1

Thôn Daegu mang lấy cho mình cái tiếng nghèo đã từ mấy đời nay. Người dân trong thôn chủ yếu sống bằng nghề nông, ai khá giả lắm thì trong vườn nhà mới có vài con gà, con vịt. Thôn tuy nghèo nhưng cuộc sống rất yên ả, dân quê bản chất thật thà tốt bụng, cứ hễ giúp nhau được gì là họ nhiệt tình lắm. Nói tới có tình có nghĩa phải nói tới gia đình ông Choi ở cuối thôn.

Ông bà Choi tuổi cũng đã gần 50, gia cảnh xếp vào loại khó khăn nhất nhì thôn. Ngày trước vợ chồng ông làm ruộng nuôi đứa con nhỏ ăn học, ngày không phải ra đồng ông hay lên đồi chặt ít củi hay ra sông câu cá. Được ít được nhiều gì ông cũng mang chia cho bà con hàng xóm, nhiều người hỏi sao ông không mang ra chợ bán kiếm them mấy đồng nhưng ông đều xua tay, với ông tình làng nghĩa xóm còn làm ông vui hơn mấy đồng bạc đó. Nhà ai bị đổ hàng rào hay mái lá lâu năm cần thay, ông cũng sang giúp đỡ nhiệt tình.

Nhưng từ mấy năm nay bệnh tim ông trở nặng hầu như chỉ có thể nằm trên giường, gánh nặng cơm áo gạo tiền đè lên vai người vợ. Nhiều lần ông bất lực nói bà để ông chết quách đi cho xong, sống mà làm vợ con mình thêm khổ ông xót lòng lắm. Nhưng vợ thương chồng con thương cha, họ làm sao đành. Cậu con trai tuy còn nhỏ tuổi nhưng ý thức được hoàn cảnh gia đình, cậu xin được nghỉ học để đi làm phụ giúp cha mẹ.

Ban đầu bà Choi nhất quyết không đồng ý, bà muốn con mình được ăn học đến nơi đến chốn để mai sau còn đổi đời, không phải sống cuộc sống vất vả như cha mẹ nhưng theo thời gian và theo cái gánh nặng đang oằn cong trên vai, bà đành chấp nhận mong muốn của cậu. Từ đó hai mẹ con ngày ngày ra đồng làm từ tờ mờ sáng, bà nhận thêm đan lát lúc rãnh rỗi. Còn cậu từ bé đã tháo vát việc nhà, trong xóm ai cần gì thì cậu làm nấy, từ dọn cỏ, làm vườn tới gánh nước, gặt thuê. Tiền công chẳng nhiều nhưng nghĩ tới mua thêm cho ông Choi được vài viên thuốc hay phụ cho bà Choi được lon gạo là cậu thấy vui lắm. Cả thôn ai cũng thương cậu giỏi làm mà còn hiếu thảo.

...

Hôm nay cậu thức dậy sớm hơn mọi ngày một chút, đánh răng rửa mặt xong liền vội vã xách giỏ chạy ra chợ để mua được cá tươi. Bà Choi bảo cậu sáng nay không cần ra đồng mà ở nhà nấu một bữa ngon vì hôm nay bác Kim về thăm thôn.

Bác Kim ngày trước là hàng xóm của nhà cậu, mấy năm nay bác rời quê lên Seoul lập nghiệp nghe đâu công việc cũng đang dần ổn định. Lúc còn bé ngày nào cậu cũng chạy sang nhà bác chơi, bác Kim hiền và thương cậu như con ruột, mua được cái bánh cái kẹo ngon bác đều để dành phần cậu,thấy cái dáng nhỏ lúp xúp chạy từ cổng vào bác lại bày sẵn ra bàn. Bác đã mấy năm không về làng, cứ nghĩ sắp được gặp lại bác cậu thấy vui lắm, hồi hộp nữa.

Đang mải mê với món canh cá, một giọng nói vang lên từ cửa khiến cậu giật nảy người

"Phải Beomgyu không con?"

Nhận ra được giọng nói quen thuộc của bác hang xóm ngày xưa, Beomgyu mừng quýnh đánh rơi cả cái thìa nhào tới ôm cứng lấy bác

"Bác Kimmm"

"Hahaha, để bác xem con nào.." - ông khẽ đẩy cậu ra xoay một vòng

"...con lớn quá, suýt nữa bác nhìn không ra đấy"

"Con cứ nghĩ bác không về nữa chứ"

"Sao lại thế được, bác phải về thăm mọi người chứ."

Ông Choi mọi ngày thường chỉ nằm trên giường hôm nay biết tin người bạn già của mình về thăm cũng cố gắng xuống giường, nghe được tiếng nói cười ngoài sân ông đoán bạn mình đã về tới liền cố nói vọng ra cửa

"ông Kim, ông về rồi đấy à?"

