Chương 2

“Chào chú Hà.”

Thạc Trân mở cửa xe ngồi xuống, cẩn thận cài dây an toàn, đem túi sách đặt lên đầu gối.

“Chào cậu chủ.”

Hà Vinh lưu loát khởi động tay lái, xe vững vàng mà nhanh chóng chạy đi.

Thạc Trân nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, những toà nhà lay động xẹt qua nhịn không được nhớ tới khuôn mặt làm cậu khắc sâu ấn tượng buổi chiều. Mới vừa lên trung học chợt nghe nói trong lớp có con cháu hắc đạo, cha dặn dò cậu có thể cách xa thì tận lực cách xa, người như thế dính vào không phải là chuyện tốt. Cứ như vậy sau này cậu đối với hắn cũng làm như không thấy, không giao bài tập cũng tốt, đi học ngủ cũng tốt, kệ hắn đi, cũng may hắn đi học cũng không quấy rối. Hôm nay nhìn thẳng mặt cùng hai tròng mắt của hắn gần như thế, trong lòng thế nhưng vẫn thùng thùng nổi trống, làm sao cũng không dừng đựơc. Hai câu nói lãnh đạm của hắn cũng giống như mọc rễ bên tai, vẫn lặp đi lặp lại.

Cậu cuối cùng nhịn không được mở miệng: “Chú Hà.”

“Có chuyện gì vậy cậu chủ?”

“À…Chú biết Kim Nhất Huy không?” Cậu không dám hỏi trực tiếp về Kim Thái Hanh, cậu sợ Hà Vinh báo cáo lại cho cha. Kỳ thật báo cho cha cũng không sao, chỉ là cậu không muốn.

“Kim Nhất Huy à, là trùm xã hội đen nơi này, Nhâm bang chủ hiện tại. Lại nói hắn thật đúng là truyền kỳ, mới trước đây mồ côi cha mẹ lưu lạc bên ngoài, được lão bang chủ nhặt được túm cổ về nhận làm con nuôi. Kim Nhất Huy cũng không phải gỗ mục, tay chân chịu khó lại thông minh, biết làm việc nên làm, rất nhanh trở thành trợ thủ đắc lực của lão bang chủ. Sau này khi lão bang chủ đột nhiên mất, không chỉ định người thừa kế, đứa con trai của lão bang chủ ở ngày đưa tang làm khó dễ muốn loại bỏ Kim Nhất Huy, kết quả Kim Nhất Huy sớm đã có chuẩn bị, đem thế lực của con ruột của lão bang chủ quét sạch sạch sẽ, sau khi làm mạnh mẽ vang dội một phen thì xác lập địa vị bang chủ của chính mình. Người này đúng là ‘phẫn trư ăn lão hổ’ a”

Cái Thạc Trân muốn nghe một chữ không có, có chút buồn bực, hay là từ bỏ.

Hà Vinh thấy Thạc Trân không nói chuyện, nhịn không được bồi thêm một câu:

“Cậu chủ hiện tại học cùng lớp với Kim Thái Hanh cũng nên cẩn thận, chọc tới hắc đạo không phải có thể ngồi yên. Tuy rằng chúng ta không sợ bọn họ, nhưng sẽ không tốt cho việc buôn bán. Đặc biệt là các cậu, bọn tiểu bối tuổi trẻ khí thịnh …”

Thạc Trân quay sang cười cười: “Con biết rồi, chú Hà.”

“Ha ha, chú lại dài dòng.” Ai ai, bất quá gien Kim thị thực không phải bình thường, đại thiếu gia oai hùng tiểu thiếu gia tuấn tú, cậu chủ cười, ôi thật sự là tránh mau không mắt sẽ viễn thị.

***

Trải qua sự tình lần trước, Thạc Trân có chút cố ý vô tình mà chú ý Kim Thái Hanh. Tuy rằng cha cùng chú Hà đều đã dặn dò, nhưng ‘lòng hiếu kỳ giết chết con mèo’, càng không cho xem lại càng muốn xem. Hơn nữa người nọ thật sự… thật sự có loại khí chất bất đồng… Trong nhà Thạc Trân đều là nam nhân kiệt xuất, cha ở thương giới được xưng “Nho thương”, anh hai cũng oai hùng cương nghị, làm chủ tịch hội học sinh n lần, nhưng cũng không giống người đó, hắn nhìn mọi người xung quanh như cục đất, ai cũng không để vào mắt, thậm chí là khinh thường.

