Chap 8. Gặp lại


Cho đến khi thang máy dừng ở tầng 14, Joo Sojin cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần.

Han Amie ?

Cô nhẩm đi nhẩm lại cái tên này không biết bao nhiêu lần, cuối cùng lúc cửa thang máy gần như đóng lại một lần nữa, trong nháy mắt mới nhớ ra.

A! Han Amie! Phải rồi, chính là Han Amie đó, là người khiến cô trở thành "người kém hơn".

Nhưng mà tại sao cô ta lại trở lại chứ ?

Lại còn với vai trò là phi công ?

Suy nghĩ một chút nhưng cũng đủ thời gian để thang máy đi xuống đến tầng 9. Khi Joo Sojin phản ứng lại liền hoảng hốt điên cuồng bấm thang máy đi lên, đáng tiếc đã là chuyện vô ích.

Chờ cô ta trở lại tầng 14 một lần nữa, cuộc họp đã bắt đầu được một lúc.

Quả nhiên là tới muộn.

Trong lòng Joo Sojin liền bứt rứt khó chịu, dùng sức cà thẻ trên máy quét vân tay ở cửa ra vào. Sau đó từ cửa sau lặng lẽ chạy vào ngồi ở vị trí xó xỉnh hàng sau.

Đồng nghiệp bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Sao cô tới muộn thế?"

Trong lòng cô ta hiện tại vô cùng bực bội, vừa lấy điện thoại từ trong túi xách ra vừa nói: "Đừng nói nữa, phiền chết lên được."

Mở máy ra tìm tên Jang Taehye, cô ta lập tức gõ chữ: 'Chị, Han Amie trở lại rồi sao ?'

Sau khi gửi đi tin nhắn này, cô mới nhớ tới mấy ngày trước Jang Taehye đã xin nghỉ phép để đi Tây Ban Nha, vào lúc này hẳn là mới vừa ngồi lên máy bay không lâu.

Người đồng nghiệp bên cạnh nói tiếp: "Cô không biết đấy thôi, mới nãy Kang Joonki nhìn thấy trong nhóm tiếp viên trưởng chỉ thiếu có một mình cô, anh ta sắc mặt cũng tối sầm lại nhìn như đưa đám vậy đó."

Đặt điện thoại di động qua một bên, Joo Sojin quay đầu hỏi: "Han Amie trở lại rồi?"

Đồng nghiệp sửng sốt một chút, "Ai?"

À quên, rõ ràng những người ở đây không biết nhân vật này.

"Bỏ đi!" Joo Sojin không có hứng trả lời lại nữa.

Cô ta chỉ nghĩ, có lẽ người kia nói là Han Ahnmi, cũng có thể là Han Ohmi, thậm chí có thể là Han Eunmi ?

Dù sao cũng không phải là cái tên đặc biệt, lỡ như là trùng họ trùng tên thì sao ?

Theo lời kể của Jang Taehye, loại chuyện đã xảy ra trong quá khứ đó của Han Amie, làm sao có thể còn mặt mũi mà trở lại hàng không Vante được chứ.

Huống chi còn thuộc bộ phận phi công mà Kim Taehyung quản lí.

Nếu đổi lại là cô, đánh chết cũng không có lá gan để quay lại Vante đâu.

Trong lúc Joo Sojin đang suy nghĩ vẩn vơ, Han Amie đã ở phòng nhân sự làm thủ tục nhận chức.

HR* đang nhập thông tin vào bên trong mạng tin tức của nội bộ của công ty, Amie ngẩng đầu đánh giá nơi này.

*HR: HR là viết tắt của từ Tiếng Anh "Human Resources" còn được biết đến với tên gọi "Human Capital Management" (Quản lý vốn con người, Quản lý nguồn nhân lực). Mục đích của HR là sử dụng và khai thác hiệu quả nhất về nguồn nhân lực để phục vụ phát triển doanh nghiệp và xã hội.

Từ lúc cô quay trở lại Vante, liền phát hiện ra nơi này đã có nhiều thay đổi không hề nhỏ.

Đại sảnh rộng rãi của lầu một ở phía bên phải đổi thành mô hình to lớn của ACJ31, giống như một biểu tượng được đặt ở một nơi dễ dàng có thể thấy.

Ở quầy lễ tân đã thay từ bốn người lên thành sáu người, đổi sang đồng phục mới hoàn toàn, không còn là cái loại áo khoác âu phục đen nhỏ như lúc trước.

Phòng nhân sự trước đây ở tầng 6 đã chuyển lên tầng 14.

Hơn nữa trên đường đi đến đây, cô không hề thấy một khuôn mặt quen thuộc nào.

