Chương 24: Tình và Nhà

Kim Tại Hưởng cảm thấy hiện giờ chắc đầu óc anh không tỉnh táo, nếu không sẽ không đại nghịch bất đạo đưa tay chạm vào khuỷu tay bị thương của Phác Tú Anh.

Cái đầu đang gục xuống của Phác Tú Anh động đậy rồi ngẩng lên, mặt bị cánh tay in thành một dấu đỏ, cô chớp đôi mắt cũng đỏ, mơ màng thức tỉnh, vô thức quay đầu nhìn bình nước biển bên cạnh, sau khi xác nhận vẫn còn mới quay lại nhìn Kim Tại Hưởng. Тhấy anh mở mắt, Phác Tú Anh thì thào: "Anh tỉnh rồi à." Sau đó bàn tay đầy thịt vắt lên trán Kim Tại Hưởng.

"Hình như hạ sốt rồi."

Cổ họng Kim Tại Hưởng hơi ngứa, anh hắng giọng nói: "Sao khuỷu tay lại bị thương?"

Đầu óc Phác Tú Anh vẫn còn mơ màng, cô nhìn cánh tay rồi thật thà đáp: "Bị giật túi ở cổng trường, lúc đuổi theo bất cẩn bị xe quẹt phải nên té ngã. Xước da thôi, không nghiêm trọng đâu."

Cho dù Phác Tú Anh nhấn mạnh thêm một lần rằng không nghiêm trọng, nhưng Kim Tại Hưởng vẫn nhíu mày: "Bị giật túi?"

"Ừ, cũng may trong túi không có gì." Phác Tú Anh ngáp, "Chỉ có Thẻ sinh viên, kịch bản và ít tiền lẻ thôi."

Kim Tại Hưởng nghe vậy lẳng lặng gật đầu. Nhìn dáng vẻ buồn ngủ không mở mắt nổi của Phác Tú Anh, Kim Tại Hưởng hơi lo lắng: "Tú Anh, anh ở đây không sao đâu, em về ngủ trước đi."

Phác Tú Anh lắc đầu: "Em phải coi bình nước biển cho anh. Còn một bình nữa, truyền xong chúng ta cùng nhau về nhà."

Bốn chữ "Cùng nhau về nhà" rất đỗi bình thường, nhưng lòng Kim Tại Hưởng bất giác ấm lên, ngôi nhà này không lớn kinh người như phủ Công chúa lúc trước, ở đây chỉ có anh và Phác Tú Anh, chỉ có hai người họ thôi.

Nền tảng sức khỏe Kim Tại Hưởng tốt, truyền nước biển xong anh cũng hạ sốt nhiều, xách một bao thuốc của bệnh viện, hai người về đến nhà vừa đúng mười một giờ.

Hai người cùng thu dọn, Kim Tại Hưởng trải giường cho Phác Tú Anh, còn Phác Tú Anh cũng dọn dẹp sofa bên cạnh, tiếp đó nằm lên, đắp tấm chăn mỏng lại.

Kim Tại Hưởng ngẩn ra: "Tú Anh..."

Phác Tú Anh không đếm xỉa tới anh, ra vẻ như có bản lĩnh thì anh khiêng xác chết này lên đi.

Kim Tại Hưởng đương nhiên không dám lật chăn của Phác Tú Anh lên, bất lực một lúc cũng сhỉ đành tự mình đắp chăn, nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Nhưng hôm nay anh ngủ quá nhiều, trong thoáng chốc không tài nào ngủ được, bèn giương mắt nhìn trần nhà. Nghe tiếng thở dần trở nên đều đặn của Phác Tú Anh, anh cảm thấy vô cùng yên lòng.

Anh nghiêng người, sofa của Phác Tú Anh đặt ngay bên giường, nếu nâng cao sofa lên một chút, coi như Phác Tú Anh ngủ say bên cạnh anh, nhưng lúc này lòng anh lại chẳng chút xao động.

Nhìn mái tóc Phác Tú Anh xõa tung trên gối, anh không muốn vỗ về mà chỉ muốn vuốt thẳng từng sợi, để sáng hôm sau thức dậy cô không rầu rĩ vì tóc rối. Nhìn cánh tay Phác Tú Anh sơ ý để lộ lúc đắp chăn, anh cũng không muốn chạm vào, chỉ muốn kéo chăn lên cho cô để cô khỏi bị lạnh.

Hôm qua Phác Tú Anh nhào tới, xao động của trái tim và cơ thể khiến Kim Tại Hưởng hiểu rõ, có lẽ anh đã nảy sinh ý nghĩ đại nghịch bất đạo đối với Phác Tú Anh... Nhưng anh không rõ suy nghĩ của mình, anh cũng đang đoán rốt cuộc đối với Phác Tú Anh, anh có tình cảm thế nào.