Người như hắn… sẽ để ý cái gì nhỉ…

Trong phòng học, trên hành lang, ngẫu nhiên hai người đi sát qua nhau, hắn như là không có việc gì giống mọi chuyện ngày đó chưa từng xảy ra, liếc mắt một cái cũng không thèm liếc qua cậu.

….

Thạc Trân đi qua sân thể dục thấy hắn đang đá banh. Trên sân cỏ mười mấy người, cận vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.

Thái Hanh thường thường đi học muộn, chủ yếu chính là cùng bọn lâu la trong nhóm đá banh.

Hắn chạy rất nhanh, tóc bay lên ở trong gió, T-shirt màu trắng bị gió thổi bay bay.

Hắn sút vào goal, tư thế tuyệt đến không thể tả, cả người gần như bay lên. Mà ngay cả tư thế sau khi dừng lại chờ bóng đều kiệt ngạo bất tuân tới cực điểm.

Thạc Trân nhìn thoáng qua, tiếp tục yên lặng mà đi về phía trước.

Đột nhiên nghe được có người hô to, cậu còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy tai trái ong ong lên, bên trái gương mặt đau giống như phát sốt, cậu theo bản năng che mặt quay đầu lại, một học sinh năm nhất đá bóng đang hướng cậu chạy tới, dẫn đầu là Kim Thái Hanh. Phản quang làm cậu không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Thạc Trân rất nhanh bị vây ở giữa, cậu rũ mắt xuống.

“Thật ngại quá a, hôm nay mày thực xui xẻo.” Nam sinh không biết lỗi mà còn nói, lập tức đã bị Thái Hanh hung hăng đập cho một cái.

“A! Hanh ca!” Nam sinh kia khóc thét lên, lông mi ánh mắt đều cụp xuống, che đầu nói: “Ách… Thực xin lỗi… tôi vô tình …”

“Không sao.” Thạc Trân khoát tay.

Đang muốn đi tới phía trước, người nọ lại tiến lên từng bước che ở trước cậu, Thạc Trân có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu, hắn đem tay đang che mặt của cậu mở ra, vươn hai ngón tay nắm cằm cậu đem má trái của cậu lật qua xem, cúi đầu nhìn kỹ gương mặt của cậu.

Trong nháy mắt trái tim Thạc Trân kinh hoàng, máu đều dồn lên mặt, chỉ cảm thấy má trái nóng bỏng. Không kềm chế được, khuôn mặt Thái Hanh gần ngay trước mắt, ngay cả lông mi đều nhìn rõ nhất thanh nhị sở, dị sắc song đồng gắt gao khóa cậu lại, Thạc Trân nhất thời ngốc không biết phản ứng thế nào.

Thái Hanh vẫn vươn ngón trỏ cùng ngón giữa nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu, như là đang xác nhận không có việc gì. Chung quanh một vòng nam sinh miệng đang há to đến độ có thể nhét vào một quả trứng: “Hanh ca…” “Đại ca…”

Mơ mơ hồ hồ Thạc Trân cũng không nhớ rõ Thái Hanh làm sao buông cậu ra, cậu làm sao đi đến phòng học . Ý thức trở lại là lúc cậu đang ghé mặt trên bàn, Trí Mẫn bên cạnh lấy khủy tay thúc cậu:

“Này, cậu rốt cuộc làm sao vậy?” “Sắp vào tiết học rồi đó.”

Cậu lắc đầu, hít sâu một hơi mới đem mặt đang chôn ở cánh tay nâng lên, vừa lúc nhìn thấy Thái Hanh từ cửa phòng học đi vào, một bên đem T- shirt trắng lau mồ hôi trên mặt, một bên thẳng tắp mà chăm chú nhìn cậu, hướng cậu đi tới.

Thạc Trân vội vàng cúi đầu, tùy tiện lấy một quyển sách trong ngăn bàn mở ra.


Sóng mắt trộm liếc thân ảnh nọ, đem hai chân đang đi tới của Thái Hanh thu vào võng mạc.

Hơi thở Thái Hanh càng ngày càng gần, ngay cả cái loại hương vị sinh sôi sau khi vừa mới vận động kịch liệt cũng giống sương khói quanh quẩn lại đây.

