Chap 40. Theo đuổi


Đầu giường của Amie có một dãy đèn pha, bình thường để một vài đồ trang trí và huy hiệu.

Những cái này không phải do cô sắp xếp, mà là Ahn Soyoung trang trí cho cô lúc cô vừa mới dọn đến đây, chỉ vì cô nàng thấy phòng của cô quá đơn điệu.

Hôm nay cầm De Havilland Comet về, Amie chưa tìm được chỗ nào thích hợp để đặt nó vào, vì thế nên cô quyết định dọn chỗ này đi để đặt nó lên.

Trùng hợp là, khi ánh đèn chiếu xuống, vừa lúc cái bóng của mô hình máy bay được phản chiếu lên trên tường đối diện.

Amie nằm ở trên giường, vừa mở mắt là có thể nhìn thấy cái bóng kiêu ngạo của chiếc máy bay.

Cái bóng này tựa như Kim Taehyung âm hồn bất tán, mặc dù đã tắt hết đèn trong phòng, nhưng đèn đường ngoài cửa sổ cũng tận dụng mọi ngóc ngách để chiếu cái bóng ấy lên.

Amie trở mình, không ngủ được, nên đứng dậy kéo màn che kín lại hết.

Sau một loạt hành động, Amie cảm thấy mình đã có thể an tâm ngủ một giấc, chỉ là sau khi nằm xuống, trước mắt tối đen như mực, tay duỗi ra cũng không nhìn thấy gì, các giác quan lại trở nên càng mẫn cảm hơn.

Cả căn phòng yên tĩnh, bên tai cô lúc này cứ liên tục lặp đi lặp lại câu nói khe khẽ đó.

"Hôm nay em thật sự rất xinh đẹp".

Một người đàn ông, khen một người phụ nữ đẹp hết lần này đến lần khác là có ý gì, còn có thể xem đó chỉ là đơn thuần thưởng thức vẻ đẹp thôi sao?

Lúc đầu Amie chỉ suy đoán suy nghĩ của anh, nhưng trong đêm nay cô đã xác định được, Kim Taehyung chính là đang thích cô.

Trời sập đất nứt, có người bị đánh đến điên rồi.

Amie kéo chăn trùm kín đầu, người âm hồn không tan nọ lại gửi tin nhắn Wechat đến.

[ Kim Taehyung ]: Em quên bánh kem.

[ Kim Taehyung ]: Cầm xuống cho em nhé?

Amie xem như càng rõ ràng hơn.

Tên cẩu nam nhân này không chỉ thích cô, hôm nay còn thấy được thần săc nảy lòng tham của anh ta, bây giờ chắc là đang ngứa ngáy trong lòng.

Giờ còn dám ấn cô lên tường, nếu cho anh ta xuống nhà chẳng phải cô sẽ bị ấn lên giường luôn sao?

Xem ra sau cái tát đó, tên đàn ông này cũng thẳng thắn hơn, nói chuyện cũng có thể tin tưởng.

Nhưng đêm hôm còn muốn đến nhà cô, hừ, nghĩ hay thật.

[ Han Amie ]: Tôi bỏ.

[ Kim Taehyung ]: Vậy tôi xử lí nó nhé?

[ Han Amie ]: Tùy anh, bây giờ tôi phải ngủ.

[ Kim Taehyung ]: Khoan đã, sáng mai mấy giờ bay?

[ Han Amie ]: Làm gì?

[ Kim Taehyung ]: Đưa em đi.

***

Sáu giờ sáng hôm sau, Amie mở mắt ra, với tay tìm kiếm công tắc đèn, lúc đèn được bật lên, bóng của De Havilland Comet lại xuất hiện trên tường.

Cô nhìn chằm chằm cái bóng một lúc, thoạt nhìn hình như thần trí vẫn còn chưa tỉnh táo lắm.

Qua một lúc, báo thức điện thoại lại reo lên, Amie lấy lại tinh thần, trong lòng thầm mắng một câu "cẩu nam nhân".

—— Trong mơ cũng đến làm phiền tôi.

Cô ngồi dậy kéo màn ra, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ cảnh vật.

Mưa cả một đêm vẫn chưa có dấu hiệu tạnh, chuyến bay hôm nay có khả năng sẽ cất cánh muộn.

Nhưng mà cho dù như vậy, Amie cũng phải đến sân bay đúng giờ.

Sau khi rời giường, rửa mặt đơn giản, ăn bữa sáng, chuẩn bị xong đồ đạc, cô bắt đầu kéo vali chuẩn bị đi ra khỏi nhà.

