2.

Seokjin đổ ập xuống nệm, Yoongi hỏi anh và chẳng nhận lại lời hồi đáp nào cả, một lát sau lại nghe thấy tiếng rù rì chèn lại bởi chiếc gối của người anh lớn.

Ngủ rồi, thật ngốc.

Bóng trăng trải dài trên tấm lưng gầy nhấp nhô theo nhịp hô hấp mệt nhoài, luồng gió se lạnh thổi tung lên mảnh rèm bên cửa sổ mở ra hơn một nửa. Bầu trời đầy sao, một ngày hiếm hoi để nhìn thấy chúng nhưng bây giờ thì anh mệt đủ rồi. Seokjin chẳng động đậy, anh đã quá kiệt sức để làm mọi thứ, ngay cả khi hơi lạnh cứ như vậy luồn lách vào trong khe áo.

Yoongi bước tới để đóng cửa, khép rèm về chỗ cũ và sắp xếp lại đồ đạc của mình. Và rồi cậu nhìn anh, nhìn người hyung lớn của mình co người lại lười biếng buông ra hơi thở, bung lên làn khói mờ nhạt.

Anh cựa mình, nằm ngoan ngoãn trong tấm chăn mà cậu đắp lên người anh vài giây trước, Yoongi lười về giường một cách lạ lùng, và trực tiếp nằm bên cạnh anh ngay sau đó. Một lớn và một lớn hơn, đối lưng vào nhau khe khẽ ngủ say.

--------

Tiếng lạch cạch khi mũi dao trượt qua thân rau củ rơi xuống mảnh thớt gỗ màu nâu, lèo xèo trên chảo trứng và bát đũa có chút lộn xộn. Hình ảnh người con trai mềm mại làm bữa sáng thực ấm áp, mặc dù trời đang mưa.

Tầm tã.

Giọt mưa lộp độp rơi bên cửa sổ, văng tung tóe trên mảnh kính mờ đục không rõ nhìn thấy. Bên ngoài mờ nhạt, bầu trời lại âm u không một màu nắng.

Namjoon vò rối mái tóc của mình, một tiếng chào anh lại uể oải ngồi vào bàn ăn. Cậu gục người xuống, nhìn ra bên ngoài một cách chán nản vô cùng.
- Hyung, hôm nay không có lịch trình nhỉ?

- Ừ, biết.

- Em muốn đưa mọi người đi ăn, nhưng trời lại mưa rồi, chán thật.

- Lần sau đi, hôm nay anh ở nhà nấu ăn cho. Mưa thì chẳng ai buồn ra khỏi nhà đâu.

Seokjin đặt một cốc cafe nóng trước khuôn mặt ảo não của cậu em, người mà đang đặt một nửa bên mặt xuống bàn để hướng về cơn mưa ngoài cửa. Anh cười, một bông hoa rực rỡ.

- Cảm ơn anh..

-  ...

- Hyung, em nghĩ chúng ta cần nói chuyện về Taehyung. Em ấy làm em lo lắng.

- Thằng bé chỉ là đang không biết làm thế nào để thể hiện tâm lý một cách đúng đắn, cho dù mệt mỏi, đau đớn hay buồn tủi cũng không cách nào nói ra. Và chúng ta thì chẳng buồn quan tâm, ai cũng nghĩ như thể Taehyung đang cố gắng tránh xa.  Nhưng thực ra thì chẳng phải vậy đâu.

Mặt Seokjin thoáng chút ửng hồng, anh không biết lúc ở trên xe tối qua được gọi là loại hành động gì, cái cảm xúc ngượng ngùng lúc đó vốn dĩ không thể tồn tại giữa những người "thân thiết như là anh em".

Namjoon có vẻ như đang suy nghĩ về lời anh nói với đôi chân mày nhíu chặt và đồng tử thì co rút lại thành dấu chấm nhỏ. Cậu vẫn chưa nghĩ ra, ly cafe ấm áp kia ở trước mặt vẫn nghi ngút một làn khói thơm phức, cuộn lại trong không trung trong phút chốc rồi biến mất.

- Em không phiền nếu sau khi uống hết ly cafe và gọi mọi người xuống chứ.

- Không sao đâu, một chút nữa thôi. Anh cứ nấu tiếp đi hyung.

Seokjin xoay lưng, còn Namjoon ngồi thẳng dậy, cậu chống khuỷu tay xuống bàn qua lớp áo ngủ nhàu nhĩ, bàn tay khẽ nâng lên chiếc ly sứ ở bên cạnh uống một ngụm. Namjoon trượt ra khỏi ghế, chạm bàn chân xuống sàn nhà lạnh lẽo mang theo ly cafe đi đánh thức các thành viên còn lại.