Không hiểu sao cậu lại khẩn trương lên.

Thái Hanh càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại phía trước bàn học cậu, cả lớp lập tức an tĩnh lại: tên con riêng hắc đạo này bình thường đều không chủ động gây sự, chẳng lẽ hôm nay ngoại lệ? Hay là nói công tử của ‘Vua thép’ ngoan ngoãn sao tự dưng đi trêu chọc hắn? Hắc đạo thái tử chống lại thương giới công tử, thật sự là trò hay đáng xem.

Liếc thấy T-shirt trắng của Thái Hanh, trái tim cậu cấp tốc gia tốc, ngay cả trang sách đang nắm trong tay đều hơi hơi phát run. Lông mi cũng rũ xuống hơi hơi rung động, trên sách viết cái gì cậu một chữ đều không biết.

Trí Mẫn có chút cảnh giác đứng lên, đề phòng người nọ động thủ. Nếu đánh nhau thật con gà luộc Thạc Trân kia chắc chắn sẽ chịu không được. Cậu từ nhỏ được nuôi như con gái, phòng bếp cũng chưa đến nói chi là đánh nhau.

Ở một khắc tiếng hít thở ngừng lại, Thái Hanhnửa ngồi xổm xuống. Một đầu gối quỳ xuống đất, một tay gác lên bàn cậu, một tay chống đỡ, thế nhưng cao bằng cậu ngồi.

“Có sao không?” Người kia hỏi.

“Ưm… không sao.” Cậu thấp giọng đáp. Bị cả lớp nhìn chăm chú như vậy, thật sự là đứng ngồi không yên mà.

“Đến phòng y tế kiểm tra một chút không?”

“Không cần, thật sự không có việc gì đâu.” Thấy Thái Hanh còn ngồi đó không đứng dậy, cậu ma xui quỷ khiến còn nói thêm: “Cậu mau trở về chỗ đi, sắp vô học rồi.”

Thái Hanh lúc này mới đứng dậy, đi đến cuối phòng học. Toàn bộ quá trình Thạc Trân liếc mắt một cái cũng chưa dám nhìn hắn.

Khi Thái Hanhđặt mông ngồi xuống nằm úp sấp ngủ, mọi người mới từ trong khiếp sợ quay trở lại, trong phòng học lại dần có âm thanh nói chuyện.

Trí Mẫn nuốt nước miếng một cái mới lắc lắc cái mông ngồi xuống, chọt chọt nói: “Làm tôi sợ muốn chết, thật sự là… Tôi còn tưởng rằng hắn muốn như thế nào. Này, cậu cùng hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao cậu gặp phải hắn?”

“Không, lúc đi qua sân bóng bị bóng đập trúng, hình như là người dưới tay hắn.” Thạc Trân thấp đầu nói.

“Vậy hắn coi như có chút lương tâm rồi, còn biết tới hỏi cậu có sao không.”

“Ừm…” Không chỉ dừng lại là hỏi tôi có sao không… Hắn còn… Hắn còn…

“Tôi còn nghĩ cậu thực sự xong rồi, dám bảo hắn trở về chỗ ngồi … Tôi còn tưởng rằng hắn muốn mắng to ‘Con mẹ nó mày là ai a dám nói như thế với tao’ linh tinh … thật sự là hù chết người mà.”

“Hắn cũng không hung ác như thế đi…” Thạc Trân bị giọng nói cùng biểu tình khoa trương của Trí Mẫn đùa nở nụ cười.

“Cậu thật sự không có việc gì sao? Đập trúng chỗ nào?”

“Má trái…”

“Hừ, sẽ không sưng lên chứ.” Trí Mẫn  vừa nói một bên muốn đem đầu Thạc Trân xoay qua xem, cậu nhanh tránh đi: “Thầy giáo vào rồi, để sau đi.”

Thạc Trân cách một chút đều sờ sờ gương mặt, cảm thấy nhiệt độ một chút cũng không giảm. Cũng không dám quay đầu nhìn lại phía sau, bởi vì người đó ngồi ở bàn cuối cùng.

Bất quá chuyện này xế chiều hôm đó thì truyền khắp toàn trường. Không ít người kinh dị nói ‘hắc đạo thái tử’ cùng ‘Vua thép’ quý công tử rõ ràng có giao tình. Những tay anh chị trong trường nghe được sự kiện này thì xém nữa sặc khói thuốc: “Cái gì? Kim Thái Hanhngồi xổm trước mặt người khác? Có lầm không?!”