Kim Taehyung rất đúng giờ, lúc cô mở cửa cũng là lúc anh đang muốn ấn chuông.

"Ăn sáng chưa?"

Ngay lúc nhìn thấy Kim Taehyung, Amie cảm thấy anh giống như đã trở thành một người khác vậy.

Áo mũ chỉnh tề đứng ở trước mặt cô, hoàn toàn không có dáng vẻ dựa vào bên tai nói chuyện trầm thấp của tối hôm qua.

Ngược lại cô lại có chút không được tự nhiên mà "Ừm" một tiếng.

"Đi thôi, hôm nay trời mưa, trên đường sẽ kẹt xe."

"Ờ."

Tới đại sảnh tầng một, tài xế của Taehyung đã đỗ xe ở bên ngoài.

Jung Hoseok cầm ô đến và đưa cho Taehyung.

Anh cầm lấy ô, bung ra, ôm lấy vai Amie.

"Đi thôi."

Hoseok cũng nhận lấy vali của cô, trực tiếp bỏ vào cốp xe.

Bỗng dưng cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Hành động này của anh có phải có chút quá tự nhiên rồi không?

Sao lại lưu loát như nước chảy mây trôi như thế?

Còn cả Jung Hoseok nữa, giác ngộ này của anh có phải hơi cao rồi không?

Anh tốt xấu cũng nên trưng ra cái biểu cảm ngạc nhiên hay khiếp sợ đi chứ? Sao ông chủ anh cua gái trước mặt anh, mà một chút phản ứng anh cũng không có vậy?

Thực chất là Hoseok cũng không muốn tỏ thái độ gì.

Ngày hôm qua anh phải trăm cay ngàn đắng sắp xếp người mang những mô hình máy bay quý giá kia từ biệt thự Hwang đến chung cư Donggae, xong còn phải đối phó với nghi vấn của bà Hwang, anh quá mệt mỏi rồi.

Trên đường quả nhiên bị kẹt xe, Amie sợ bị đến muộn, cô sốt ruột nhìn đồng hồ vài lần.

Hoseok trong lòng cũng đang vội, sau khi quan sát tình hình giao thông, phân phó tài xế đi đường vòng, đồng thời quay đầu lại nói: "Tổng giám đốc, chuyến bay hôm nay có thể cất cánh thuận lợi, tôi đi thông báo trước nhé?"

Taehyung gật đầu, tự dưng nghĩ đến cái gì, quay đầu đối diện với Amie, nói: "Hôm nay tôi phải đi Mỹ một chuyến."

Amie chớp chớp mắt.

"Mười ngày nữa mới về."

Cô vẫn không nhúc nhích.

Thì sao?

Taehyung thấy cô không nói gì, cười một cái: "Báo cho em biết."

Báo cáo lịch trình cho cô?

Giữa bạn bè với nhau cần phải báo cáo lịch trình sao?

Nhìn dáng vẻ thản nhiên đó của anh, giống như chuyện này là rất đỗi bình thường.

Được thôi, anh cảm thấy bình thường thì là bình thường, mặc dù từ đầu đến cuối hành động của anh lại không bình thường chút nào.

Lúc đến cửa Vante, quả nhiên đã muộn hơn mười phút so với thời gian ước tính của Amie.

Tài xế định lái đến bãi đậu xe, Amie tính thử từ thang máy bên kia đi đến phòng họp có lẽ phải hơn mấy vòng, nên đã bảo dừng xe kịp lúc.

Hoseok xuống xe giúp cô lấy vali, sau khi nhận lấy, cô gần như là chạy mất xác vào toà nhà.

Trên hành lang kính ở tầng hai, một tiếp viên nhìn thấy Amie chạy vào, quay đầu lại nói: "Này, mọi người thấy không?"

"Cái gì?"

"Han Amie đó, sáng hôm nay cô ta bước xuống từ xe của tổng giám đốc."

"......?"

"Để tôi nhìn xem, để tôi nhìn xem."

"Đi vào rồi, mấy người nhìn bên kia đi, đó là xe của tổng giám đốc, tôi không nhìn lầm chứ?"

"Chuyện này là sao?"

"Chẳng phải nghe nói lúc cô ta còn là tiếp viên thì đã..."

Chỉ trong một buổi sáng, tin đồn nhỏ này đã được lan truyền khắp bộ phận tiếp viên, đến giữa trưa, ở nhà ăn, chuyện tai tiếng mấy năm trước cùng với mùi đồ ăn lại bị đào ra khắp nơi.

