Chap 42. Thiên vị


Tháng 10 vừa mới trôi qua, thời tiết đã nhanh chóng chuyển lạnh.

Sau khi vào tháng 11, lá cây ven đường chuyển vàng một cách rõ rệt, không khí bắt đầu hanh khô, thậm chí người đi bộ trên đường còn đã bắt đầu mặc áo phao.

Theo đó biến đổi thì còn có hoàn cảnh công việc của Han Amie.

Cô gần đây vẫn luôn bận rộn với kì thi F1 (cơ phó giai đoạn đầu), bình thường toàn tận dụng mọi thời gian để đọc sách, những lúc ngồi ở khoang điều khiển chờ kiểm soát lưu lượng cũng lấy điện thoại ra để đọc sách.

Vào hôm thi xong, cô đi ra khỏi phòng thi, nhìn thời gian, vẫn còn sớm, vì thế cô quyết định đến nhà ăn của nhân viên để ăn cơm.

Lấy cơm xong thì liền bưng khay đi tìm một chỗ trống để ngồi, mới vừa ăn được hai thìa, cô đã cảm thấy có người đang đi về phía mình.

Amie ngẩng đầu lên, thấy đó là một người cơ phó có quen biết, vì thế cô kéo ghế của mình đang ngồi ra.

Nào ngờ vị cơ phó kia vừa thấy người ngồi chính là Amie, lập tức toét miệng cười nói: "Amie đấy sao, buổi trưa tốt lành nha, cô không ăn xương sườn sao? ngon lắm đó, để tôi đến cửa sổ xem xem."

Có thể anh ta đã đến cửa sổ nhà ăn ở Siberia để gọi xương sườn rồi, tóm lại là một đi không trở lại.

Amie bất giác lấy lại tinh thần, trong khoảng thời gian này, tình trạng của cô ở trong công ty chính là — không ai dám bén mảng lại gần.

Bât kể là độc thân hay không thì tất cả các đồng nghiệp nam đều giữ khoảng cách rất tế nhị với cô, thậm chí họ còn hận khi không thể viết lên trên mặt là "chúng ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp vô cùng trong sáng".

Ngay cả việc cô chia sẻ liên tiếp mấy bài trên vòng bạn bè cũng không có đồng nghiệp nam nào like bài cho cô.

Được rồi, Amie xem như đã hiểu rõ, chỉ cần một câu của Kim Taehyung, cô đã bị gắn mắc "Sở hữu của Kim thị" lên người, trực tiếp cắt đứt sự xuất hiện của tình địch từ tận gốc rễ.

Chỉ cần cô ở lại Vante một ngày, những người đàn ông khác trong hãng hàng không này không ai có cái gan dám tranh giành phụ nữ với ông chủ.

Thật là.. hay cho một cách theo đuổi quang minh chính đại đấy.

Nhưng mà cái "mác Kim thị" này cũng không phải không tốt.

Ví dụ như trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn bay đường dài, xem thời khoá biểu lịch trình, một tuần tiếp theo cũng là như thế này.

Phàm là các phi công bay trên các tuyến nội địa đều hy vọng có thể bay đường dài, bởi vì ngoại trừ lương cao ra, thời gian nghỉ ngơi cũng rất dài.

Ngay cả việc điều khiển lưu thông hình như cũng có những thay đổi nho nhỏ, Amie phát hiện thời gian xếp bay của mình càng ngày càng ngắn đi, hơn nữa còn thường được ưu tiên điều đến đường băng.

Theo cách đó, trên cái mác này dường như còn được viết lên một câu chói lọi là "Kim Taehyung yêu cầu tất cả các bộ phận cung cấp sự tiện lợi và hỗ trợ cần thiết cho người của anh".

Amie cảm thấy bản thân mình giống như đang đi nhờ "hộ chiếu" của tên họ Kim đó.

