Chương 28: Khiêu khích và Thị uy

Lễ hội văn hóa kết thúc tốt đẹp. Sau đó trường còn trao mấy giải thưởng, vở kịch "Khổng tước bay về miền Đông Nam" Phác Tú Anh tham gia diễn xuất đoạt giải Tiết mục được yêu thích nhất, còn câu lạc bộ của Kim Tại Hưởng đoạt giải Câu lạc bộ nổi tiếng nhất.

Nhưng thật ra những giải thưởng này đều không liên quan tới họ, chuyện thật sự liên quan là trong Lễ hội văn hóa có một người xuất hiện.

Một cô gái thích Kim Tại Hưởng.

Lúc Phác Tú Anh nghe được tin tức này từ Châu Tình thì đã là một tuần sau Lễ hội văn hóa. Phác Tú Anh lập tức ngây người, sau đó vô thức gật đầu: "Ờ, cũng tốt."

"Cũng tốt?" giọng Châu Tình lạc đi, "Mình nói này Phác Tú Anh, cậu thật sự coi mình là Công chúa? Là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương hả? Cậu cảm thấy bên cạnh Kim Tại Hưởng xuất hiện một cô gái không đủ tạo thành uy hiếp với cậu à? Càng xuất hiện nhiều càng chứng tỏ cậu ghê gớm hay sao?"

Châu Tình rất có khả năng vòng vèo lý giải lời người khác thành ý mình muốn. Phác Tú Anh than: "Không phải đâu..."

"Nếu không phải, vậy cậu đừng điềm tĩnh quá có được không? Mình nghe nói từ sau Lễ hội văn hóa, cái cô ở khoa Nghệ thuật kia đã bám riết Kim Tại Hưởng được một tuần rồi đó, Kim Tại Hưởng nhà cậu không báo cáo với cậu sao?"

Thật sự không có.

Nghĩ vậy, lòng Phác Tú Anh đích thực nảy sinh nghi vấn, Kim Tại Hưởng tuy ít nói, nhưng hiện giờ mỗi ngày Phác Tú Anh đều chia sẻ cuộc sống của mình với anh, thời gian lâu dần, Kim Tại Hưởng cũng biết dùng tin nhắn tóm tắt những chuyện hàng ngày của mình, chia sẻ với Phác Tú Anh, coi như là một cách hồi đáp vụng về.

Trong thời gian này, Kim Tại Hưởng vẫn như trước kia, lúc không có lớp và không có hoạt động trong câu lạc bộ thì luôn ở bên cô, thời gian nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, nhưng chưa bao giờ nghe Kim Tại Hưởng nhắc tới chuyện có thêm một cô gái theo đuổi anh. Phác Tú Anh cũng chưa bao giờ gặp cô gái "không ngừng đeo bám" Kim Tại Hưởng trong câu chuyện kia.

Kim Tại Hưởng... đang giấu cô chuyện này sao?

Nhưng nghĩ lại, hiện giờ Kim Tại Hưởng và cô đều là những cá thể độc lập, đích thực anh không có nghĩa vụ báo cáo với cô chuyện này.

Nhưng Phác Tú Anh lại nghĩ, gần đây cho dù gọi điện hay trò chuyện dưới lầu Ký túc xá, cô đều kể hết mọi chuyện lớn nhỏ của mình cho Kim Tại Hưởng nghe, tuy cô không biết tại sao mình phải nói với Kim Tại Hưởng những chuyện này, nhưng nếu cô đã nói, vậy xung quanh Kim Tại Hưởng có thay đổi, ít nhiều gì... ít nhiều gì cũng phải kể với cô chứ. Để cô nghe từ người khác là sao?

Không hiểu sao Phác Tú Anh có hơi không vui.

Nhưng mà... không vui?

Phác Tú Anh sực tỉnh, cô sửng sốt, sau đó lòng thầm mắng mình kỳ quặc. Vì những tin vỉa hè nhỏ nhặt này mà không vui, Phác Tú Anh cảm thấy mình càng sống lâu càng ấu trĩ. Khoan nói có phải có một cô gái đang theo đuổi Kim Tại Hưởng không, cho dù thật sự có người theo đuổi, vậy cũng đâu liên quan gì đến cô chứ? Cho dù có mười cô gái theo đuổi Kim Tại Hưởng, chỉ cần không phải cầm đao đuổi theo thì đâu có vấn đề gì...

Hiện giờ cô và Kim Tại Hưởng đã đến đây, khoan không nói những chuyện khác, nếu họ phải sống mãi ở đây, vậy chắc chắn Kim Tại Hưởng phải lấy vợ sinh con ở nơi này, thực hiện trách nhiệm nối dõi tông đường của cơ thể này. Còn cô cũng phải lấy chồng, có người theo đuổi Kim Tại Hưởng, vậy cô nên mừng cho anh mới phải. Cũng như lúc trước mới đến đến phát giác được Lâm Hiểu Mông thích Kim Tại Hưởng vậy.