Lần này cũng không phải là suy đoán lung tung, mà là có người chính mắt nhìn thấy.

Còn có người nói, thật ra đây không phải lần đầu tiên Han Amie ngồi xe của tổng giám đốc, trước đó không lâu ở cửa Vante cũng có thấy một lần.

Mười ngày trôi qua, tai tiếng đó đã có chút trở mùi.

Nhưng tin đồn này trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa truyền đến tai của đương sự... nếu như Amie đêm nay không tham dự buổi tiệc sinh nhật của một cơ trưởng.

Trên đường đi, cô còn nhận được điện thoại của Kim Taehyung.

"Đang ở đâu?"

Amie sắp đến cửa nhà hàng: "Anh về rồi?"

"Ừm, em ăn cơm chưa?"

"Chưa."

"Vậy đợi tôi nhé?"

"Không cần, tôi có hẹn rồi."

Taehyung cười: "Em thật bận rộn."

Amie đi theo người phục vụ đến phòng bao, bước chân nhẹ nhàng.

"Đúng vậy, tôi đi tiệc cũng không ít hơn anh là bao."

"Tan tiệc tôi đến đón em nhé?"

Bước chân của cô dừng một chút.

"Hôm nay tôi đi dùng cơm với đồng nghiệp."

"Thì sao?"

"Anh chắc chắn muốn đến đón tôi?"

"Tôi không thể gặp mọi người sao?"

Amie lập tức nghẹn họng.

Anh được gặp mọi người, anh được gặp mọi người hơn bất cứ ai khác mà.

"Tùy anh."

"Gửi địa chỉ cho tôi."

Cùng lúc đó, không khí trong phòng bao rất náo nhiệt.

Sinh nhật hôm nay là của người tên Lee Hajoon, làm việc ở Vante đã mấy năm rồi, là một cơ trưởng trẻ tuổi, đặc biệt rất nhiệt tình và hiếu khách, chỉ cần từng tiếp xúc với anh ta vài lần là sẽ trở thành bạn bè, cho nên ở bộ phận nào anh ta cũng đều quen biết, lúc ăn sinh nhật cũng làm rất to, có tổ bay, có tổ tiếp viên, còn tổ máy và tổ điều phối.

Bởi vì nhiều người nên anh ta đặt một phòng bao lớn, bên trong tổng cộng có ba bàn, miễn cưỡng để mọi người ngồi đủ.

Thời gian hẹn là bảy giờ tối, giờ đã sáu giờ năm mười sáu phút mà Amie vẫn chưa đến.

"Mấy giờ rồi? Han Amie không tới sao?"

"Ai biết được, nói không chừng là đang đi hẹn hò với tổng giám đốc rồi ấy chứ."

"Nghe cái giọng ghen tị của cô đi, người ta đi hẹn hò thì có làm sao?"

"Ai ghen tị, biểu đạt một chút kính nể thôi mà, cũng đã mấy năm rồi, cũng coi như là có công mài sắt, có ngày nên kim đi, nếu là tôi, tôi không có được nghị lực đó."

"Mọi người nói có cái mũi có mắt, chẳng lẽ chuyện này là thật sự?"

"Còn có thể giả à? Cũng đâu phải lần đầu tiên nhìn thấy cô ta đi ra từ chung cư Donggae."

Joo Sojin vốn dĩ chỉ muốn hóng chuyện, nhưng nghe thế, vẫn là không nhịn mở miệng nói: "Có một nói một nhé, Han Amie sống một mình ở chung cư Donggae, tôi từng đến nhà cô ấy rồi."

"Sống ở Donggae? Vậy cô ấy rất có tiền à."

Có cô tiếp viên khác chen mồm vào nói: "Coi như là Han Amie theo đuổi đi, như vậy thì đã sao? Năm nay không phải là chuộng phụ nữ đi theo đuổi đàn ông hay sao? Có gì lạ đâu?"

"Đúng vậy! Trai chưa cưới gái chưa gả, ai theo đuổi ai mà chẳng được."

"Đây mà là vấn đề theo đuổi à? Đây là vấn đề cho không."

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Amie bước vào.

Một bàn gần cửa kia đột nhiên im bặt, tất cả đều ngẩng đầu nhìn qua.

Khoảng nửa số người trên bàn này đều hồi hộp trong lòng.

Mặc kệ Han Amie làm sao thu phục được Kim Taehyung, tóm lại là quan hệ hiện tại của hai người họ không như bình thường, nếu như đắc tội đến cô ấy, tùy tiện giễu cợt, bọn họ sẽ không thể kiếm lời.