Hoseok, Jimin, Taehyung, Jungkook và Yoongi. Sự se lạnh khiến bọn họ lưu luyến chiếc giường và chăn nệm yêu quý như bạn tri kỉ, và nhất là Yoongi khi cậu chửi thề với Namjoon trước cả lúc mình mở mắt, lùng bùng trong đống chăn gối của Seokjin vài (chục) phút đồng hồ rồi mới đi đánh răng. Namjoon chắc mẩm rằng Yoongi đã ngủ trong nhà vệ sinh vì chẳng ai mất đến ba mươi phút đồng hồ để rửa mặt.

Mọi người quây lại bên bàn ăn, Seokjin chẳng ở đó, chỉ còn lại những tờ giấy nhớ đủ màu sắc nằm im lìm trên dĩa của mỗi người. Anh làm bữa sáng cho họ nhiều lần đến nỗi rằng trông chúng giống nhau như đúc nhưng trên mảnh giấy phất phơ kia lại ghi chú riêng cho từng người một.

Taehyung không ăn tiêu, Hoseok ghét trứng lòng đào, Jimin muốn nhiều rau hơn trong dĩa của mình, Yoongi muốn thức ăn mềm và nhỏ hơn, Namjoon cần một ít ớt còn cậu út lại nhận được nhiều thịt hơn một chút. Anh biết tất cả, chăm sóc chu đáo cho các cậu em của mình bằng mọi giá.

Nhưng bên lề một chút nhé, anh chỉ chăm sóc họ như một người hyung lớn chứ chẳng phải mẹ hay một ngôn từ nào nói về giới tính khác với cái mà anh đang có hiện tại, anh đã rất buồn khi fan làm điều đó với mình đấy.

Nhưng thôi nào, anh bỏ lại các cậu em ở nhà và cùng chiếc ô màu hồng nhạt của mình đi xuống phố. Anh nghĩ chắc rằng bọn họ sẽ ổn thôi (trừ khi ai đó cho phép Namjoon động vào số chén bát bẩn và nó sẽ vỡ tan-tành)

Seokjin bước vội vàng, cơn mưa lộp độp rơi trên chiếc ô nghe thật vui tai, phía chân trời bên kia đã vương vài khoảng nắng mờ nhạt. Anh đến siêu thị lớn, hiếm hoi một ngày nghỉ để anh chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn cho các thành viên. Nghĩ rồi lại đi nhanh hơn, bọt nước vung lên nơi bước chân của người con trai cùng tâm trạng vui vẻ bước nhanh qua.

Seokjin gập ô lại, treo lên cái khung sắt ở bên ngoài rồi bước thẳng vào bên trong quầy thực phẩm, chọn cho mình một chiếc giỏ nhựa khi vừa lướt ngang qua. Mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút sau vẫn chưa đủ gì cả, anh cứ quanh quẩn ở gian hàng gia vị đầy những gói màu sắc vì nghĩ rằng vẫn còn thiếu một chút gì đó.

- Anh không nghĩ là mọi người cần một chút wasabi sao?

Giọng nói bên cạnh làm anh giật mình, nhận ra rồi mới gật gật hưởng ứng. Người kia nhặt lấy một ống wasabi màu xanh ở cạnh đó, luồn qua tay anh đặt vào trong giỏ rồi lại xoay đến kệ ở xa xa một chút cầm lấy một hộp chocolate hạnh nhân.

- Taehyung, em đi theo anh à?

- Em chỉ đang thèm ăn thứ này thôi, chẳng hứng thú với chợ búa gì đâu.

Vừa nói vừa vẫy vẫy cái hộp trước mặt anh, Seokjin nhăn nhó chân mày nhìn, cậu nhóc này đang sỉ nhục tình yêu nấu nướng của anh đúng không hả. Bằng cách nào đó trên tay của Taehyung xuất hiện thêm một bịch kẹo marshmallow màu hồng và trắng sau ba mươi phút, cùng đi với Seokjin ra khỏi đó trong khi số đồ trên tay anh tăng lên gấp đôi. Anh chật vật với chiếc ô, chẳng để ý rằng mưa đã tạnh từ lâu rồi. Taehyung nhìn người anh loay hoay mãi không giương ô lên được, chép miệng chạy tới bên cạnh đành lòng giúp đỡ.

- Cái này mua cho anh.

Dúi vào tay anh gói kẹo marshmallow hồng trắng mềm mại, trực tiếp xách hai túi đồ đầy ụ của Seokjin đi về. Anh vẫn đứng ở đó, hai má ửng lên hệt như những viên kẹo béo ú ở trong tay.Seokjin nhìn về phía Taehyung, thấy bóng dáng người kia bước chậm rãi chờ anh, đôi vai in bóng trên con đường giờ đã ngập nắng.

---------

#M

Mình xin ý kiến mấy bạn mấy bạn =)))) thích nhẹ nhàng như này không??

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top