Chương 43
"Sư huynh!" Kim Thạc Trân hô gọi, Phác Chí Mẫn cũng cảm thấy an toàn hơi không ít, dù bọn họ khó mà coi là rất thân quen nhưng tốt xấu gì quan hệ cũng không quá tồi. "Thất vương!"
Y vốn không thường gọi Kim Thạc Trân như thế nhưng trước mặt ngũ vương y phải cố kị, khiêm nhường gọi thất vương.
"Huynh không sao chứ?" Theo sau bước chân gấp gáp của Kim Thạc Trân là Kim Tại Hưởng. Hắn lạnh lùng nhìn qua Phác Chí Mẫn một lượt, tuy có gầy đi nhưng cơ bản là không sao.
Phác Chí Mẫn nhìn thấy bộ dạng dọa người của hắn, có chút chột dạ ngày trước mình lừa hắn về chuyện Kim Thạc Trân thế nào, giờ lại từ miệng nói ra thất vương, quả thật rất giống tự mình tát mình.
"Kim giáo chủ hảo!" Phác Chí Mẫn gượng gạo chào.
May mắn Kim Tại Hưởng cũng không so đo với y, nể mặt gật đầu chào lại y. Hắn đoán Phác Chí Mẫn đứng ở đây vậy thì chẳng mấy có thể gặp lại Điền Chung Quốc rồi. Vậy nên có thể không nể mặt Phác Chí Mẫn, nhưng Điền Chung Quốc nhất định phải nể mặt. Lần này hoàng thượng làm vậy chắc chắn đã triệt để chọc giận Điền Chung Quốc rồi, chắc hắn không hiểu Phác Chí Mẫn là bảo bối được hắn cưng nựng đến nhường nào.
Cả đoàn người vào vương phủ, ngồi giữa chính đường. Kim Thạc Trân nhìn Phác Chí Mẫn không hề hấn gì, nhìn ngũ vương nói. "Lần này đệ nợ hoàng huynh một ân huệ rồi."
Ngũ vương Lý Minh nhếch miệng. "Ta cũng chỉ dám cầu chút ân huệ từ thất đệ." Nói xong nhìn y, lại khẽ liếc mắt nhìn Kim Tại Hưởng đứng bên cạnh y.
Kim Thạc Trân nhìn qua đã hiểu. "Tất nhiên rồi. Nhưng hẳn hoàng huynh cũng không nên quá kì vọng."
"Ta hiểu, đệ không cần đứng về phía ai. Dù sao chúng ta cũng cùng một chiến tuyến."
Kim Thạc Trân hài lòng mỉm cười, sau lần dương oai giễu võ kia, bọn họ cũng hiểu được nên đối với y ra sao rồi, quả là hiệu quả.
Phác Chí Mẫn nhìn hắn, khách sáo nói. "Như Huyền giáo chúng ta cũng sẽ mang ơn ngũ vương."
Ngũ vương cũng khí khái nói. "Không cần, ngươi nhớ tới thất vương là được rồi."
Bọn họ khách sáo tới lui một hồi ngũ vương cũng nói chính chuyện nhờ Kim Thạc Trân thu giúp một số thế lực, họ bàn công chuyện xong xuôi thì ngũ vương liền rời đi, hết sức vui vẻ sảng khoái.
Phác Chí Mẫn nhìn y, khẽ giọng. "Cảm ơn ngươi, sư đệ. Chuyện lần trước... ta thật xin lỗi."
Kim Thạc Trân nhếch môi, lắc đầu. "Không hề gì, như vậy đã là các ngươi có lòng giúp, bằng không cứ vứt ta xuống núi, ta cũng không phản kháng gì được."
Kim Thạc Trân cũng không trách bọn họ bao giờ, y hiểu như thế đã là có cố gắng rồi.
Quả nhiên như Kim Tại Hưởng đoán, bọn họ vừa dùng cơm xong Điền Chung Quốc liền chạy tới. Hắn một bộ dạng xộc xệch hớt hải, nhìn qua đã biết là do chạy tới đây quá vội, phi ngựa quên ngày đêm. Hắn nhìn Phác Chí Mẫn gầy đi thì gấp đến độ quên hết chào hỏi lễ nghĩa, lao thẳng về phía y.
"Ngươi không sao chứ? Ta thật con mẹ nó... khốn khiếp!"
Gấp đến lời lẽ cũng lộn xộn, Phác Chí Mẫn đau lòng nhìn hắn, vội ôm hắn vỗ về an ủi đôi chút. "Ta không sao, ngươi bình tĩnh."
Một lúc sau hắn mới bình tĩnh lại được, Phác Chí Mẫn liền đánh ánh mắt nhẹ nhàng nhắc nhở hắn chào hỏi hai người.
