Ngoại truyện: Cổ tích
Lúc tốt nghiệp Phác Tú Anh và Kim Tại Hưởng đã đăng ký kết hôn, so với sinh viên bình thường, cuộc sống hôn nhân của họ bắt đầu quá sớm, nhưng đối với Phác Tú Anh và Kim Tại Hưởng, đăng ký hay không đều không ảnh hưởng đến họ. Hai người đã tự có cách sống của riêng mình.
Nhưng cũng như sinh viên bình thường, họ muốn sống tiếp trong thế giới này tất nhiên phải đi làm theo quy luật của xã hội, trước khi tốt nghiệp Kim Tại Hưởng đã tới công ty ba anh thực tập, sau khi tốt nghiệp tự nhiên cũng vào làm trong công ty của ba, tuy bắt đầu từ cấp bậc thấp nhất, nhưng so với các sinh viên khác mới vào xã hội thì đã may mắn hơn nhiều.
Phác Tú Anh lại không có người thân nương tựa, chỉ còn người mẹ đã có gia đình riêng đang sống ở nước ngoài.
Tuy Kim Tại Hưởng từng khéo léo tỏ ý với Phác Tú Anh rằng nếu cô muốn tới công ty ba anh làm việc, Kim Tại Hưởng hoàn toàn có năng lực sắp xếp cho cô một chức vụ, hơn nữa còn có thể nhờ người để mắt tới cô, giúp cô trong công việc.
Kim Tại Hưởng đã trải sẵn con đường tương lai cho cô, cũng như lúc trước, Kim Tại Hưởng yên trước ngựa sau bố trí chỗ ăn ở, sắp xếp hành trình cho cô. Nếu có thể thì Kim Tại Hưởng cũng muốn lót cả con đường đời cho cô.
Để Phác Tú Anh thoải mái hơn, cho dù muốn Kim Tại Hưởng phủ phục dưới đất, dùng thân xác anh mài mòn chông gai dưới đất cho cô anh cũng cam tâm tình nguyện.
Phác Tú Anh biết hết, nhưng cô không định đón nhận sự "quan tâm" này như lẽ đương nhiên.
Trong thời gian cầm Sơ yếu lý lịch đi tìm việc, Phác Tú Anh tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục Kim Tại Hưởng không cùng đi với mình. Cô nói: "Tại Hưởng, anh là điều quan trọng nhất trong đời em, nhưng ngoài điều quan trọng nhất, trong cuộc sống của em vẫn còn nhiều chuyện quan trọng khác, em phải tự mình đối diện với những chuyện này."
"Bất kỳ chuyện gì anh cũng có thể cùng em đối diện." Kim Tại Hưởng nắm tà áo Phác Tú Anh không buông, "Tú Anh, em không cần một mình đối diện với bất kỳ chuyện gì hết."
Phác Tú Anh nói: "Anh tin em đi."
Khi vấn đề đã được nâng lên tầm "tin tưởng", Kim Tại Hưởng đương nhiên không còn lời nào khác, anh mấp máy môi, ngón tay túm chặt áo Phác Tú Anh rồi lại buông, buông rồi lại túm chặt, cuối cùng anh cũng buông tay.
Phác Tú Anh mỉm cười vỗ vai Kim Tại Hưởng: "Cổ vũ cho em như chồng người ta kia kìa."
Kim Tại Hưởng nhíu mày: "Hội chợ việc làm rất đông đúc, Tú Anh, em phải chú ý an toàn... Bên ngoài trời nóng, em phải đem nhiều tiền để mua nước... Thôi gọi xe đi đi, khỏi phải dang nắng trên đường..."
Phác Tú Anh dở khóc dở cười được Kim Tại Hưởng tiễn ra cửa.
Đó là lần đầu tiên Phác Tú Anh đi tìm việc, sau đó cô biết tìm kế sinh nhai trong xã hội này không dễ dàng gì. Rất vất vả, còn vất vả hơn tham gia tế lễ của Hoàng gia lúc trước, nhưng trong lòng cô tràn đầy kỳ vọng về cuộc sống tương lai.
Lúc Phác Tú Anh về đến nhà, chân vừa mỏi vừa đau vì mang giày cao gót, suốt dọc đường cô vừa đi vừa khập khiễng. Cô rất hài lòng với các cuộc phỏng vấn hôm nay, thái độ thẳng thắn cởi mở khi giao tiếp với người phỏng vấn đã lấy được cho cô thêm nhiều điểm.
Vừa về đến đầu tiểu khu, Phác Tú Anh đã thấy Kim Tại Hưởng đứng như hòn vọng phu.
Nhìn thấy Phác Tú Anh, Kim Tại Hưởng lập tức tới đón.
Phác Tú Anh cười vẫy vẫy túi hồ sơ trong tay: "Em được tám thư mời phỏng vấn vòng hai."
Tám thư mời phỏng vấn vòng hai... Vậy hôm nay cô phải phỏng vấn bao nhiêu lần...