Nhưng mà kể cả có gặp thì cũng đâu có thân thiết cho lắm.

"Giấy tờ đã xong hết rồi." HR đưa hai tờ giấy một lớn một nhỏ cho Amie, "Tờ nhỏ này là tài khoản trong mạng nội bộ của cô và số hiệu công việc, còn có một số mật mã đăng nhập khác đều ở trong đây. Tiếp theo, tờ này là bảng quy trình, cô cầm tờ này đến tổ phi công ở tầng 6 để báo cáo và đóng dấu, sau khi làm xong đi đến tổ hậu cần nhận đồng phục là được rồi."

Amie nói cảm ơn, cầm giấy đi ra ngoài, mới bắt đầu nhìn số hiệu công việc mới của cô.

Thật ra thì đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ mã số công việc cũ của cô, chẳng qua là chỉ có mỗi chữ cái đầu thay đổi mà thôi.

Vante sắp xếp thứ tự mã số công việc bằng cách lấy chữ cái đầu của bảng chữ cái, chữ cái đầu đó là bộ phận giám sát và hạ xuống theo từng bộ phận, trước đây cô là tiếp viên thì chữ cái đầu trong mã số công việc của bộ phận tiếp viên sẽ là "E".

Nhưng giờ đây chữ cái đầu trong mã số công việc của cô đã được đổi thành "D"- là tổ phi công.

HR ở bộ phận phi công là một cô gái trẻ, lúc đóng dấu cho Amie luôn luôn lặng lẽ quan sát cô, khóe miệng có hai lúm đồng tiền nhỏ rất xinh.

"Đây là lần đầu tiên em gặp một phi công nữ." Động tác trên tay của cô gái rất lưu loát, tay không ngừng ký tên đóng dấu nhưng không hề ảnh hưởng tới việc cô ấy tán gẫu, "Hơn nữa còn là máy bay ACJ31. Em nghe nói phi công của máy bay này đều rất giỏi, cạnh tranh rất lớn. Mấy người mà công ty chúng ta tuyển nếu ở công ty khác cũng đã ngồi vào ghế dự bị của cơ trưởng rồi đó."

Cô ấy lại thẹn thùng mà liếc nhìn Han Amie, "Chị vậy mà lại là học viên thủ khoa, thật là giỏi quá."

Nói xong, lại lấy điện thoại di động ra, "Chúng ta kết bạn với nhau có được không ạ?"

"Được thôi." Amie lấy điện thoại ra, nhưng vừa khéo có một cuộc điện thoại đang gọi đến.

Trên màn hình hiện lên số điện thoại, có thể thấy không phải là người quen.

Nhưng mà cô dường như nhạy cảm đối với con số này, chuỗi dãy số này cũng không xa lạ gì, chắc là gần đây đã liên lạc qua.

"Tôi nghe điện thoại trước nhé?"

HR cười gật đầu: "Được, được! Chị nghe đi, chỗ này của em vẫn còn rất nhiều thứ phải đóng dấu."

Amie liền cầm điện thoại di động đi ra ngoài, đi sang phía tay phải chính là bể cá thủy tinh dọc theo hành lang.

Cái hành lang dài này nối tiếp phòng họp quốc tế của bộ phận phi công và bộ phận hành chính, rộng bảy tám mét, ánh nắng xuyên qua kính chiếu vào, có cảm giác lạnh băng, thể hiện cảm giác của ngành khoa học kỹ thuật, làm nơi này càng trở nên thanh tịnh. Hơn nữa âm thanh còn được khuếch trương hiệu quả, tiếng bước chân xa xa cũng có thể vang vọng nửa vòng ở hành lang này.

Amie luôn cảm thấy không khí ở nơi này hơi giống giống với nơi nào đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra.

"A lô? Xin hỏi là ai vậy?"

"Cô Han, tôi là Park Jimin."

Ồ! Tổng giám đốc của hàng không Jimmy – Park Jimin, khoảng thời gian trước có dùng số điện thoại này để liên lạc với cô.

"Chào tổng giám đốc Park, anh gọi cho tôi có việc gì không?"

"Cũng không có chuyện gì quan trọng, tôi chỉ muốn hỏi một chút, cô đến Vante làm thủ tục nhận chức chưa? Nếu như vẫn chưa làm, cô có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không?"

Lúc anh ta nói chuyện mang theo mấy phần giọng thoải mái tự nhiên, xen vào chút cà lơ phất phơ và trêu đùa trong đó, hoàn toàn khác với giọng nói nghiêm túc lạnh lùng của Kim Taehyung.

Nghe giống như đang đùa giỡn, cho nên rất dễ dàng làm người khác buông lỏng, thỏai mái.

