Kim Taehyung cười gật đầu, Sun Mi bên này đã choáng váng toàn tập, ngơ ngác hỏi, "Kim, Kim Taehyung? Vante của trường Oxon?"
Woo Sik nhìn hai người, "Ủa, hai người biết nhau hả? Đúng rồi, tớ nhớ ra rồi, trước đây Sun Mi đi trao đổi từng đến Anh, hình như ở gần chỗ cậu."
Kim Taehyung vừa định thừa nhận đã bị Jin Sun Mi cắt ngang, cô không dám nhìn Kim Taehyung lấy một cái, vội vội vàng vàng phủ nhận, "Không quen ạ!"
Nói xong xoay người chạy mất.
Kim Nam Joon bứt ra khỏi đám gái đẹp, thấy bên này khác thường bèn hỏi, "Cô gái đó là ai vậy?"
Taehyung cực kỳ ngạc nhiên nhìn sang Kim Nam Joon, "Anh không nhớ cô ấy à?"
Mặc dù đó đã là chuyện của vài năm trước, nhưng bọn anh hoàn toàn không thay đổi gì nhiều, cớ sao nhóc con không nhớ ra anh chứ?
Nam Joon hoàn toàn mờ mịt, "Ai chứ? Anh có biết sao?"
Taehyung mỉm cười bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, "Không có gì."
Suốt buổi tiệc cưới Jin Sun Mi không dám bén mảng lại gần nhóm kia, thậm chí không dám nhìn về bên đó, thế nhưng lại càng không kiểm soát được ánh mắt cùng trái tim mình.
Anh mặc nguyên bộ com-lê, áo sơ-mi trắng bình thường nhất cùng quần tây áo vest màu xám đậm, nhưng anh mặc lên lại toát ra một vẻ khác biệt, mạnh mẽ rắn rỏi, phong độ xuất chúng.
Các cô gái chung quanh đều đang bàn luận về anh, cô nghe được không hiểu sao lại hơi có cảm giác chua xót.
Cô không biết tại sao ban nãy mình lại phủ nhận có quen biết anh. Thế nhưng cô cũng không thể xác định, kiểu như họ, có được xem là biết nhau không?
Càng nghĩ đầu óc càng rối, cô thuận tay cầm lấy một ly sâm-panh, một hơi uống cạn, vẫn chưa đã, còn uống thêm ba ly liên tiếp.
Sau khi uống xong đã bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Kim Taehyung nhìn từ đằng xa, trong lòng không khỏi thở dài, nhưng cũng không định dồn ép cô quá mức.
Jeon JungKook lạnh lùng quan sát hết thảy, nhiệt độ trong mắt càng lúc càng xuống thấp.
Jin Sun Mi còn định uống tiếp, tay bỗng bị chặn lại, "Đừng uống nữa, ăn chút gì đi."
Cô ngẩng đầu nhìn người trước mắt, nhìn một hồi lâu mới nhận ra, vừa cười vừa gọi, "Anh Park."
Park Jimin nhìn bộ dạng của cô là biết cô đã uống say, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, ánh mắt mơ màng.
Anh chìa tay ra đỡ cô, "Để anh đỡ em vào trong nghỉ."
Sun Mi đẩy anh ra, "Em không cần."
Jimin lẳng lặng thu hồi cánh tay, "Vậy em muốn sao?"
Jin Sun Mi nhìn động tác này của anh, bỗng nhiên cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã xảy ra đối với mình, cô cau mày nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó cúi đầu yên lặng.
Park Jimin đứng bên cô một lúc lâu, thở dài một hơi, xoay người đi mất.
Trước giờ anh vẫn luôn biết cô gái tốt đẹp như vậy không thuộc về mình, cũng không thuộc về Jeon JungKook, không thuộc về bất cứ ai. Thế nhưng hôm nay anh thấy cô vì anh ta mà thất thố, thấy cô vì anh ta mà uống say, con người đó rốt cuộc cũng xuất hiện, anh đã có thể hoàn toàn buông tay rồi.
Khi bữa tiệc kết thúc, sức uống rượu của Jin Sun Mi đã đến hết mức. Cô dâu chú rể cũng đã uống nhiều, Kim Taehyung nhân lúc lộn xộn đỡ cô đi ra ngoài.
Sun Mi uống rất nhiều thế nhưng vẫn có thể nhận ra anh, ra sức giãy giụa, "Tôi không quen anh, anh thả tôi ra!"
Lên xe taxi, cô vẫn ồn ào như thế, tài xế taxi dè dặt nhìn cô, giống như coi cô là đứa con gái hư hỏng.
Kim Taehyung sắp bị cô chọc cho tức chết rồi, anh ôm lấy mặt cô, bắt cô đối diện với mắt mình, nghiêm túc hỏi một câu, "Em thực sự không quen anh hả?"
