Chương 28

Một câu nói kia của bác sĩ Nam Tuấn như một tác động mạnh mẽ đối với Thạc Trân. Đúng thật là, mọi người nhìn vào luôn là anh tự bày ra vẻ mặt đau khổ khi thích Thái Hanh, mà trong khi đó, Thái Hanh em ấy không biết tình cảm kia, thì việc gì mà trách ai. Chỉ trách bản thân quá xấu xa mà thôi nhỉ.

Tâm trạng ủ ê nhanh chóng được thay thế bởi sự tự tin, tối hôm nay Thái Hanh hẹn gặp lại không có nói trước cái gì, có thể nhờ vào dịp này mà thể hiện cho em ấy hiểu được.

Vì vậy mà Thạc Trân háo hức chọn đồ sao cho phù hợp và không quá phô trương, khi chuẩn bị đi chợt nhớ ra, Thái Hanh có nhờ đến cửa hàng của anh Trình Minh lấy giúp em ấy máy ảnh.

Vừa lấy xong, thì trời đã bắt đầu trở mưa rồi. Thẩn thờ nhìn bầu trời. Có khi nào trễ hẹn với Thái Hanh không nhỉ, để em ấy chờ đợi thì không tốt chút nào.

"Này, nhóc định như vậy mà rời đi hả? Trời đang mưa đó"

"Nhưng...."

"Đón taxi đi, như vậy cả em và cái máy ảnh kia sẽ không bị ướt"

"Em cũng nghĩ như vậy"

"Nói mới nhớ ở đường này rất khó mà taxi vào được, phải ra tận đầu hẻm cơ" vừa lau ống len, Trình Minh trò chuyện với Thạc Trân, mưa rất lớn.

Thạc Trân khó xử suy nghĩ, cầm dù mưa cũng ướt mất, nhưng mà biết làm sao được, sẽ trễ giờ.

"Hay ở lại đây đợi tạnh đi, dù sao Thái Hanh nó cũng thông cảm mà" cũng không đến nỗi cần gấp như vậy.

Nhưng....nhỡ em ấy cần thì sao, không thì sao lại nhờ anh chứ. Với cả, Thạc Trân cũng muốn nói một vài chuyện với Thái Hanh.

Sau đó thì anh Trình Minh cũng không khuyên được Thạc Trân, cứ như vậy mà nhìn nhóc kia cầm dù băng qua hẻm dài để bắt taxi, haizzz, chi mà cho khổ vậy......

.

.

.

Cuối cùng Thạc Trân cũng đi đến nơi, trong lúc ngồi trên xe, toàn thân đã lạnh run người, biết sao được Thạc Trân chịu lạnh rất kém, hơn nữa nước mưa không vì cái dù mà tha Thạc Trân, cho nên phần áo cũng dính không ít. Nhưng uyệt nhiên, túi máy ảnh không bị ảnh hưởng gì, bởi vì được che chắn rất kỹ.

Nơi đến là một club mang phong cách cổ diển được chia theo từng phòng khác nhau, tùy theo số lượng khách. Phục vụ nhiều loại đồ uống, về rượu lẫn cocktail theo yêu cầu.

Nhìn nghệ thuật như vậy, đột nhiên lại nghĩ đến Thái Hanh.

Vừa hay chuông điện thoại gọi đến.

"Alo Thái Hanh, anh đến rồi, em ở phòng nào"

"Ừ, anh sẽ chờ" Thái Hanh bảo sẽ ra đón anh.

May là đồ đã khô dần trên xe, xem ra bộ dạng bản thân cũng không chật vật.

Không để Thạc Trân đợi lâu, bóng dáng Thái Hanh đã xuất hiện, ừm, hôm nay rất đẹp trai nha, áo sơ mi đen cũng quần đen thêm cả giày tây, tất cả làm en ấy trở nên khí chất hơn.

"Xin lỗi anh, em bị vướng một vài thứ"

Lắc đầu tỏ ý không sao, đợi lâu một chút cũng không hề hấn gì cả.

"Máy ảnh của em"  cẩn thận đưa vật mà anh đac che chắn rất kỹ trên đường đi đến đây

"Cảm ơn anh. Ta đi thôi"

Theo chân Thái Hanh vào, Thạc Trân nghĩ đến viễn cảnh sau khi anh nói ra cảm xúc của bản thân, thật hồi hộp, không biết phản ứng của em ấy thế nào, và diễn biến tiếp theo ra sao, nhìn bóng lưng người nhỏ hơn đi phía trước, lỗ tai của ai kia lại đỏ lên, thật bối rối mà.

"Đến rồi ạ"

Và sao cánh cửa đó, không phải khung cảnh Thạc Trân nghĩ đến, yên tĩnh, không gian hai người. Mà là nhiều hơn một vài người, có cả những người quen của anh, Chí Mẫn, Chung Quốc, cả Hạo Thạc luôn cơ, và một số người bạn chí cốt của Thái Hanh, Thạc Trân đoán vậy.