Bên này bầu không khí trở nên kỳ quái, hai bàn khác vừa rồi tuy rằng không có tám chuyện, nhưng mà cũng nghe được một chút nội dung.

Chủ tiệc hôm nay là Lee Hajoon, có chút ngại ngùng, nhưng không thể không đứng ra hoà giải.

"Amie đến rồi? Hay là chúng ta qua bàn kia uống rượu đi?"

Amie hoàn tòan không nghe được màn tám chuyện vừa rồi, nhìn vị trí bàn này xác nhận không tồi, vì thế hỏi: "Còn chỗ cho tôi không?"

"Có, ngồi dịch vào một chút là được."

Lee Hajoon dẫn cô đi qua, mấy cơ phó liền dịch ghế để một chỗ cho cô.

Nhưng bàn này phong thuỷ không được tốt lắm, ngồi đối diện cô lại là Yoon Minjae và Jang Taehye.

Jang Taehye tuy không tham gia chủ đề vừa rồi, nhưng mấy ngày qua nghe thấy cũng không ít.

Xem ra chị ta rất coi thường Han Amie, chị ta nghĩ thầm trong bụng, cái ghế phụ kia, cô ta đúng là đã ngồi rồi.

Nhưng mà có những lời đồn này cũng tốt, ít nhất Yoon Minjae sẽ không mòn mắt mà nhìn chằm chằm Han Amie.

Có Lee Hajoon khuấy động không khí, mọi người lại giả vờ như không có chuyện gì, ăn cơm nâng rượu lên uống, thoáng cái đã qua được hai tiếng đồng hồ.

Sau khi cơm đủ rượu no, có người cầm ly rượu đến tìm Amie, đầu tiên là khen cô hôm nay đặc biệt xinh đẹp, lại một hai đòi kính cô một ly rượu, nói liên tiếp những lời nói dễ nghe.

Cầu vồng thí thổi trúng rung trời vang, mấy người đang ngồi ai mà không hiểu là đang nịnh nọt.

Vốn là cũng không ai chọc phá gì, chỉ là Jang Taehye phát hiện Yoon Minjae bởi vì những lời này mà nhìn Han Amie vài lần, liền bắt lấy cơ hội này học theo giọng điệu của người vừa rồi, nói:

"Bây giờ cơ phó Han vừa thu hoạch được tình yêu lẫn sự nghiệp, người gặp việc vui nên tâm trạng sảng khoái, làm sao không xinh đẹp được?"

Lee Hajoon thật vất vả lắm mới nới lỏng được không khí, lại bị một câu của Jang Taehye đánh ngược trở lại, liền có chút khó chịu.

Ai nghe mà không hiểu chị ta đang có ý gì.

Yoon Minjae nhíu mày: "Việc ăn không ngăn nổi miệng em phải không? Không biết nói gì thì tốt nhất nên trật tự đi."

Người khác nói như thế nào đều không sao cả, nhưng nghe Yoon Minjae che chở Han Amie như vậy, cơn tức giận của Jang Taehye liền bùng lên, vốn dĩ chị ta không định nói Han Amie, chỉ là muốn nhắc nhở Yoon Minjae một chút là không nên mơ tưởng đến người phụ nữ này nữa, nhưng người đàn ông này lại cố tình phản lại chị ta.

Rốt cuộc đang ở nơi công cộng, chị ta làm mất mặt ai không làm mà lại làm mất mặt chính người đàn ông của mình, mũi nhọn lại còn nhắm ngay vào Han Amie.

"Chị không khéo nói chuyện lắm, nhưng mà lời thật thì sẽ khó nghe một chút, Amie ạ, chúng ta là đồng nghiệp nhiều năm như vậy, vẫn là phải nên nhắc nhở em, đàn ông có địa vị càng cao thì càng khó nắm, đừng có coi nhẹ, có thể khi quay đầu lại thì em không còn gì đâu, em còn nhớ cô gái lúc trước từng làm cùng chúng ta chứ? Con cũng đã có rồi, muốn gả cho công tử doanh nghiệp sắt thép, kết quả thế nào, kết hôn cũng chẳng thành, nhưng lại có con rồi, vậy sau này ai mà dám đến gần."

Lúc này không khí đã lạnh lẽo đến mức có thể đóng cả băng, ngay cả Lee Hajoon cũng không biết nên hoà giải thế nào.

Amie vốn đang suy nghĩ xem bọn họ rốt cuộc đang nói về cái gì? Nhưng mà khi Jang Taehye nói ra những lời này thì cô cũng hiểu rõ vấn đề là gì rồi, tai cô như bị ù đi, cảm thấy có chút choáng váng.