Phác Tú Anh cảm thấy đối với Kim Tại Hưởng, tâm trạng của cô hiện giờ và lúc đó hình như hơi khác...

Còn chưa nghĩ kĩ, Châu Tình bên cạnh đã vỗ tay kết luận: "Hỏng rồi, hỏng rồi!" Cô nói, "Kim Tại Hưởng đang giấu cậu đó! Nhất định có điều mờ ám, mình nghe nói cái cô khoa Nghệ thuật kia xinh lắm, mặt mũi đẹp mà thân hình cũng khá, lại còn biết ăn mặc trang điểm, nghe nói là hoa khôi của lớp gì đó nữa... Phác Tú Anh, cậu thua chắc rồi!"

Phác Tú Anh quyết định không tiếp tục thảo luận chủ đề này với Châu Tình nữa, cô cười cười kéo tay Châu Tình về phía trước: "Nhanh đi, sắp tới giờ học rồi."

Hiện giờ buổi tối Phác Tú Anh không cần tập kịch nữa, thời gian rảnh rỗi dùng để tới sân vận động tập luyện. Tối ngày nào cô cũng đều tới sân vận động tập luyện đến chín rưỡi mới về Ký túc xá.

Hôm nay cũng như thường ngày, lúc Phác Tú Anh tới sân vận động, Kim Tại Hưởng đã chờ cô ở chỗ cũ. Hai người cùng khởi động, xoay cổ tay cổ chân, nhưng vừa quay đầu thì phát hiện bên cạnh Kim Tại Hưởng không biết đã xuất hiện một cô gái từ lúc nào.

Cô gái này có thân hình thon thả mà thời đại này ưa thích, mặt mũi rất xinh đẹp, có điều da trông hơi đen một chút.

"Tại Hưởng, anh cũng tới tập luyện à?"

Kim Tại Hưởng quay đầu nhìn cô ta, sau đó gật đầu. Gật xong cũng không chào hỏi cô ta, chỉ nói với Phác Tú Anh: "Tú Anh, em khởi động trước đi, anh chạy một vòng xem thử."

Tuần tra sân bãi là thói quen của Kim Tại Hưởng.

Phác Tú Anh gật đầu, Kim Tại Hưởng đi rồi, cô gái cầm bình nước suối bên cạnh tiến tới mấy bước, quan sát Phác Tú Anh từ trên xuống dưới: "Tôi nghe nói Tại Hưởng có một cô bạn gái mập lắm, là cậu đó à?" Cô ta cười hì hì, thái độ trông như rất tốt, nhưng nói chuyện lại có vẻ bới móc.

Phác Tú Anh chỉ cười cười, không phản bác cũng không giải thích. Chỉ cười cao thâm khó lường để cô gái kia tự đoán.

"Lạ thật đó, mấy ngày nay tôi thường theo bên cạnh Tại Hưởng, sao chưa từng gặp cậu?"

"Đúng là lạ thật, tôi thường theo bên cạnh Tại Hưởng nhưng cũng chưa từng gặp cậu." Phác Tú Anh chỉ khéo léo lặp lại những lời của cô gái kia, nhưng vào tai đối phương lại trở thành thị uy trắng trợn.

Thật ra nghĩ cũng phải, nếu thường ở bên cạnh một chàng trai nhưng không thấy bạn gái của người đó, một là chàng trai đó yêu xa, không thì người nói vốn không hề "thường thường" ở bên cạnh chàng trai đó.

Cô gái kia bóp bình nước, tiếp tục quan sát Phác Tú Anh. Phác Tú Anh bắt đầu xoay eo khởi động, lòng thầm nghĩ, cô gái này ra mặt khiêu khích, nhưng khả năng suy đoán của mình lại khiến người ta rất sốt ruột.

Thấy Phác Tú Anh xoay eo, cô gái đang im lặng lại phì cười một tiếng. Tiếng cười không lớn nhưng hơi chói tai, khiến tai Phác Tú Anh vẫn luôn cố gắng giảm cân nhói lên một cái.

Cô quay đầu nhìn cô gái kia: "Bạn này, cậu thích Tại Hưởng phải không?"

Đột nhiên bị vạch trần tâm tư khiến cô gái kia sửng sốt, nhưng cô ta lập tức lấy lại ý chí chiến đấu, ánh mắt nóng bỏng lườm Phác Tú Anh: "Đúng, tôi chấm anh ấy đó, thì sao?"

Phác Tú Anh cười: "Cậu đang tuyên thệ làm kẻ thứ ba đó à?"

"Kết hôn rồi mới gọi là kẻ thứ ba, trước khi kết hôn tất cả đều là cạnh tranh công bằng."

"Bạn à, có chuyện này cậu phải hiểu." Phác Tú Anh bước tới một bước, tuy vẫn híp mắt cười, nhưng giọng điệu đã lạnh lẽo hơn: "Tôi không thích người ta trêu vào tôi, Tại Hưởng càng không thích. Cậu có thể giành cả thế giới với tôi, nhưng chỉ có Kim Tại Hưởng là cậu không giành nổi đâu." Cô sờ mái tóc xõa trên vai của cô gái kia, "Vì nếu tôi muốn giết cậu, cả thế giới sẽ ngăn cản, chỉ có Kim Tại Hưởng sẽ hỏi tôi muốn giết cậu bằng cách nào."