Điền Chung Quốc nhếch miệng. "Thật ngại quá, thất vương hảo, Kim giáo chủ hảo."
Kim Thạc Trân gật đầu. "Điền giáo chủ hảo. Lâu rồi không gặp."
Kim Tại Hưởng cũng gật đầu. "Điền giáo chủ hảo." Ánh mắt hắn thâm thúy, tuy không nói gì nhưng tựa như ngàn lời, khiến Điền Chung Quốc chột dạ, đây chắc chắn là đang nhắc khéo hắn biết Kim Thạc Trân là ai mà vẫn một lòng lừa gạt đẩy y cho hắn.
Điền Chung Quốc lúng túng, liền trước tiên đánh trống lảng. "Đa tạ thất vương, Như Huyền giáo nợ người một ân huệ."
Kim Thạc Trân mỉm cười. "Coi như trả ân huệ giáo chủ giúp đỡ ta lần trước đi. Chúng ta huề."
Kim Tại Hưởng nghe thế, cũng thu lại ánh mắt, thôi thì không nhờ tên Điền Chung Quốc kia thì bây giờ họ cũng chẳng trở thành đôi phu phu hạnh phúc ngày ngày ngọt ngào bên nhau như bây giờ.
Điền Chung Quốc giờ cũng chẳng còn tâm tư đâu mà bàn chuyện chính sự, cứ thế ăn nhờ Kim Thạc Trân bữa cơm xong thì cõng Phác Chí Mẫn về phòng cho khách ở vương phủ dù y hết sức phản kháng. Kim Tại Hưởng cùng Kim Thạc Trân vốn cũng là một đôi, bỗng chốc thành ra phải ăn cẩu lương.
Kim Thạc Trân bình luận. "Họ rất ngọt ngào."
Kim Tại Hưởng không thua kém Điền Chung Quốc cái gì bao giờ, liền nhíu mày nói. "Chúng ta cũng rất ngọt ngào."
Kim Thạc Trân nhướn mày. "Phải không? Vậy ngươi có muốn thử cái họ đang làm bây giờ không?"
Y không cần nhìn cũng biết họ đang làm gì, mà vô tình nó lại chọc tức y khi mà họ cũng mới chỉ dừng lại ở nắm tay hôn môi. Nét mặt Kim Tại Hưởng có hơi cứng ngắc, nói. "Ngươi cũng thật nôn nóng nhỉ?"
Kim Thạc Trân nhún vai. "Ta đã gần chết thiếu sống vài lần rồi, ở đời này tiêu dao khoái hoạt tốt biết bao, nếu không nhỡ một ngày chết không nhắm mắt."
Kim Tại Hưởng trầm mặc, Kim Thạc Trân hẳn cũng có một cuộc sống không dễ dàng gì. Hắn ngẫm nghĩ, thật ra hắn cũng không hơn Kim Thạc Trân là nhiều, bản thân có thể là kẻ đứng đầu trên vạn kẻ nhưng cũng đồng thời là kẻ dễ chết nhất.
"Cũng đúng." Hắn lẩm bẩm, rồi cũng bắt chước Điền Chung Quốc bế Kim Thạc Trân lên, đưa về giường.
Kim Thạc Trân ngạc nhiên, cứ nghĩ ông già cổ hủ này sẽ không chịu đâu nên y chỉ trêu thế thôi, giờ bỗng nhiên thành ra như vậy y có chút hoảng. "Không phải còn cần bái cha mẹ ngươi ư?"
Kim Tại Hưởng lạnh lùng nói. "Bái rồi."
"Khi nào chứ?"
Hắn vừa luồn tay cởi y phục của Kim Thạc Trân, vừa thong dong nói. "Cha mẹ ta chôn cất ở Họa Đồ sơn, ngươi đã bái ở đó là đã vái bố mẹ ta."
Kim Thạc Trân ngẩn người, vậy là bái xong hết rồi? Sợ thì có nhưng y vẫn thấy tốt nhiều hơn, Kim Thạc Trân nhoẻn miệng cười. "Ồ, vậy thì làm thôi!"
Nụ hôn phủ xuống, nhẹ nhàng như gió xuân, cũng vừa nồng nhiệt như nắng hạ. Rèm phủ, đêm còn dài.
Sáng hôm sau Kim Thạc Trân tỉnh dậy với một cơ thể đau nhức. Y nghiến răng, thầm nghĩ kế sách quyến rũ Kim Tại Hưởng không phải là ý hay chút nào. Y ai oán nhìn sang bên cạnh, người kia đã dậy từ khi nào, ngoài vườn vang lên tiếng xé gió luyện kiếm. Kim Thạc Trân bỗng thấy giận, hắn tinh thần sảng khoái quá nhỉ?