Cô thậm chí còn muốn đi chất vấn Kim Taehyung, như vậy không thích hợp chút nào, lạm dụng chức quyền.

Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này cũng có thể  là không phải Kim Taehyung hạ lệnh, muốn trách thì trách Internet quá phát triển, một câu chỉ cần qua vệ tinh thông tin là có thể truyền khắp toàn cầu, huống chi đây vẫn chỉ là một cái công ty.

Bất kể những người này có tránh né hay không, có gió chiều nào theo chiều ấy hay không, thì đều giống như những đôi tay vô hình, đem Han Amie và Kim Taehyung khoá lại với nhau.

Bầu không khí này khiến Amie nhớ đến thời học cấp ba, cũng có một nam học sinh công khai thổ lộ với cô, làm cho cả trường một phen ồn ào huyên náo.

Hơn nữa tên học sinh kia còn là một tên khá có tiếng trong trường, bình thường ở trong trường học hay khoe khoang ương ngạnh, ngay cả giáo viên cũng không trị được cậu ta. Vì thế sau khi cậu ta tỏ tình, làm cho những nam sinh bình thường xum xoe, túm tụm lại chỗ Amie, tất cả đều trốn đi rất xa.

Trường học lớn như thế, cả hai ngày nào cũng ngẫu nhiên gặp nhau, hơn nữa có một số lần là do đối phương cố tình, Amie thì cảm thấy lạ là làm sao mà đi đâu cũng gặp người này.

Bốn phía xung quanh còn cố tình xôn xao, khiến cho hai người họ giống như đã có cái gì mờ ám.

Khi đó Amie mỗi ngày đều bị chuyện này làm cho phát cáu, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt chế nhạo hay ngữ điệu nhạo báng của người khác, cô đều muốn xông lên đánh người.

Nhưng bây giờ thì sao?

Cô cầm cái muỗng, khuấy khuấy trong chén canh.

Hình như cô không thấy bực chút nào... cũng không muốn đánh người.

Có sự khác biệt nào giữa Kim Taehyung hiện tại của Vante cùng với tên trùm trường cấp ba trước kia?

Không có.

Đều là bọn đầu sỏ hoành hành ngang ngược.

Amie nghĩ, có lẽ bởi vì Kim Taehyung đang còn là ông chủ của cô...

Đang nghĩ ngợi, trước mặt liền có một phần cơm đặt xuống.

Amie đang tự hỏi vị đồng nghiệp nào to gan như vậy muốn liều mình trích hoa, trong lòng còn hơi vui vẻ, cảm thấy mị lực của mình còn mạnh mẽ hơn sự lạm dụng chức quyền của Kim Taehyung.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, ngồi trước mặt cô lại là Joo Sojin.

Lúc Joo Sojin ngồi xuống, thần sắc có chút bất an, nhìn đông nhìn tây một phen mới dám mở miệng nói: "Cái đó... chính là... có chuyện này..."

Amie buông đũa, ngẩng đầu: "Cô nói thẳng đi."

Joo Sojin không muốn nói ra chuyện này, nhưng cô nàng bị lấn cấn trong lòng từ lâu, nếu không nói ra, trong lòng sẽ không yên.

Chỉ là nhà ăn nhiều người nhiều miệng, cô nàng do dự hồi lâu, hỏi: "Cô ăn xong rồi sao? Hay là chúng ta ra ngoài nói đi?"

Amie đánh giá Joo Sojin một lúc, rồi một hơi uống hết canh trong chén: "Đi thôi."

Hai người đi ra bên ngoài nhà ăn, nhưng người vẫn nhiều, vì thế Joo Sojin kéo Amie đến một chỗ ở gian cầu thang đại sảnh.

"Chuyện là...... tiền bối của tôi ngày hôm qua bị hành khách khiếu nại."

Han Amie: "Sau đó thì sao?"