Kim Tại Hưởng đè nén đau xót trong lòng, anh quay người khẽ khom xuống: "Tú Anh, anh cõng em về nhé." Phác Tú Anh hơi sửng sốt, sau đó biết Kim Tại Hưởng xót lòng nên cô cũng không từ chối mà leo lên lưng anh: "Gần đây em lại mập lên rồi, nặng lắm đó."
Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng cõng Phác Tú Anh lên: "Không nặng." Đối với anh, Phác Tú Anh hiện giờ vẫn không đủ nặng, vì anh bằng lòng gánh vác cả cuộc đời cô.
"Chúng ta về nhà thôi."
"Ừ."
Kim Tại Hưởng cõng Phác Tú Anh đi trên con đường hơi tối của tiểu khu, vì đêm khuya nên trên đường rất vắng, chỉ có hai người họ. Phác Tú Anh nằm trên lưng Kim Tại Hưởng kể cho anh nghe những người thú vị và những chuyện vui mình gặp lúc phỏng vấn.
Qua lời cô, đi tìm việc không phải là chuyện cực khổ chen chúc trong biển người nộp Sơ yếu lý lịch, mà giống như một cuộc dạo chơi hơn, tăng thêm những trải nhiệm tuyệt vời cho cuộc đời mình.
Tối đó Phác Tú Anh tắm rửa xong thì đi ngủ rất sớm, Kim Tại Hưởng biết cô mệt. Chờ khi Phác Tú Anh ngủ say, Kim Tại Hưởng khẽ kéo chăn ra, thấy đôi chân hơi sưng phồng của cô, anh nhẹ nhàng ấn ấn.
Phác Tú Anh giống như không hề cảm giác được gì, ngủ rất ngon.
Vậy là Kim Tại Hưởng ngồi bên giường cô, đặt chân cô lên chân mình nhẹ nhàng xoa bóp, không nói một lời, vô cùng tỉ mỉ.
Dường như mỗi lần ấn xuống là có thể hóa giải mệt nhọc của cô, cũng có thể hóa giải xót xa trong lòng anh.
Sau đó Phác Tú Anh phỏng vấn vòng hai, cô chọn công việc làm cô giáo Thư họa, dạy trẻ em học Thư pháp và Quốc họa, đây là sở trường của cô, tiếp xúc với trẻ em cũng là chuyện cô thích.
Công việc này đem đến cho cô cảm giác thỏa mãn và thành tựu khó tả, cô càng ngày càng dốc nhiều tâm sức vào công việc.
Kim Tại Hưởng thấy Phác Tú Anh làm việc rất vui vẻ nên cũng không nhắc tới chuyện kêu cô về công ty ba anh làm việc nữa. Cho dù mỗi phút mỗi giây Kim Tại Hưởng đều tha thiết muốn gặp Phác Tú Anh, như khổ nỗi ...
Cô lại thích.
Chỉ cần là chuyện Phác Tú Anh thích, Kim Tại Hưởng cảm thấy cho dù điều đó là gì anh cũng đều có thể nhượng bộ.
Kim Tại Hưởng vốn nghĩ chỉ cần Phác Tú Anh thích thì chuyện gì cũng được.
Nhưng anh không ngờ thử thách của cuộc sống nói đến là đến ngay.
Trong lớp Quốc họa của Phác Tú Anh có một đứa trẻ là con của một gia đình đơn chiếc, tên Lâm Thiên Kỳ, chữ nó đẹp nhất lớp, nhưng lại không thích chơi đùa với những đứa trẻ khác trong lớp.
Đứa trẻ như vậy khiến Phác Tú Anh không khỏi chăm sóc nó nhiều hơn. Lâu dần lâu dần, Lâm Thiên Kỳ cũng yêu thích cô giáo có gương mặt tròn trịa thích cười này.
Một lần sau khi tan lớp Thư pháp, phụ huynh tới đón con, Phác Tú Anh gặp ba của Lâm Thiên Kỳ, áo vest giày da, kính đen ánh vàng, vẻ ngoài lạnh nhạt thường thấy ở tầng lớp tinh anh trong xã hội. Lúc giao Lâm Thiên Kỳ cho ba nó, Phác Tú Anh cười nói: "Hôm nay Thiên Kỳ biểu hiện khá lắm, em ấy là học sinh giỏi nhất trong lớp."
Người đàn ông nhìn con mình, sau đó khách sáo cười với Phác Tú Anh: "Cảm ơn." Lúc này Lâm Thiên Kỳ lắc lắc tay ba mình: "Ba ơi, con muốn cô giáo Lý làm mẹ con."
Câu này của nó rất nhỏ, nhưng các thầy cô ngang qua nghe thấy đều không nhịn được cười. Nhưng vẻ mặt Phác Tú Anh không hề ngượng ngùng, cô chỉ cười nói với Lâm Thiên Kỳ: "Nhưng cô không làm mẹ em được đâu."
"Tại sao?" Lâm Thiên Kỳ hỏi, "Ba và mẹ đã ly hôn rồi, cô có thể làm mẹ mới của em mà."