"Thật ngại quá, bây giờ tôi đang ở phòng nhân sự, đã ký xong xuôi giấy tờ, cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Park."

"Haiz..."

Park Jimin thở dài nặng nề.

Đáng tiếc như vậy sao?

Amie không biết Park Jimin và Kim Taehyung hai người họ vẫn luôn không ưa đối phương, chỉ cảm thấy chính mình như đang bị hai người họ giành giật, sớm biết vậy thì phải lừa Kim Taehyung hơn một khoản nữa.

Nói không chừng làm tiền lương gấp ba lần một năm cũng có thể được.

"Vậy cô Han, tôi chỉ thấy hơi lạ, tôi nhớ lúc trước rõ ràng cô muốn kí hợp đồng với chúng tôi cho bằng được, tại sao cuối cùng cô lại lựa chọn Vante?"

Tại sao ư ?

Lúc ký vào hợp đồng, Amie đếm lại con số lẻ, đếm tận ba lần.

Bây giờ tiền để đóng thuế cũng có thể gần bằng với tiền lương làm tiếp viên hàng không của cô lúc trước rồi ấy chứ.

Ai mà không mê tiền cơ chứ ?

Huống chi một nửa trong đó lại còn từ tài khoản của Kim Taehyung.

Nghĩ đến dáng vẻ của anh ta cầm tiền cầu xin mình, Han Amie cảm thấy từng tế bào trên cơ thể đều trở nên rất sảng khoái.

Một năm gấp đôi tiền lương, niềm vui nhân lên gấp mười lần.

Nhưng không thể nói như vậy với người khác, thật là tầm thường mà.

"Chuyện này..."

Ngay sau đó Park Jimin lại không biết điều hỏi: "Kim Taehyung rốt cuộc đã cho cô uống cái gì rồi? Có phải cậu ta dựa vào nhan sắc để mê hoặc cô hay không?"

Dù sao người đã bị cướp rồi, Park Jimin không làm chuyện giãy dụa nhàm chán nữa. Chẳng qua bản thân anh có chút hứng thú với cô gái này, lúc nói chuyện cũng không tự chủ được mà mang theo vài phần trêu chọc.

Amie cũng hiểu ra được ý tứ trong câu nói của Park Jimin, cười nói: "Sao tổng giám đốc Park lại hỏi vậy?"

Người bên kia đầu dây càng nói thoải mái hơn, chua xót nói: "Không phải sao, Kim Taehyung cậu ta bình thường cũng mang gương mặt này đi lừa gạt khắp nơi, gieo họa cho không ít các cô gái."

Cũng phải thôi, chắc chắn anh ta mỗi sáng đều sẽ soi gương và cảm thấy bản thân mình vô cùng đẹp trai.

Trong đầu Amie đột nhiên xuất hiện dáng vẻ của Kim Taehyung đứng trước gương nhìn gương thương thân xót phận, không nhịn được cười, "Tổng giám đốc Kim ấy hả, dù sao cũng tuấn tú lịch sự, phong thái bất phàm..."

Nói được một nửa, cô nhìn màn hình Led phản chiếu lại hình ảnh của một đám người đang đi tới, mà cái người đứng đầu kia... nhìn qua đã biết là ai đó.

Tuy nhiên mạch suy nghĩ của Han Amie cô vẫn không bị gián đoạn, trong miệng cô vẫn còn đang nói.

"Nhẹ nhàng tao nhã, dáng vẻ khí phách..."

Mấy người phía sau đứng bất động, mười mấy ánh mắt bắn tới nhìn chằm chặp vào cô, trong đó có một ánh mắt nóng rực.

Giọng nói của Amie càng ngày càng nhỏ.

Không.

Đây không phải là hình ảnh trong đầu cô tưởng tượng.

Vốn cô chỉ muốn cùng với Park Jimin châm chọc Kim Taehyung một chút. Nhưng lần này lại bị người ta bắt gặp, không chừng đầu óc của người này lại cho là cô đang biểu lộ tình cảm.

Bây giờ nhu cầu cấp bách cần quay xe một cái thật nhanh.

"Phong lưu hào phóng, hoà đồng cởi mở... Những thứ này... đều không liên quan gì đến anh ta."

"..."

Câu nói cuối cùng, nói ra rất rõ ràng và gần như là nhấn mạnh từng chữ, đột nhiên chuyển hướng, đánh vào tai khiến cho những người khác không kịp trở tay, nhất thời cả đám người đứng sau hy vọng mình bị điếc ngay lúc này.

