đó tốt tính, cũng rất quý JungKook nên vui vẻ mà đồng ý.
Chẳng ai biết được em đã vui như thế nào khi nhận được bức thư của Taehyung.Jungkook nâng niu nó,lâu lâu lại lấy ra đọc đi đọc lại từng chữ rồi cẩn thận mà để nó vào hộp.Đây là lần đầu tiên Taehyung chịu gửi thư cho một Jeon JungKook mà lúc nào anh cũng ghét cay ghét đắng.
Thấm thoát cũng đến ngày thứ 7 trọng đại,sáng nay em đã thức rất sớm để làm bánh, JungKook đã trang trí rất nhiều dâu tây lên bánh.Đặt cả tâm quyết vào đó, tình cảm cùng niềm hy vọng mong manh của bản thân,hy vọng Taehyung sẽ nhận nó.
Đến trưa thì cũng xong,em chỉ mãi mê làm bánh mà quên mất bản thân, mặt mũi thì đầy bột, quần áo cũng bị dính dơ hết cả rồi.
Nở nụ cười vì thành phẩm của bản thân,em nhanh chóng vào phòng chọn một bộ đồ đẹp nhất mà mình có, rồi chuẩn bị đủ thứ để đến Kim Gia, mặt dù chỉ mới có 5h hơn.
JungKook đứng trước cổng Kim Gia mà đợi,lạ kì là chẳng có ai gác cổng cả.Chắc do hôm nay là sinh nhật của anh nên Bác Kim cho vệ sĩ nghỉ cũng nên.
Nghĩ vậy,em cũng chẳng quan tâm nữa,bây giờ chỉ việc ngồi đợi Taehyung về là xong.Nhưng 6h hơn rồi vẫn chưa thấy anh đâu,bên trong Kim Gia cũng chẳng mở đèn, cũng không thấy ai trang trí mừng sinh nhật cả.
Chắc là do em đến sớm quá, một lát nữa thôi là bên trong sẽ sáng đèn,mọi người sẽ cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật Taehyung, anh ấy sẽ ra rồi mở cổng cho em vào thôi mà.
JungKook cứ cười rồi suy nghĩ đến cái khoảnh khắc đó như một người ngốc nghếch,bây giờ đã hơn 8h rồi thì những gì em suy nghĩ có đến hay không.
Cứ ngồi chờ như vậy cho đến khi đám mây đen trên kia dần bao phủ cả bầu trời.Đã trễ như vậy rồi tại sao Taehyung vẫn chưa về cơ chứ.Nhìn bánh kem được bọc kín trên tay mà JungKook bồn chồn không thôi.... không ổn rồi,lỡ một lác trời mưa thì bánh sinh nhật phải làm sao đây, lỡ Taehyung về tới mà bánh lại bị mưa ướt thì không được.
JungKook.....
Tại sao lại ngốc như vậy....
Sao không lo cho bản thân mình chứ,.....
Cứ ngồi chờ, ngồi chờ trong màn đêm lạnh lẽo cứ vẫn chờ...
Chờ đến hoá ngốc nghếch khi em đâu hay biết rằng...
Cùng thời điểm ấy....
Cùng khoảnh khắc ấy....
Khi em đang trong đợi một thứ gì ấy quá xa vời, một điều nhỏ nhoi của ai đó giữa màn đêm đầy lạnh lẽo...
Thì ở một nơi nào đó,.. một nơi ấm cúng đầy sang trọng, nơi có những tiếng nói cười bao quanh,có những lời chúc mừng ,có những món quà đầy xa xỉ.
Người đó đâu quan tâm đến sự có mặt của em hay không,đâu quan tâm em bây giờ như thế nào..có cô đơn, lạnh lẽo hay không.
Người ta đâu biết rằng em đã hạnh phúc như thế nào,đâu biết rằng em vui thế nào chỉ vì nhận được một lời nói qua loa,vô vị ấy.
JungKook co ro vì gió lạnh, lắm lúc lại nhìn trái nhìn phải xem Taehyung đã về hay chưa, rồi lại chợt khựng lại khi suy nghĩ tiêu cực hiện lên trong đầu.
-" chắc anh ấy bận gì thôi,... một chút nữa,... một chút nữa sẽ về ngay thôi mà"
Không phải là em chẳng suy nghĩ đến điều đó, chỉ là em muốn hy vọng,hy vọng về anh... người mà em yêu.