Tròng mắt Joo Sojin chuyển loạn, ngay cả lời nói ra cũng không có chút tự tin nào: "Chính là, cô biết đó, bình thường nếu hành khách muốn khiếu nại.. thì công ty phải xác minh xem nó hợp lệ hay không hợp lệ.. nhưng nếu như đó là một hành khách quan trọng khiếu nại, thì.. thì sẽ lập tức hợp lệ, và sau đó.. sau đó..."

Amie chán nản xem đồng hồ: "Tôi cho cô một phút, cô không nói xong thì tôi về."

Joo Sojin bỗng chốc khẩn trương, lập tức giống cây đậu Hà Lan quái (trong game Plants And Zombie) bắt đầu phun ra: "Thực ra chuyện đó kì thực cũng không phải chuyện lớn, chỉ là trước kia gặp phải chuyện như thế này cùng lắm chỉ bị đình chỉ bay một thời gian thôi, nhưng mà tiền bối của tôi lại bị đuổi việc, tôi cảm thấy là tổng giám đốc quyết định có chút... quá đáng, tôi cũng biết thỉnh cầu của tôi có chút khó xử, nhưng cô có thể nói một tiếng với tổng giám đốc Kim.. là không cần trực tiếp đuổi việc như vậy.. chừa lại một chút tình cảm được hay không?"

Han Amie nhíu mày: "?"

Cô mất đến nửa phút để tiếp thu những lời này của Joo Sojin.

Duỗi tay vỗ vỗ bả vai của Joo Sojin: "Không phải chứ, có phải bình thường tôi đã làm gì khiến cô hiểu lầm tôi là một tiểu tiên nữ hào phóng lương thiện không mang thù rồi không?"

Joo Sojin trong nháy mắt liền suy sụp, sau đó lại đỏ mặt xấu hổ, ấp úng một hồi, nói: "Ôi, tôi biết... không phải, chủ yếu là bởi vì chuyện lần trước, bây giờ hình như anh Yoon và tiền bối cãi vã đến mức sắp chia tay rồi, chị ấy cũng sắp ba mươi rồi, nếu như vì chuyện này mà bị thất nghiệp thì chị ấy phải làm sao!"

Nói xong, cô nàng đang muốn xoay người đi, phía sau lại truyền đến một tiếng hét sắc nhọn: "Joo Sojin! Em đang làm cái quái gì vậy!"

Jang Taehye trong tay cầm một xấp văn kiện, là văn kiện chờ phản hồi của bộ phận nhân sự.

Chị ta đứng ở trên cầu thang, văn kiện bị chị ta siết lại đến nhăn nhúm.

Amie vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chị ta trực tiếp để lộ ánh mắt hung ác như thế.

Người còn không động, một xấp văn kiện đã đập vào mặt Joo Sojin.

Joo Sojin bị dọa đến lui vào một góc, cô hoảng sợ nhìn Jang Taehye.

"Không phải... em... em chỉ là..."

"Ai cần cô đi cầu tình? Cô ăn no quá không có chuyện gì làm sao?"

Chị ta nói xong, lại quay đầu nhìn Amie: "Cô yên tâm, cô quá lợi hại nên tôi không thể chọc vào, cô thật sự cho rằng tôi không làm tiếp viên hàng không sẽ không sống nổi mà phải đến cầu xin cô sao? Nằm mơ!"

Amie bày ra bộ mặt vô tội rồi giang hai tay ra nhún vai: "Tôi chưa nói gì mà."

Cô chỉ cảm thấy thật phiền phức, rõ ràng trước kia cô còn không thèm liếc mắt nhìn Yoon Minjae lấy một cái, nhưng từ đầu đến cuối đã lại bị Jang Taehye xem như tình địch, đến bây giờ lại còn trực tiếp ra mặt.

Đến mức này sao?

Jang Taehye vẫn đứng trên cầu thang, hơi có chút cảm giác ở trên cao nhìn xuống, liếc nhìn Amie.