"Phải phải, tôi về rồi đây bạn già" - bác Kim hồ hởi vẫy tay

"bác vào chơi với appa đi, con nấu cho xong rồi cả nhà mình cùng ăn. Umma con cũng gần về tới rồi"

"Vậy là hôm nay bác được ăn thức ăn con nấu à. Vui quá. Cẩn thận củi lửa nha con"

"Dạ"

...

Bàn ăn hôm nay cũng không phải cao lương mĩ vị gì chỉ thịnh soạn hơn mọi ngày một chút, thay vì đĩa rau luộc, bát cơm trộn ngô và vài con tép thì bây giờ là hai con cá nhỏ, ít quả trứng kho và một bát canh cua đồng. Bác Kim là người con của mảnh đất nghèo này, những món ấy bác ăn cũng đã quá nửa đời người nhưng qua bàn tay chế biến của Beomgyu tất cả lại trở nên ngon miệng hơn bao giờ hết, ông luôn miệng khen ngợi đứa cháu khéo tay. Nhìn đôi mắt sáng ngời của ông bà Choi ắt hẳn trong long họ chứa đựng niềm tự hào không nhỏ.

Bữa ăn đơn giản kết thúc, cậu thu dọn bát đĩa mang ra sau nhà rửa rồi pha một bình trà mang lên phòng khách. Bác Kim đang mở mấy cái túi mang ra ít thuốc bổ và dầu nóng làm quà cho ông Choi. Đồng lương của bác trên Seoul cũng chỉ đủ sống qua ngày, dành dụm ít tiền thưởng mới mua được vài thang thuốc cho ông bạn già ở quê, giá trị chẳng là bao mà nhận lại lời cảm ơn rối rít của bà Kim ông thấy ngại lắm. Nhìn quanh căn nhỏ nhà mái tranh quá nửa xập xệ, đồ đạc thiếu thốn rồi nhìn qua đứa cháu nhỏ đang bôi dầu nóng bóp chân cho cha, ông thấy thương lắm. Chợt ông nghĩ ra một chuyện

"Beomgyu này, con có muốn theo bác lên Seoul tìm việc làm không?"

Beomgyu ngừng tay, tròn mắt nhìn ông. Ông bà Choi cũng vậy.

"Cạnh nhà trọ tôi thuê có một chỗ môi giới việc làm, từ bảo vệ, giữ trẻ tới người giúp việc. Tôi thấy khá nhiều người nộp đơn vào đó, khi nào có gia đình hay công ty nào cần tuyển người nếu thấy yêu cầu phù hợp thì họ sẽ liên lạc. Thấy cháu nó siêng làm lại nấu ăn ngon. Hay anh chị cho cháu nó lên đó một chuyến xem sao"

Ông Choi trầm tư không nói gì, bà Choi chỉ thở dài.

"Nó từ bé chỉ quanh quẩn trong cái thôn bé xíu này, giờ một mình lên đó làm công cho nhà người ta tôi sợ..."

"Tôi hiểu lòng cha mẹ mà.." - ông ngưng một chút nhìn sang Beomgyu

"...ý con sao?"

"...ơ...dạ c-con.."

"Thôi thì anh chị với chau cứ nghĩ hết hôm nay đi, ngày mai tôi về lại Seoul. Nếu cháu nó có đi thì mai tôi sẽ đưa cháu lên cùng. Giờ xin phép anh chị tôi đi một vòng thăm hang xóm"

Cậu ngồi đó cắn môi nhìn theo bóng ông, bà Choi tiễn ông đi trở vào nhà nhìn bộ dạng con mình như thế bà liền ngồi xuống vuốt nhẹ tóc cậu.

"Thôi cứ ở đây đi con, kiếm được đồng nào hay đồng đó. Chỗ đô thành không may bị ức hiếp một mình con làm sao xoay sở"

Cậu không nói gì. Chỉ lặng gật đầu.

...

Tối trời, nhiệt độ bên ngoài hạ xuống rất nhanh. Bà Choi cất mấy cuộn len sang một bên ,vào phòng đóng hết cửa sổ lại rồi kéo chăn lên cao cho chồng. Từ sau khi người bạn mình rời đi, ông cứ im lặng vắt tay lên trán nhìn trần nhà. Bà Choi hiểu tâm tư chồng mình, một nửa vợ chồng bà muốn giữ đứa con duy nhất ở lại, một nữa thầm nghĩ biết đâu lên ấy nó có được cơ hội đổi đời ăn no mặc ấm. Cánh cửa sổ mục nát không chặn được cơn gió mạnh, ông Choi run người ho khan một tràng dài.