Dù cho bao lần đau nhưng em vẫn muốn tìm lấy một tia ánh sáng từ nơi anh.
Tình yêu của em....
Thời tiết thì cứ ngày một lạnh,thân ảnh nhỏ vẫn đứng đó,tay vì lạnh mà cũng tê cả lên,chân run run mà ngồi xuống.Ánh mắt chưa bao giờ hết mong chờ.Lâu lâu lại quay sang nhìn chiếc bánh kem bên cạnh mà mỉm cười.
Trong màn đêm, một thân ảnh nhỏ với tia hy vọng đầy mỏng manh,dù cho có bao nhiêu lạnh,..bao nhiêu cô đơn thì vẫn hy vọng.
Hy vọng đến vô vọng.....
-" cậu bé....sao lại ngồi trước cổng nhà ông bà chủ thế này?"
-"________"
Làm gì có sinh nhật nào được tổ chức ở đây chứ....
Nếu muốn thì phải đến nhà hàng giữa trung tâm Seoul kia kìa.....
Mà nếu có đến cũng chưa chắc được vào......
Vì chỉ có những người quyền thế, những thiếu gia, tiểu thư nhà tài phiệt có thiệp mời thì mới được vào thôi.....
Làm gì mà tổ chức ở Kim Gia được chứ.....
Từng câu từng chữ cứ lặp đi lặp lại trong đầu JungKook như hàng ngàn mũi kim thi nhau mài mòn trái tim khô cằn kia.Bước chân không tự chủ được mà cứ đi trong vô định,đi đến khi nào chẳng thể nữa thì thôi.
Chẳng còn màng đến cái bánh bị mưa làm cho mất hình dạng đi.Anh và em như hai đường thẳng song song không một tia hy vọng, nhưng tại sao em vẫn mãi cố chấp mà bám theo dù kết quả đã được định sẵn là không thể.....
Đơn giản thôi mà ...
Vì em yêu anh....
Em đâu màng đến đau thấu tâm đâu anh,..em chỉ biết là yêu anh,..yêu anh và yêu anh vậy thôi.
Cho dù có đau nhiều một chút, xót xa một chút thì đã làm sao?
Em quen rồi......
Bầu trời thì đổ một cơn mưa, lòng tôi thì lại ánh lên tia nắng...
Có hay không tia nắng dưới màn mưa đêm kia...
Có hay không nghị lực nhỏ nhắn của đoá hoa hướng dương ngày đêm chạy theo bóng dáng của ánh mặt trời.Cố vươn mình thật kiêu hãnh để cho mặt trời có thể thấy được,
Nhưng cuối cùng.. mặt trời đâu thể soi sáng cho một mình hướng dương,có cả hàng trăm, hàng ngàn bông hoa ngoài kia cũng đang nở rộ vì tia nắng ấy.
Ngồi vào chiếc ghế gỗ như năm đó,đôi môi lại cố nở ra một nụ cười méo mó,nụ cười đầy sự giả tạo để che đi những gì đã chịu trong chính trái tim
Mưa đã tạnh,...sao cơn mưa thì lại trở về khung cảnh bình yên của trước đó.
Thắp lên ngọn nến nhỏ vào chiếc bánh sinh nhật đã không còn được nguyên vẹn.
Dù sao thì em vẫn muốn chúc mừng sinh nhật anh...
Vẫn còn kịp chứ nhỉ??
Một mình trong đêm mưa tạnh,ánh đèn đường chiếu rọi vào thân ảnh đang hát lên bài hát chúc mừng.
" Happy.. birthday to you..
Happy birthday to you...
Happy birthday........"
-" chúc mừng sinh nhật anh.... Taehyung"
______________
Taehyung trở về Kim Gia,nghe giúp việc nói thì anh cũng nhanh chân lên phòng xem lại camera trước cổng.
Môi nhếch lên nụ cười hài lòng cộng thêm khinh bỉ khi thấy thân ảnh đứng ngoài cổng.Quả như anh đoán,Jeon JungKook sẽ đến, không ngờ chỉ viết vài ba chữ mà cũng tin.
Kim Taehyung không ngốc đến mức mà đi mời Jeon JungKook đến sinh nhật của mình.
Jeon JungKook..... không có tư cách được đến....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top