Tan học là thời điểm Thạc Trân lại bị mấy nữ sinh cuốn lấy hỏi một chút bài tập, ngay cả Trí Mẫn đều cảm thấy không nói nên lời. Mấy con nhỏ đó có thật sự học tập sao? Hôm kia đã giảng một lần còn không biết xấu hổ tới hỏi tiếp? Hỏi một chút còn chưa tính, ăn mặc hở hang như thế để làm gì? Hiện tại đã là mùa thu còn mặc váy ngắn? Đi khoe hàng mới là thật đi?

Gặp Thạc Trân lại còn có kiên nhẫn giảng một lần lại một lần, Trí Mẫn thật sự chịu không nổi tiến lên lôi cậu đi: “Xin lỗi a, hôm nay Thạc Trân có việc gấp!”

Hai người chạy một mạch, Thạc Trân mệt quá dừng lại thở dốc: “Cậu làm sao vậy… Chạy mau như vậy… Các cô… Các cô ấy cũng sẽ không… đuổi theo…”

“Cậu còn nói! Cậu cùng mấy nhỏ đó giảng cái gì mà giảng, biết rõ bọn họ không có ý học tập”

“Cự tuyệt sẽ không tốt…”

“Cậu đúng là mềm lòng. Cậu hôm nay không cự tuyệt, ngày mai người đến quấy rầy cậu lại càng nhiều! Đến lúc đó xem ai cứu được cậu!” Trí Mẫn một bên oán giận một bên kéo Thạc Trân đi ra cửa trường học.

“Aizz…”

“Cậu xem mấy con nhỏ đó ăn mặc thành cái bộ dáng gì, nói không chừng đã ở bên ngoài ăn chơi kết giao tứ phía rồi, cũng không phải hàng tốt gì, cậu thương hương tiếc ngọc cái gì!”

“Được rồi được rồi, lời nói thực ác độc…”

“Tôi lo cho cậu cậu còn nói tôi ác độc, cậu…”

Trí Mẫn nói đến một nửa thì không lên tiếng, Thạc Trân nghi hoặc ngẩng đầu liền thấy người nọ thế nhưng lại đứng ở nơi đó…

Đã tan học mấy chục phút, học sinh đều đã ra về, hình dáng người nọ ở cửa trường học ngậm thuốc lá nghiêng người dựa vào môtô màu đen thì có vẻ đặc biệt nội bật, giống như đã chờ ai thật lâu, bộ dáng không kiên nhẫn.

Thạc Trân có chút do dự, cúi đầu bước nhanh qua. Trong nháy mắt đến sát bên người, người nọ cuối cùng cũng mở miệng: “Này.”

Thạc Trân bất đắc dĩ dừng bước nhìn hắn.

Kim Thái Hanh miệng ngậm thuốc, nói: “Tôi dẫn cậu đi bác sĩ.” Nói xong đem thuốc ném xuống đất lấy chân giẫm lên.

“Không cần phiền như vậy, tôi không sao.”

Thái Hanh “hừ” như là còn muốn nói cái gì, Trí Mẫn nhanh miệng hơn: “Nhà cậu ấy có bác sĩ riêng, có việc gì bọn họ sẽ chữa trị.”

Thái Hanh lạnh lùng quét mắt liếc hắn một cái, không khí quanh mình lập tức lạnh xuống: “Tôi không nói chuyện với cậu.”

Thạc Trân bước lên phía trước thấp giọng nói: “Tôi thật sự không có việc gì… Cám ơn cậu…”

Thái Hanh có chút không hờn giận mà khẽ hừ một tiếng, không nói thêm nữa nhấn ga chạy đi.

“Sao tôi cảm thấy tên kia đối với cậu quan tâm quá đáng?” Trí Mẫn rướn cổ lên nhìn bóng dáng Thái Hanh đã đi xa, môtô màu đen ở trên đường cái cực kỳ phong cách.

“Nói cái gì vậy.” Thạc Trân tiếp tục hướng cửa trường học đi đến.

“Ôi, cậu đừng nóng giận.” Trí Mẫn cười hì hì chạy nhanh hai bước theo kịp.”Giỡn thôi mà.”

____________o0o_______________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top