Ừ nhỉ, Thái Hanh em ấy chưa từng nói là sẽ mời riêng một mình anh. Là do Thạc Trân tự ảo tưởng mà thôi. Vậy cho nên tự ảo tưởng thì không được buồn, còn chưa biết đây là tổ chức vì cái gì mà, phải cười chứ nhỉ. Con trai thì không được phép mỏng manh như vậy.

"Chào mọi người, xin lỗi vì đến trễ"  Nở nụ cười thật tươi, chào những người có mặt.

Đám đông không vì anh mà để ý, dù sao thì đến trễ cũng không ảnh hưởng lắm, nhân vật chính không đến trễ là được.

Anh đi đến chỗ ba người ba đang đứng, cùng nhập hội.

"Tại sao anh không nghe bọn em đề cập đến?" Hẳn ai cũng bất ngờ vì lời mời đột xuất của Thái Hanh, và họ vẫn còn mơ hồ lắm.

"Bọn em nhận tin vào chiều hôm qua, Thái Hanh chỉ úp mở mà không tiết lộ gì cả.

Nhận tin từ hôm qua, Thạc Trân thì trưa hôm nay, cũng không quan trọng quá nhỉ.......

"Hắc xì" Haizz, chưa gì hết đã báo hiệu cảm rồi sao, cái cơ thể này thật là bực mà, ban sáng dã biết được là bị dị ứng tỏi rồi, bây giờ còn hắc xì. Không vui tí nào.

"Anh bị cảm sao?" Đột nhiên giọng Thái Hanh vang lên, không biết là xuất hiện lúc nào.

"Có lẽ vậy, nhưng có thể chỉ ngứa mũi mà thôi" Bân quơ trả lời

"Ừm" Và Thái Hanh cũng bâng quơ đáp.

Chí Mẫn đã không nhịn được mà hỏi Thái Hanh lý do buổi họp mặt nhỏ hôm nay, cứ úp mở thật mệt.

Thái Hanh cũng không tỏ ra khó chịu, thấo giọng cười "Là một cuộc gặp mặt vui giữa mọi người thôi, do bạn trai nhỏ yêu cầu"

....

....

....

"Bạn trai nhỏ?" Chí Mẫn đột nhiên lớn giọng, cái quỷ gì vậy, sau mấy ngày không đếm xỉa đến thì tên bạn thân lại quen một người mới. Lần này là bạn trai, đã vậy còn có danh xưng bạn trai nhỏ. WTF

"Ừ, bạn trai nhỏ, mọi người nghe không lầm đâu" nở nụ cười khi nhắc về người đó.

Chí Mẫn cái tên này, thật là lắm vận đào hoa, người yêu cũ xưa lắc bây giờ muốn níu kéo, tên bạn trai nhỏ ấc ơ nào đó , còn cả anh Thạc Trân yêu dấu của cậu.

Lại nhìn sang anh Thạc Trân, người anh của cậu, bình tĩnh đến lạ, không lẽ anh ấy thật sự từ bỏ thật sao? Cũng may nhỉ.

Chỉ là Chí Mẫn không nhận ra, đầu ngón tay của Thạc Trân đang rung cỡ nào, và duòng như anh muốn ngừng thở vậy.

Thật sự không nghe lầm đâu, Thái Hanh em ấy tổ chức buổi gặp mặt này, là vì bạn trai nhỏ của em ấy, là do người kia muốn em ấy làm.

Ha, nực cười cho mi thật Thạc Trân, từ trưa đến bây giờ, cho mi nghĩ lung tung, bây giờ cảm thấy bản thân hài hước chưa kìa.

Lời muốn nói ư, người ta đã là hoa có chủ rồi. Mi là đang hy vọng cái quỷ gì vậy chứ. Tỉnh táo lại đi.

Thạc Trân biết bản thân không được thể hiện cảm xúc ngay lúc này, bởi vì Thái Hanh, Chí Mẫn và mọi người sẽ nhận ra sự khác thường của anh, và Thạc Trân sợ sẽ không giấu nỗi mất, không kiềm chế mà run rẩy vi tức giận bản thân ngu ngốc.

Hy vọng cho những ngày qua, từ cử chỉ đến lời nói ẩn giấu sự quan tâm kia. Ra chỉ là anh em bằng hữu.

Bác sĩ Nam Tuấn nói đúng, một kaf im lặng, hai là nói ra. Thạc Trân mi chọn cách im lặng, thì bản thân mi phải trả giá chứ.

"Tớ gọi em ấy đến để giới thiệu cho mọi người nhé"

.

.

.

------------

:<<<





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top