Kim Tại Hưởng dường như cũng như có cảm ứng, hắn quay đầu, hướng ánh mắt về phía cửa sổ, ánh mắt tinh nhanh lập tức nhận thức được y đã tỉnh giấc, liền thu lại kiếm rồi sải bước quay vào phòng.
"Ngươi đã tỉnh? Có không thoải mái chỗ nào không?"
Kim Thạc Trân không nhịn được mà giận dỗi phun ra một câu. "Ngươi thử đi rồi biết."
Kim Tại Hưởng cũng biết mình có phần hơi quá đáng đêm qua, chỉ dịu dàng ngồi bên cạnh y. "Ta tìm đại phu cho ngươi?"
Tìm đại phu thì thật sự quá mất mặt, Kim Thạc Trân nghiến răng lắc đầu, gục mặt vào chăn chẳng muốn thức dậy. Kim Tại Hưởng nhìn vẻ chây ỳ lười biếng của y lại càng yêu chiều. "Ngủ tiếp đi, có việc gì ta sẽ giải quyết thay ngươi."
Kim Thạc Trân cười cười, dù biết là an ủi thôi nhưng cũng thật ngọt ngào. Y không hề chống cự, cứ thế ngủ tiếp một giấc.
Không ngờ trong lúc này lại thật sự có việc. Kim Nam Tuấn sau khi giải quyết xong đủ chuyện thì đã tới, một mực muốn gặp Kim Thạc Trân. Không biết vì sao mà nhìn cái vẻ sốt sắng kia hắn thật sự không ưa cái tên Kim Nam Tuấn này chút nào.
Kim Tại Hưởng khoanh tay, lạnh lùng nói. "Có việc gì nói với ta là được."
Kim Nam Tuấn hơi nhíu mày. "Ta cần gặp trực tiếp Lý Thư."
Gọi thẳng cả tên? Kim Tại Hưởng bỗng thấy lửa giận bùng phát, nhưng hắn vẫn biết người trước mặt tuyệt đối không dễ chọc, chỉ lạnh mặt nói. "Ta đã nói, ta với y cũng như nhau."
Kim Nam Tuấn thoáng chốc trầm mặc. Tất nhiên hắn không ngu, hắn hoàn toàn đoán ra được quan hệ của hai người này là gì. Nhưng cái thái độ tràn ngập địch ý của hắn khiến Kim Nam Tuấn khó chịu. "Ta cũng không biết ngươi dùng cách gì quyến rũ Lý Thư... Nhưng nếu ngươi có làm gì khiến y thất vọng, ta tuyệt đối không tha cho ngươi."
Kim Tại Hưởng nghe cũng chẳng dễ chịu. "Cảm tạ Kim tướng quân nhọc lòng."
Cuối cùng bầu không khí nồng nặc sát khí cũng khiến Kim Thạc Trân chẳng ngủ yên được, y đi tới, bước chân có chút chậm chạp hơn thường lại khiến y ngày càng thêm uyển chuyển cùng biếng nhác của bậc vương tử.
Kim Thạc Trân nhìn Kim Nam Tuấn, gật đầu với hắn. "Kim tướng quân hảo!"
Kim Nam Tuấn giờ nét mặt mới dịu xuống, gật đầu lại. "Thất vương ngươi vẫn khỏe chứ?" Hắn hiển nhiên rất lo lắng với hành động tự ý bỏ đi từ ngày trên Họa Đồ sơn của y.
"Cảm tạ Kim tướng quân lo lắng, ta may mắn vẫn ổn."
Nếu không có Kim Tại Hưởng thì thật sự không ổn. Kim Thạc Trân dù không nói thẳng ra nhưng Kim Nam Tuấn hiểu chứ, thái độ hắn cũng vì thế mà dịu đi vài phần địch ý với Kim Tại Hưởng.
Kim Nam Tuấn gật đầu, thăm dò. "Lần này ngươi..."
"Nếu ngươi định tới khuyên nhủ ta trung quân ái quốc gì đó thì về đi."
Kim Nam Tuấn bị y mắng đến thẳng thắn như thế liền tức tới bật cười. "Không có. Ta chỉ muốn hỏi ngươi sắp tới dự tính thế nào?"
Hắn dù trung quân ái quốc nhưng cũng không ngu muội đến như thế, những thứ hoàng thượng hiện tại làm quả thật đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Giờ này rồi hắn cũng xác định bản thân sẽ trung thành với vị vua tiếp theo. Nhưng hắn thật sự có hi vọng người ấy sẽ là Lý Thư, dù biết là khó.
"Ngươi cũng hiểu mà."
Kim Nam Tuấn hiểu, rất hiểu. Bọn họ giao tình cũng lâu như vậy rồi, hắn cũng không cưỡng ép. "Được, vậy ngươi cần giúp gì có thể nói với ta."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top