Nhưng hiện giờ tĩnh tâm nghĩ lại.

Không phải là tình cảm đầu bạc răng long, chia ngọt sẻ bùi giữa nam nữ, cũng không phải kiểu "Có được là vinh hạnh, mất đi là số mạng" mà các thánh nhân tôn sùng, anh đối với Phác Tú Anh vốn chẳng phải là tình yêu.

Anh không có cảm xúc chiếm hữu đối với Phác Tú Anh, anh chỉ muốn tốt với cô. Anh có thể trao cho cô tất cả, nếu tốt cho Phác Tú Anh, anh bằng lòng trao tất cả những gì mình có cho cô.

Đây không phải là tình yêu.

Vì chỉ yêu thôi thì không làm được nhiều như vậy...

Sáng hôm sau Phác Tú Anh không có lớp, đến nơi này ít nhiều cô đã hình thành thói ngủ nướng. Bây giờ vẫn thu mình trong chăn không chịu dậy, nhưng điện thoại ồn ào không ngừng đổ chuông hết hồi này tới hồi khác, Phác Tú Anh mơ màng đưa tay nghe máy.

"Phác Tú Anh, hỏng bét rồi, hôm qua cô phụ trách tới kiểm tra phòng!"

Đây là lần đầu tiên Phác Tú Anh nghe thấy từ "Kiểm tra phòng", cô không hiểu nên chớp mắt: "Ờ, rồi sao nữa?"

"Cậu vẫn còn tâm trạng ngủ à!" Châu Tình cuống quít, "Cậu chưa thông báo với cô phụ trách đã dọn ra khỏi Ký túc xá, cô phụ trách nói hôm nay sẽ liên lạc với người nhà của cậu đó! Cậu ra ngoài ở với Kim Tại Hưởng có cho người nhà biết không?"

Phác Tú Anh giật mình tỉnh hẳn: "Cái gì?"

Cô... đến hiện giờ cô vẫn chưa từng... liên lạc với người thân của "Phác Tú Anh".

Lúc này Kim Tại Hưởng đang bưng một nồi cháo nhỏ từ bếp ra đặt lên bàn trà, thấy Phác Tú Anh ngồi dậy bèn dừng bên bàn trà, ân cần quan sát vẻ mặt cô.

"Chút nữa cậu tới văn phòng cô phụ trách xem thử đi."

"Ừ."

Cúp máy, Phác Tú Anh xoa xoa huyệt thái dương.

Kim Tại Hưởng quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

"Hôm qua cô phụ trách kiểm tra phòng, biết chuyện em dọn ra ngoài, nói hôm nay sẽ liên lạc với người thân của em."

Kim Tại Hưởng sửng sốt: "Người thân của em à?" Kim Tại Hưởng vô thức nghĩ tới cảnh tượng cô phụ trách quỳ bái với Cửu Long Thiên Tử trên đại điện.

Anh chớp chớp mắt, lúc này mới nhớ ra, ở thế giới này, "Kim Tại Hưởng" có cha mẹ của mình, đương nhiên "Phác Tú Anh" cũng có. Nhưng kỳ lạ là tới đây đã hơn một tháng, họ đã từng gặp cha Kim Tại Hưởng, thỉnh thoảng mẹ Kim Tại Hưởng cũng gọi tới hỏi thăm Kim Tại Hưởng có đủ tiền xài không.

Nhưng cha mẹ của Phác Tú Anh thật sự là một bí ẩn.

Phác Tú Anh đoán mình cũng là người thành phố này như Kim Tại Hưởng, vì lúc họ mới tới đây, cuối tuần Phác Tú Anh tới chỗ Kim Tại Hưởng, Châu Tình còn đoán là có phải cô về nhà ở không. Có thể thấy nhà "Phác Tú Anh" cách trường không xa lắm.

Nhưng nhà gần như vậy, hơn một tháng Phác Tú Anh không về nhà, tại sao cha mẹ không hề gọi điện hỏi thăm một câu...

Lúc Phác Tú Anh tìm được cô phụ trách, cô phụ trách vừa cúp điện thoại.

Cô nhìn Phác Tú Anh: "Tới nhanh vậy à." Cô chỉ chiếc ghế bên cạnh, "Ngồi xuống đi."

Phác Tú Anh ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Tôi vừa gọi điện cho mẹ em, mẹ em nói không biết chuyện em không còn ở Ký túc xá nữa." Phác Tú Anh im lặng nghe cô phụ trách nói, cô phụ trách thở dài, "Bây giờ em mới năm nhất thôi đã vội vàng dọn ra ngoài sống rồi, nếu em nói với người nhà trước, người nhà đồng ý thì cũng đành, nhưng em nhìn lại đi, không ai biết em đang sống bên ngoài, lỡ như em xảy ra chuyện gì làm sao có ai biết kịp?"