Ngay lúc này điện thoại của cô rung lên, lại là tin nhắn của Kim Taehyung.

[ Kim Taehyung ]: Tôi đến rồi, em còn bao lâu thì xong?

Cô nhanh chóng đánh chữ, đáp lại: Tốt nhất là anh đừng đến, không người ta lại cho rằng tôi quyến rũ anh : )

Sau khi gửi tin nhắn đi, cô để điện thoại qua một bên, ngẩng đầu nhìn Jang Taehye.

"Chị Jang, có vấn đề gì chị cứ việc nói thẳng."

Jang Taehye quay mặt đi, âm dương quái khí mà nói thầm: "Tôi nói cái gì cô còn chưa rõ sao?"

"Tôi rõ cái gì? Nói tôi đi quyến rũ tổng giám đốc sao?"

Jang Taehye đang muốn mở miệng, Yoon Minjae đột nhiên đập bàn một cái.

"Đủ rồi đấy! Cô không có việc gì làm thì về nhà đi! Sinh nhật của người ta, cô ở chỗ này nói linh tinh cái quái gì thế?"

"Anh rống lên với tôi làm cái gì? Yoon Minjae! Anh có ý gì?"

Jang Taehye hiện tại cũng mặc kệ cái gì là bộ mặt bên ngoài bên trong, bảo vệ một lần là đủ rồi, không có lần hai: "Anh đừng quên ai là người anh sẽ kết hôn, còn ở đây bao che cho ai thế?"

Không đúng, hai người sao lại cãi nhau rồi?

Vấn để ở chỗ này của tôi còn chưa nói rõ ràng mà?

"Hai người muốn cãi nhau thì về nhà mà cãi, chúng ta nói chuyện trước mắt cho rõ trước đã."

Amie nói: "Chị Jang, mấy năm trước chị đi hô hào nói tôi quyến rũ tổng giám đốc, bây giờ đã sắp kết hôn rồi còn chưa chịu dừng lại à, có phải chị đối với cuộc sống cá nhân của tôi rất có hứng thú?"

Yoon Minjae nghe vậy, kinh ngạc nhìn Jang Taehye: "Là cô nói?"

"Ánh mắt của anh là có ý gì?"

Mặc kệ Han Amie đang nói gì, điều khiến Jang Taehye tức giận nhất là nhất cử nhất động của Yoon Minjae: "Là tôi nói đấy, thế thì đã sao? Bây giờ không phải mọi người thấy rõ sự thật rồi sao?"

"Sự thật gì?"

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, bàn đầu tiên ngay cửa lại phải im bặt trong nháy mắt, ngay sau đó, toàn bộ ghế lô đều lặng ngắt như tờ.

Mọi người đều nhìn qua.

Không ai biết Kim Taehyung tại sao lại xuất hiện ở đây.

Anh đứng ở cửa, sắc mặt trầm tĩnh, tầm mắt nhàn nhạt đảo qua phía bên này, nhìn không ra cảm xúc.

Nhưng không nhìn ra cảm xúc mới là đáng sợ.

Trái tim mọi người lúc này đang đập liên hồi, Joo Sojin tay cầm đồ ăn cũng không chắc, lúc không để ý liền rơi xuống đất nát bét.

Ánh mắt Taehyung cuối cùng cũng dừng ở chỗ Amie, so với tức giận, anh khó chịu trong người càng nhiều hơn, mấy hôm trước bị ăn một cái tát xong mới đứng vững được cục diện, khả năng lại sắp bị đám người này làm hỏng hết.

Amie biết Kim Taehyung đến, cũng không khiếp sợ như mấy người kia, chỉ làm tâm trạng cô càng đi xuống, còn không thèm cho anh một cái nhìn.

Bầu không khí trong phòng im ắng đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ, tiếng bước chân của Kim Taehyung cũng được phóng to lên vô hạn, anh đi bước một rất nhẹ, nhưng lại làm lòng người khác thêm run sợ, sợ anh sẽ đi đến trước mặt họ.

Nhưng mà Taehyung chỉ đi đến bên cạnh Amie rồi đưa tay về phía cô.

"Ăn xong rồi sao? Tôi đưa em về."

Amie nén giận, hất tay anh ra.

Taehyung lại thu tay về, hơi cúi xuống, hỏi: "Họ nói em quyến rũ tôi?"

Nghe vậy, cô chỉ cười khẩy một tiếng, không thèm để ý đến anh.

"Em không nói với bọn họ là tôi đang theo đuổi em sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top