Jin Sun Mi đầu óc chuếnh choáng, hình bóng trước mắt chồng lên nhau, thế nhưng đôi con ngươi long lanh đen nhánh kia cứ rõ ràng đến vậy, cô ngoan ngoãn trả lời, "Hình như có quen."
Kim Taehyung bị câu trả lời này đánh bại triệt để, cũng may cuối cùng cô cũng an tĩnh không quấy nữa. Cô ngoan ngoãn ngồi bên này, hơi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au trong trẻo lóng lánh, khiến anh muốn cắn một phát cho đã.
Ai ngờ mới an tĩnh được vài phút, cô lại bắt đầu quấy.
"Em không muốn đi xe, em không thích đi xe, em muốn xuống xe!"
Dỗ thế nào cũng không xong, Kim Taehyung đành đỡ cô xuống xe. Cô uống say tới nỗi ngay cả đứng cũng không vững, Kim Taehyung quả thực không có cách nào tính xem hai người cứ thế này đi về mất bao nhiêu thời gian.
Không ngờ vừa đi được vài bước, Sun Mi không đi nữa, nhìn anh với vẻ đáng thương, "Chân em đau quá."
Kim Taehyung đỡ cô ngồi xuống ghế băng bên đường, sau đó quỳ gối ngồi xuống trước mặt cô nhìn chân cô. Do trong tiệc cưới cô mang giày cao gót, lòng bàn chân lẫn gót chân đều bị chà sát phồng rộp rướm máu.
Sun Mi nhìn người đàn ông ngồi xổm trước mặt mình, chớp chớp mắt, cất tiếng không rõ hỏi, "Rốt cuộc anh là ai chứ?"
Taehyung ngẩng đầu hung dữ trừng mắt với cô, đưa tay nhéo nhéo mặt cô, "Còn nói không quen anh nữa anh liền vất em ở lại đây không thèm quan tâm luôn!"
Jin Sun Mi lập tức im miệng, chớp đôi mắt to tròn nhìn anh, trông thực sự vừa đáng thương vừa hờn tủi.
Kim Taehyung nói xong thì xoay người bước đi.
Jin Sun Mi chớp chớp mắt, đừng nói anh đi thật chứ?
Lát sau Kim Taehyung quay lại, trong tay cầm một chai nước, anh đút Jin Sun Mi uống vài ngụm.
Sun Mi cảm thấy khá lên nhiều, cười híp mắt nói với anh, "Cảm ơn anh, em dễ chịu hơn nhiều rồi."
Taehyung thở dài, cởi áo vest ngoài khoác lên người cô, sau đó xoay người hơi khom lưng trước mặt cô, "Đi thôi, anh cõng em."
Jin Sun Mi lập tức nằm lên lưng anh.
Cô ngoan ngoãn tựa vào lưng anh, hơi thở ấm áp phả lên cổ anh, khiến trái tim anh như bị cái gì đó lấp tràn đầy.
Đi một lúc, Kim Taehyung phát hiện chưa đi được mấy bước, trên mặt đất bỗng có một giọt nước nhỏ xíu, trong lòng đau âm ỉ.
Jin Sun Mi cũng không biết mình làm sao nữa, chỉ cảm thấy rất tủi thân, cô đã tỉnh rượu hơn rồi, đầu óc cũng bắt đầu hoạt động. Nhìn dáng vẻ của anh, anh đã sớm biết mình là ai, nhưng còn mình lại cứ như một con ngốc.
Taehyung im lặng hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng, "Anh thừa nhận rất lâu trước đây anh đã từng gặp em, cũng biết em là ai, không nói rõ với em mọi chuyện tuyệt đối không phải vì mưu toan mục đích gì khác, chẳng qua có những chuyện một khi thời cơ đã trôi qua, thì không làm sao thốt ra được nữa. Nếu anh thực sự có ý giấu giếm em, hôm nay đã không nói rõ ra..."
Anh không biết Jin Sun Mi rốt cuộc có nghe vào hay không, anh không nhìn thấy vẻ mặt cô, cô cũng không có động tĩnh gì, trong lòng anh càng lúc càng không yên.
Ngay khi anh định dừng lại nhìn cô một chút, cuối cùng cô cũng mở miệng, "Anh còn đẩy em ra!"
Taehyung không biết cô không đầu không đuôi thốt ra một câu như vậy là có ý gì, "Em nói gì cơ?"
"Lần đầu tiên gặp mặt, anh còn đẩy em ra!" Sun Mi gắt gỏng lặp lại lần nữa, ban nãy lúc Park Jimin rút tay lại cô rốt cuộc cũng nhớ ra.
Taehyung bỗng chốc không biết phải giải thích ra sao, cuối cùng đành nói một câu, "Anh xin lỗi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top