"Tôi sống nay chết mai, cả đời chẳng có lấy chút của cái cho vợ con hưởng phước lại còn vì tôi mà them khổ" - ông cười buồn

"Khổ hơn mười lần nữa tôi vẫn chịu được, nhưng thôi thương thằng con mình quá ông. Bằng tuổi nó người ta đi học đi chơi còn nó giang nắng dầm mưa kiếm từng đồng về. Tôi bất tài vô dụng, kiếp sau tôi nhất định cầu xin trời đất đừng bắt nó làm con tôi nữa"

"Hay để cho nó đi đi bà, lên đó biết đâu nó tìm được chỗ nương tựa."

"Tôi không yên tâm ông à"

"Để nó đi đi, tôi không muốn nó chịu khổ với vợ chồng mình nữa. Tôi với bà gần đất xa trời, giữ đó ở lại đây mãi rồi tới lúc đó nó biết làm sao?"

Ông Choi nói dứt câu lại ho dữ dội, bà vội đỡ ông dậy mà nước mắt chảy dài. Bên ngoài, Beomgyu áp người vào vách tường bằng gỗ cắn lấy ngón tay khóc thút thít. Cậu thương cha mẹ lắm, muốn cả đời được ỏ bên cạnh chăm sóc cho ông bà nhưng họ nói đúng. Cứ sống mãi ở cái đất nghèo này thì moi tiền đâu ra cho ông chữa bệnh, đào tiền đâu ra cho bà Choi đỡ nhọc nhằn. Cậu cắn môi, quẹt nhanh nước mắt rồi chạy về phòng.

Lôi dưới gầm tủ ra cái túi xách cũ mèm, cậu bỏ vào mấy bộ đồ và ít vật dụng lặt vặt. Cậu đi quanh phòng thu dọn mà nước mắt cứ tuôn ướt mặt, bất thình lình bà Choi đẩy cửa vào.

"Gyu, con làm gì thế?"

"Ba mẹ cho con lên Seoul đi, con sẽ kiếm thật nhiều tiền về cho ba mẹ. Ba mẹ đừng lo gì hết. Cho con đi đi, nha mẹ?" - cậu chạy tới ôm cứng bà

Bà Choi lặng người rồi vỗ nhẹ lưng cậu, bà biết cậu nghe cả rồi. Bà lau nước mắt cho cậu, nhìn đôi mắt ngập nước nhưng kiên quyết của con mình, bà thở dài rồi ngồi xuống mở cái tủ nhỏ trong phòng. Lấy ra trong ngăn kéo một cái hộp nhung đỏ có vẻ đã lâu năm, bà lấy chiếc nhẫn bên trong đưa cho cậu. Đó cũng là tài sản giá trị nhất của bà

"đây là của bà nội tặng cho mẹ khi mẹ về làm dâu, giờ mẹ đưa cho con."

"Mẹ, đồ quý như vậy con không dám giữ" - cậu lắc đầu nguầy nguậy

"Cứ coi đó là mẹ, giữ bên người con, bà nội sẽ phù hộ cho con"

Cậu nhận lấy cái nhẫn và hộp nhung từ tay mẹ, cẩn thận để sâu dưới đáy của túi xách. Xong xuôi mọi thứ cậu lại ngồi ôm lấy bà, đêm nay hai mẹ con sẽ thủ thỉ trò chuyện tới sang.

...

Gà gáy lần đầu tiên, bà Choi xuống bếp nấu cho Beomgyu ít cháo ăn lót dạ rồi lên đường. Bác Kim sửa soạn xong xuôi cũng sang nhà đón cậu. Đường trong thôn chỉ là đường đất nhỏ xíu xe lớn không chạy vào được. Bà Choi đi bộ đễ tiễn cùng cậu và bác Kim tới tận cổng thôn, suốt đoạn đường đi cậu nắm tay bà thật chặt.

"Xe tới rồi, đi thôi con" - bác Jang vỗ vai cậu

"Con đi nha mẹ" - Beomgyu mỉm cười nhìn bà

"Lên đó ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe nha con" - bà nghẹn giọng vuốt má cậu

"..."

Cậu còn muốn nói gì nữa nhưng cổ họng và mũi cứ ứa nghẹn, vội rút tay mình khỏi tay bà, cậu chạy nhanh lên chiếc xe buýt vừa trờ tới. Cậu không dám quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần vì sợ yếu lòng sẽ ôm chầm lấy bà không cách nào rời đi. Cắn chặt lấy ống tay áo nước mắt lã chã tuôn, bác Kim nhói long ôm lấy cậu dỗ dành

Chiếc xe buýt rời đi trong màn sương sớm mỏng manh, bỏ lại phía sau tiếng gọi xé lòng và giọt nước ướt nhem trên khóe mắt cằn cỗi

Con ơi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top