Nghe thấy câu này từ một đứa trẻ năm tuổi, Phác Tú Anh hơi sửng sốt, cô ngước lên nhìn ba Lâm Thiên Kỳ, nhưng lại thấy người đàn ông này cũng đang quan sát mình từ trên xuống dưới.
Chỉ tiếp xúc với ánh mắt của anh ta thôi, Phác Tú Anh đã hiểu ra, người đàn ông này thật sự đang suy nghĩ khả năng để cô làm người mẹ mới của con mình. Trong đầu óc tinh anh kia có lẽ đang suy nghĩ về nghề nghiệp, thu nhập của cô, còn có cả ích lợi mang đến cho cuộc sống hôn nhân tương lai mà mức độ yêu thích của đứa trẻ đối với cô mang lại.
Phác Tú Anh mỉm cười, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, sau lưng đã truyền tới một tiếng gọi trầm hơn bình thường một chút: "Tú Anh."
Phác Tú Anh, là Kim Tại Hưởng tới đón cô tan ca.
"Chồng tôi tới rồi."
Nghe thấy xưng hô này, người đàn ông tinh anh kia cụt hứng gật đầu: "Cô giáo Lý lập gia đình sớm quá nhỉ."
Phác Tú Anh cười nói: "Tạm biệt anh Lâm, tạm biệt Thiên Kỳ."
Đi đến bên cạnh Kim Tại Hưởng, Phác Tú Anh hỏi: "Sao anh đến sớm vậy?"
"Hôm nay công ty không có việc nên anh về sớm." Ánh mắt Kim Tại Hưởng vẫn đề phòng nhìn hai cha con đã rời đi kia.
Phác Tú Anh thấy vậy bèn cười, xoay đầu Kim Tại Hưởng lại, mãi đến khi đôi mắt đen của anh ánh lên nét cười, Phác Tú Anh mới nói: "Tại Hưởng ghen à?"
Mặt Kim Tại Hưởng khẽ nóng lên, nhưng anh không phủ nhận: "Ừ, anh ghen." Anh thoáng im lặng, "Tú Anh thích đứa trẻ đó à?"
"Thiên Kỳ rất thông minh, em rất thích nó."
Kim Tại Hưởng lại im lặng, lần đầu tiên anh nói: "Nhưng anh lại không thích."
Phác Tú Anh ngây người, tiếp đó cô bật cười, "Đâu cần phải ghen chứ." Cô nói, "Anh là Kim Tại Hưởng của em mà." Cô xấu xa vò vò gương mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết của Kim Tại Hưởng, "Anh là Kim Tại Hưởng quan trọng nhất của em."
Bên cạnh có thầy cô ngang qua, thấy hành động của hai người đều che miệng cười thầm. Phác Tú Anh nói, "Anh xem, họ cũng thấy hạnh phúc cho chúng ta nữa kìa."
Thật ra Phác Tú Anh biết, tình cảm giữa cô và Kim Tại Hưởng thật sự hiếm có đến mức nào.
Sau khi tốt nghiệp, Châu Tình thỉnh thoảng gọi cho Phác Tú Anh, cô nàng nói ở nhà sắp xếp cho cô nàng đi coi mắt. Cô nàng nói Phác Tú Anh thật sự rất hạnh phúc vì thời đại học đã tìm được người yêu mình và mình cũng yêu.
Cô ấy nói xã hội này quá phù phiếm, mọi người đều không thể nào tĩnh tâm để yêu đương nhau cả.
Mọi người đều cố gắng tìm một người để mình khỏi cô độc đến già, lời chót lưỡi đầu môi của mọi người là tìm một tình yêu lấy kết hôn làm mục đích, nhưng có mục đích thì còn là tình yêu nữa không? Đó chỉ là coi mắt, mọi người đều lấy điều kiện của mình so sánh với điều kiện của đối phương, giống như trò ghép thú, ghép hình giống nhau là thành công, hình khác nhau thì chỉ uổng phí thời gian. Sau đó thấy dòng thời gian hụt mất một đoạn lại vội vàng ôm trái tim ngày càng hoảng loạn tiếp tục đi tìm...
Cuối cùng, có người vì áp lực mà bằng lòng chắp vá, có người dựng lên bộ giáp kiên trì ý kiến của mình.
Còn những đôi yêu thương nhau thật sự quá ít.
Giống như cô và Kim Tại Hưởng thật sự quá ít,
Họ hệt như một câu chuyện cổ tích.
Trên đường về nhà Phác Tú Anh kể hết cho Kim Tại Hưởng nghe, anh nghe xong chỉ lẳng lặng nắm tay cô: "Không phải cổ tích đâu, em vốn dĩ là Công chúa mà."
"Còn anh mãi mãi là kỵ sĩ của em, không ai có thể thay đổi được." Phác Tú Anh cười nhẹ: "Vậy Tại Hưởng có còn ghen không?"
Kim Tại Hưởng thoáng im lặng: "Anh vẫn không thích thằng nhóc đó."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top