Bọn họ nhanh chóng xoay người, giả vờ như không nghe thấy gì cả, sau đó đi về phía trước, chỉ có điều bước chân hơi cứng ngắc mà thôi.

Hành lang trong suốt lúc này chỉ còn có Han Amie đang đối mặt với vách tường và Kim Taehyung đang đứng ở phía sau lưng cô, cùng với Jung Hoseok và bốn người trợ lí mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Hành lang trong suốt dài thườn thượt, dường như vừa rồi có một cơn gió lạnh thổi qua.

Cô nhớ ra rồi, lúc trước cô cảm thấy nơi này lạnh lẽo giống như là một cái nhà xác.

Trong điện thoại, tiếng cười sảng khoái của Park Jimin giống như là đang rất đồng tình với ý tứ trong câu nói của cô.

"Cô Han, cô đã nói đúng lại còn nói to, tôi thích những lời thâm độc đó của cô..."

Cuộc trò chuyện bên tai đột nhiên dừng lại, điện thoại liền truyền đến một giọng nữ cứng ngắc: "Xin chờ một chút, đối phương đang có cuộc gọi khác, xin đừng treo máy."

Đồng thời, một giọng nam vang lên sau lưng.

"Park Jimin, gần đây có phải cậu rất rảnh rỗi phải không ?"

Không cần nhìn cũng biết là ai đang nói, Amie vẫn không quay đầu lại, mà chỉ chằm chằm nhìn vào màn hình Led trước mặt, thấy rõ một bóng người cao lớn đang đứng ngay phía sau cô.

Dưới ánh mặt trời sáng chói, anh ta cầm điện thoại di động, tiến lên trước một bước, đứng sánh vai với Han Amie, nhưng tầm mắt lại không rơi ở trên người cô, mà nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ.

Trong giọng nói của anh không có chút độ ấm nào, cảm giác vô cùng phù hợp với cái hành lang trong suốt này, "Nếu như cậu không có chuyện gì để làm. Trước tiên nên suy nghĩ làm thế nào để giải quyết cô nàng người mẫu mà cậu vừa mới chia tay đang mắng cậu trên mạng xã hội kia đi. Đừng có không có việc gì làm rồi đi quấy rầy người của tôi, càng đừng nghĩ đến chuyện thọc gậy bánh xe."

Lúc nói đến đây mới quay sang nhìn Amie một cái, nhẹ nhàng lướt qua, lại thu hồi ánh mắt, "Làm phiền tuân thủ quy tắc nghề nghiệp một chút, nếu không tôi cũng không ngại chấm dứt hợp đồng du lịch đảo Bali của cậu đâu. Đến lúc đó cậu có thể xem thử ông già cậu có cho cậu một cái nấm mồ sớm trước mấy chục năm hay không."

Dứt lời, cúp điện thoại, Kim Taehyung lúc này mới xoay người nhìn về phía Han Amie, động tác nào cũng đều liền mạch.

Giọng nói của anh nhẹ nhàng hơn khi nãy rất nhiều, "Cô Han, lần đầu gặp mặt, không biết có phải cô có hiểu lầm gì về tôi không?"

Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, nhìn ánh mắt thâm tình như vậy của Kim Taehyung. Cảm nhận được sự biến đổi thiên vị bên trong giọng nói của anh, khả năng thật sự phải ngất ngay tại chỗ cũng nên.

Nhưng Han Amie lúc này lại chỉ muốn trợn trắng mắt lên với anh ta.

Lần đầu gặp mặt?

Tên cẩu nam nhân này, chẳng lẽ anh đã quên mất cô bạn Han Amie bên bờ sông Thames rồi sao ?

Anh ta quên mất người phụ nữ để anh ta đợi một đêm luôn rồi sao ?

Nhìn khuôn mặt đầy nghi ngờ và khó hiểu của Han Amie, Jung Hoseok ở một bên nín thở một hơi rất sâu rốt cuộc cũng có thể thở ra, cậu tiến lên một bước, nói: "Vị này chính là tổng giám đốc Kim Taehyung."

"Ôi!" Amie giả vờ hoảng hốt lui một bước, "Ngài nghe thấy những lời vừa nãy rồi sao? Thật sự rất xin lỗi, tất cả đều là tôi nghe nói thôi, không biết bản thân tổng giám đốc Kim liệu có..."

"Ừ!" Kim Taehyung đoán được Han Amie tiếp nối câu nói sẽ lại muốn lặp lại bảy tám cái thành ngữ kia để biểu diễn lượng ngôn ngữ của cô, vì vậy kịp thời cắt đứt lời của cô, "Ai nói?"

Amie dừng một chút, "Một người bạn không tiện nói tên."

— Cô ấy họ Han.