"Cô đừng quá đắc ý, thật sự cho rằng mình là phu nhân của tổng giác đốc sao? Còn kém xa lắm đấy."

"Dừng lại dừng lại đã."

Amie cảm thấy việc này vẫn là phải nói rõ ràng: "Tôi và Kim Taehyung không có cái gì cả, hiện tại tôi vẫn đang độc thân."

Cô chỉ là đang muốn làm sáng tỏ sự thật, mà ở trong lỗ tai Jang Taehye lại biến thành đang khoe khoang "Tôi còn chưa có đồng ý anh ta, anh ta đã che chở cho tôi như thế rồi, tôi không còn cách nào".

"Cho nên nói cô trẻ tuổi, thật cho rằng người khác theo đuổi cô sẽ đem cô nâng niu trong lòng bàn tay sao? Đàn ông không phải đều là một dạng này sao? Hiện tại cảm thấy cô mới mẻ nên mới chơi đùa với cô, khi cái mới mẻ đó qua đi rồi thì anh ta liệu còn nhớ cô là ai không?"

Thật phiền phức.

Amie thực sự muốn về nhà, không muốn nói chuyện với chị ta thêm chút nào nữa, cần một câu để cắt đứt cái chủ đề này lại.

"Biết rồi biết rồi, năm nay đừng nói gạo nấu thành cơm, cho dù là có nấu thành bắp rang, nên chạy thì vẫn phải chạy, đúng không?"

Tiếng nói vừa dứt, như Amie dự đoán, ánh mắt của Jang Taehye trở nên rất "tuyệt vời".

Nghĩ cái quái gì vậy? Đã là năm nào rồi, ai mà không có đàn ông còn không sống nổi chứ?

Giấy phép trong tay, đến chỗ nào mà không thể lái máy bay, chẳng lẽ chỉ có chỗ của Kim Taehyung mới có máy bay to hay sao?

Huống hồ cô và anh ta còn chưa có xem tử vi với nhau đâu.

Để tránh tràng pháo miệng tiếp theo, Amie đã chuồn đi kịp thời.

Mặc dù những lời của Jang Taehye không lưu lại dấu vết gì trong lòng Amie, nhưng cô vẫn thầm mắng Kim Taehyung vài câu.

Tên cẩu nam nhân, cắt đứt vận đào hoa của cô thì thôi, giờ lại còn để cho cô dính vào thị phi.

Đang nghĩ đến tên cẩu nam nhân, thì hắn liền gửi tin nhắn đến.

Mấy ngày nay Kim Taehyung rất bận, trong vòng vài ngày đã bay đến mấy thành phố, Amie hầu như chưa thấy mặt anh, cũng không chủ động liên hệ cho anh.

Đều là anh thường xuyên gọi điện thoại về đây.

Gọi thì gọi, nhưng lại chả nói chuyện gì quan trọng, mà chỉ nói mấy chuyện lặt vặt, hơn nữa mỗi lần nói đều chỉ được vài phút thì anh liền vội vã cúp máy đi vội vì công việc.

Nhưng mỗi lần nghe cuộc gọi vài phút này, trong lòng Amie đều thấy rất kì lạ.

Chỉ vì không nói chuyện gì quan trọng, ngược lại có vẻ không bình thường.

[ Kim Taehyung ]: Thi xong chưa?

Amie vừa đi vừa trả lời tin nhắn của anh.

[ Han Amie ]: Thi xong lâu rồi.

Không chờ anh trả lời, cô lại hỏi.

[ Han Amie ]: Jang Taehye là anh đuổi?

[ Kim Taehyung ]: Jang Taehye là ai?

Han Amie: "......"

[ Han Amie ]: Là cái cô tiếp viên hàng không đó đấy, cái người ngày hôm đó cãi nhau với tôi, anh não cá vàng à?

"Là tôi đuổi."