Phác Tú Anh gật đầu: "Xin lỗi cô."

Thấy thái độ nhận lỗi của Phác Tú Anh cũng khá, cô phụ trách cũng không nói thêm gì nữa: "Em về bàn lại với mẹ em đi, bà ấy lo lắng cho em lắm đó."

Vừa dứt lời, di động của Phác Tú Anh đổ chuông.

Cô lấy ra nhìn, là một số lạ gọi đến, Phác Tú Anh gật đầu với cô phụ trách coi như chào tạm biệt, sau đó ra ngoài: "Alô?"

"Tú Anh, mẹ đây." Giọng nói đầu bên kia coi như vẫn còn bình tĩnh, không sốt ruột như Phác Tú Anh tưởng tượng, nghe giọng nói này, trong đầu Phác Tú Anh lóe lên rất nhiều cảnh tượng chao đảo khiến cô hơi hoa mắt.

"Mẹ vừa nghe cô phụ trách của con nói, con không ở Ký túc xá nữa mà ở bên ngoài trường à?"

Phác Tú Anh ổn định tâm thần: "Dạ phải."

"Sao con không thương lượng với mẹ?"

Phác Tú Anh thoáng suy nghĩ, trước đây tính "mình" mềm mỏng, đối diện với chất vấn của mẹ cô phải tỏ ra không biết làm sao mới phải, vậy là Phác Tú Anh im lặng trong giây lát rồi đáp: "Con.. quên mất."

Bên kia điện thoại thoáng im lặng: "Tú Anh, con dọn ra ở một mình hay ở chung với bạn?"

"Con ở chung với bạn."

"Ban nam?"

"... Dạ."

"Tú Anh, con nói thật cho mẹ biết có phải con đang yêu không?"

Phác Tú Anh không biết nên đáp thế nào. Cô và Kim Tại Hưởng ở chung, bất luận dưới con mắt của ai, bất luận nhìn thế nào cũng đều là cô đang yêu... Sự im lặng của cô bị coi như ngầm thừa nhận.

"Haiz... Hiện giờ con lớn rồi, yêu đương cũng không sao, nhưng ở chung vẫn chưa thích hợp lắm đâu, dù sao con cũng còn là sinh viên, phải chú ý bảo vệ mình. Nếu xảy ra chuyện gì, mẹ ở nước ngoài ít khi về, không giúp được con, trước đây ông bà con còn giúp được con đôi chút, còn hiện giờ... Tú Anh, con phải bảo vệ mình cho tốt."

"Dạ..."

"Con về trường ở đi, bây giờ dù sao con cũng còn đi học, ở mãi bên ngoài không ra thể thống gì hết."

"Dạ."

Сúр máy, Phác Tú Anh nhớ lại những cảnh tượng hỗn loạn trong đầu mình, lúc này mới hiểu được hoàn cảnh của "mình".

"Cha bệnh qua đời từ nhỏ, mấy năm sau, mẹ tái giá lấy một người nước ngoài rồi ra nước ngoài cùng ông ấy, hiện giờ đang định cư ở đó. Phác Tú Anh được ông bà nội nuôi lớn, nhưng năm ngoái ông bệnh qua đời, bà cũng đau lòng bệnh nặng, sau khi Phác Tú Anh nhận được giấy báo đậu Đại học không bao lâu thì bà cũng qua đời... Hiện giờ mẹ chịu trách nhiệm trả học phí, nhưng tiền sinh hoạt đều là tiền do ông bà để lại."

Phác Tú Anh than: "Em cũng tội nghiệp thật. Khó trách Phác Tú Anh trước đây lại trở thành sinh viên giỏi, cũng khó trách cô nhạy cảm yếu đuối đến mức mới bị Trương Nam mắng mỏ mấy câu đã nhảy trên bục đạo cụ xuống.

Kim Tại Hưởng nghe vậy im lặng hồi lâu: "Vậy giờ Tú Anh có định dọn về trường không?"

Phác Tú Anh gật đầu: "Những chuyện khác không phán xét nữa, cô phụ trách và mẹ đều lên tiếng rồi, đương nhiên phải dọn về trường thôi, để tránh sau này càng có thêm nhiều lời ra tiếng vào. Thêm vào đó hiện giờ chúng ta đã có hiểu biết nhất định về nơi này, quay về ở Ký túc xá chắc không có vấn đề gì đâu."

Kim Tại Hưởng gật đầu: "Nếu vậy anh cũng dọn về trường ở." Ít nhiều gì cũng gần hơn một chút, càng tiện chăm sóc Phác Tú Anh. Có điều...

Kim Tại Hưởng quay đầu nhìn căn phòng quen thuộc.

Có điều, họ phải rời khỏi nhà rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #taejoy#vjoy