Dường như là nhìn thấu dáng vẻ dối trá của cô, Kim Taehyung tự động quy tội về Park Jimin là đã nói xấu sau lưng anh, nên cũng lười so đo.

Vừa khéo ở thời điểm Jung Hoseok ghé tai nói gì đó với anh, Kim Taehyung liền nhấc chân rời đi.

Muốn đi ư?

Amie liền tức giận, tại sao có thể quên mất cô chứ ?

Vậy bà đây sẽ phải trút giận lên ai bây giờ ?

Tôi đây chính là người mà tên cẩu nam nhân nhà anh coi thường ba năm trước, bây giờ lại bỏ tiền ra tới cầu xin cô gái ở bờ sông Thames đó sao.

"Tổng giám đốc!"

Đột nhiên cô gọi anh lại.

Kim Taehyung dừng bước, quay đầu lại nói: "Còn có việc gì sao?"

Thôi bỏ đi.

Sau khi gọi xong, Han Amie liền cảm thấy hối hận, cảm giác mình giống như một đứa ngu ngốc vậy. Nhưng mà từ trước đến giờ cô đều có thể nhanh chóng xoay chuyển tình thế.

"Vừa nãy thật xin lỗi! Tôi không nên vì những lời nói bóng gió đó mà nói xấu anh. Đầu tiên tôi phải nên thật sự hiểu rõ về anh."

— Sau đó lại nói xấu anh tiếp.

Biểu cảm của anh thả lỏng hơn ban nãy một chút "Không sao đâu."

Nghe một chút liền thấy, thật sự rất rộng lượng, thật là ra dáng một quý ông mà.

Ai mà không biết lại muốn quỳ gối dưới ống quần của anh ta cho mà xem.

Amie nói: "Vậy tôi đi trước, còn phải đi nhận đồng phục."

Đồng phục...

Trong đầu Kim Taehyung đột nhiên xuất hiện tấm hình kia, Han Amie mặc bộ đồng phục phi công, áo sơ mi đóng thùng, vòng eo bé tí chỉ cần một tay là có thể ôm hết, đường cong thướt tha, phía trong quần dài màu đen là đôi chân thon dài.

Anh gật đầu một cái liền xoay người rời đi.

***

Nói đến đồng phục, Amie không ngờ hàng không Vante lại thay đổi quy định rồi, xuân hạ thu đông mỗi mùa đều có hai bộ, bỏ vào một chỗ thành một túi lớn.

Thật may tố chất cơ thể của các phi công cũng rất tốt, cho dù Han Amie có là nữ đi chăng nữa thì xách nó lên cũng không tốn sức lực là mấy, chẳng qua là hơi khó coi một chút thôi. Cảm giác mình ở cạnh bên một nhóm tiếp viên hàng không trang điểm tinh xảo đi đi lại lại nhận được sự so sánh khác biệt rất rõ ràng.

Bỗng nhiên tri kỷ Jung Hoseok liền xuất hiện ngay lúc này, anh ta cười vui vẻ nhận lấy túi đồ của cô, "Để tôi xách giúp cô."

Hai người biết nhau lúc ở học viện phi công, Amie có ấn tượng khá tốt với chàng trai này. Cảm thấy anh ta là thư kí của Kim Taehyung nhưng không dính chút tính cách xấu xí nào của anh ta, vì vậy cũng cười rất tươi với anh ta.

"Cảm ơn."

"Không có gì!"

Hoseok dẫn cô đi ra ngoài, "Tổng giám đốc bảo tôi tới, nói là đồng phục nhiều quá, con gái xách sẽ rất mất sức."

Han Amie: "... "

"Tổng giám đốc Kim thật tốt, tôi thật sự rất cảm động."

Hoseok: "Ừ, tôi sẽ thay cô truyền đạt lời cảm ơn này."

...

Ai cần anh truyền đạt?

Xem ra cái bộ não của anh ta vẫn là bị một chút tính cách xấu xí đó của Kim Taehyung nhiễm vào, thay đổi suy nghĩ!

Hai người cùng đi ra thang máy, Hoseok đợi Amie lên xe rồi mới xoay người trở về công ty, cảnh này vừa vặn bị Joo Sojin vừa mới họp xong đi ra nhìn thấy.

Cô ta lấy điện thoại di động ra chụp lại, gửi cho Jang Taehye.

"Chị nhìn đi, chính là cô ta."

Jang Taehye đang ở Tây Ban Nha xa xôi phóng to tấm hình lên nhìn một lát, kết luận.

"Không phải cô ấy, cô ấy làm sao có thể có quan hệ tốt với thư kí của tổng giám đốc như thế được."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top