Âm thanh quen thuộc vang lên, bước chân Amie chợt dừng chân, cô ngẩng đầu lên, Kim Taehyung đang đứng dưới ánh hoàng hôn, toàn thân được bao phủ bởi một ánh vàng nhàn nhạt, ngũ quan của anh đặc biệt nhu hòa.

Mà trong khoảnh khắc nhìn vào mắt anh, trong lòng cô bỗng nảy lên.

Nhảy cái gì? Mày nhảy cái gì mà nhảy?

Người ta không phải chỉ là thừa nhận mình đuổi việc nhân viên thôi sao? Cũng chưa có nói là vì mày mà! Dừng lại ngay cho tao! Không được nhảy nữa!

Kim Taehyung: "Về nhà sao?"

"Ừm."

Kim Taehyung nhìn cô rồi đưa tay ra: "Đi thôi, tôi đưa em về."

Nhất cử nhất động của anh quá tự nhiên, khi Amie kịp phản ứng lại, tay đã nâng lên sắp đặt vào trong lòng bàn tay anh.

Tên ngày thật mưu mô xảo quyệt!

Vì không muốn để anh nhìn ra sơ hở, Amie thuận thế ghét bỏ mà hất tay anh ra.

"Thời tiết đẹp, tôi muốn đi bộ."

Nói xong liền đi đến cửa lớn, Kim Taehyung không lên tiếng mà sóng vai đi theo bên cạnh cô, tài xế lái xe yên lặng đi theo hai người phía sau.

Bước chân của cô có chút máy móc, mà Kim Taehyung lại vẫn luôn phối hợp với tốc độ của cô.

"Kim Taehyung."

"Ừ."

Amie cảm thấy chuyện này phải hỏi cho rõ ràng, không thể cùng anh giống như tự mình đa tình được.

"Anh đuổi chị ta vì tôi sao?"

Taehyung dường như cảm thấy vấn đề cô hỏi thật sự kỳ quái.

Nếu không phải vì cô, ở tổ tiếp viên có mấy nghìn người, anh ở chỗ nào mà có thời gian rảnh rỗi đi quản lí một tiếp viên hàng không vô danh.

"Nếu không thì sao? Còn có thể vì ai?"

Amie hiểu rõ rồi, kỳ thật chuyện này đối với Kim Taehyung mà nói chỉ là tốn một ánh mắt, phía dưới tự nhiên có nhân viên giúp anh xử lí sạch sẽ.

Anh cũng không cần tiêu tốn bao nhiêu sức lực.

Nhưng cô vẫn cảm nhận được một sự thiên vị đến vô lí.

Ô, không đúng, từ sau lúc đó, cô đã âm thầm hỏi thăm qua một số tiếp viên quen biết, xác nhận là không có bất kì ai dám nhắc lại những lời đồn đãi đó nữa.

Cho dù là lén lút.

Mấy người tiếp viên kia nói với cô, lúc lãnh đạo mỗi một bộ phận triển khai họp thường kỳ, đặc biệt nhấn mạnh, nếu lại có những lời đồn đãi vớ vẩn như thế truyền ra ngoài, tất cả đều sẽ mất việc, Vante không thiếu gì chút tiền ấy.

Hay thật, không chỉ thiên vị một chút đâu..

Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kim Taehyung một cái: "Tổng giám đốc, con người công tư phân minh bên trong anh hình như bị tôi làm hỏng rồi."

"Cô bé à, hình như em không được nhạy bén cho lắm." Taehyung quay đầu nhìn cô: "Em liên tục nhảy múa trong đầu tôi, thế nhưng còn cảm thấy tôi công tư không phân minh sao?"

"Bốp" một cái, cô gái nhỏ Han Amie giống như vừa vô hình tự vả vào mặt mình một cái khiến nó đỏ bừng.

Amie nhận ra rằng, vậy mà cô lại đỏ mặt chỉ vì một tiếng gọi "cô bé" đó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top