Cô gái kia mới năm nhất, dù sao cũng nhát gan, bị Phác Tú Anh lạnh lùng hù dọa như vậy, mặt lập tức tái đi.

Phác Tú Anh vỗ vai cô ta, lùi lại một bước: "Tôi nói nhiều vậy chỉ muốn cho cậu biết anh ấy là của tôi. Tôi không thích cậu thì anh ấy cũng sẽ không thích cậu đâu."

Cô gái kia nghiến răng: "Cậu dựa vào cái gì mà nói vậy?"

"Vậy cứ thử xem." Phác Tú Anh cười vô hại.

Không xa truyền đến giọng Kim Tại Hưởng: "Tú Anh, được rồi."

Phác Tú Anh gật đầu, không nhìn cô gái kia nữa mà chạy sang đó cùng chạy quanh sân vận động với Kim Tại Hưởng như thường ngày. Lúc vòng qua đường cong, Phác Tú Anh quay đầu nhìn cô gái chuẩn bị bỏ đi, Kim Tại Hưởng nhạy bén nhìn theo ánh mắt cô, sau đó quay đầu đi.

Phác Tú Anh vừa chạy vừa hỏi: "Tại Hưởng, cô gái đó là ai vậy?"

"Không quen."

Câu trả lời này thật sự ngoài dự liệu của Phác Tú Anh: "Không quen à?"

"Ừm, trong đầu không có tên cô ta."

Đó là Kim Tại Hưởng trước đây không quen! Người ta mới chấm anh trong Lễ hội văn hóa thôi mà, sao ngay cả tên người ta anh cũng không tìm hiểu vậy... Phác Tú Anh ngước mắt liếc nhìn Kim Tại Hưởng: "Vừa rồi em nghe cô ta nói cô ta đang theo đuổi anh đó."

Lần này đến lượt Kim Tại Hưởng sửng sốt: "Cái gì?"

Lại còn... không phát giác ra nữa sao...

Phác Tú Anh bỗng thấy tội nghiệp cô gái kia, tên không biết, ngay cả tâm tư của người ta cũng không phát giác ra. Phác Tú Anh thở dài dừng bước: "Tại Hưởng, người ta nói thích anh đó."

Kim Tại Hưởng cũng dừng bước, anh nhíu mày nhìn Phác Tú Anh, một lúc sau mới nói: "Đâu liên quan tới anh."

"Nhưng cô ta luôn miệng nói với em là muốn cạnh tranh công bằng với em."

Kim Tại Hưởng nhìn Phác Tú Anh một lúc, tiếp đó nhíu mày: "Hỗn xược!"

Phác Tú Anh gật đầu, không sai, hỗn xược!

Thấy Kim Tại Hưởng nghiêm túc nói ra mấy chữ này, Phác Tú Anh không nhịn được cười, tiếp đó lại nói: "Em cũng nói với cô ta rồi, em nói Tôi không thích cậu, Tại Hưởng cũng sẽ không thích cậu. Nhưng cô gái đó không phục, hỏi em dựa vào cái gì mà nói vậy, Tại Hưởng, anh nói xem em dựa vào cái gì?"

Tuy Phác Tú Anh đang cười, nhưng hỏi đến mấy chữ cuối giọng khẽ cao lên, Kim Tại Hưởng ở bên Phác Tú Anh đã hơn mười năm, cảm xúc của cô anh rõ hơn ai hết, Phác Tú Anh đang không vui.

Tuy không biết tại sao cô không vui, nhưng Kim Tại Hưởng biết mình nên đáp câu hỏi của cô như thế nào: "Vì Kim Tại Hưởng là của Phác Tú Anh."

Xung quanh chẳng còn tiếng động nào nữa, chính tai nghe thấy Kim Tại Hưởng nói câu này, Phác Tú Anh cảm thấy các sinh viên lướt qua người cô đều biến thành ánh sáng lấp lánh, đèn đường sau lưng tựa như những ngôi sao thật to, khiến bóng hình Kim Tại Hưởng như trở nên hư ảo.

Sau đó cô không kìm được mà cong khóe môi, bỗng nhiên trong cơ thể như có một luồng sức mạnh, thôi thúc cô muốn ôm lấy Kim Tại Hưởng, ôm thật chặt.

Không sai, anh là của cô, cũng chỉ có thể là...

Phác Tú Anh ngẩn người.

Cô quay đầu nhìn vị trí cô gái kia đứng ban nãy, rồi quay lại nhìn Kim Tại Hưởng.

Phút giây này, hình như cô nghe thấy ở nơi sâu thẳm trong tim mình, có một hạt giống ẩn mình đã lâu đang từ từ xé đất đâm chồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #taejoy#vjoy