phiên ngoại 2

{ Nhật ký chăm sóc Choi Beomgyu lúc mang thai của Kang Taehyun }

Nó là ác mộng đấy các ông bố trẻ ạ, khoảng thời gian ấy... tôi chỉ muốn bỏ nhà đi cho rồi!!!

_ Tháng thứ nhất _

Mấy ngày sau khi biết tin Beomgyu mang thai, tôi vui chết đi được, vui mà tưởng như mình chửa theo nó luôn ấy. Vài hôm đầu thì cũng không có gì, tôi với nó vẫn rất chi là bình thường, tôi còn đoán già đoán non xem Beomgyu mang thai trai hay gái, nó thì muốn đứa bé nhanh nhanh chào đời để được bế được bồng. Tôi cứ tưởng... mọi thứ sẽ vô cùng dễ dàng, chỉ cần ngồi không chờ đợi ngày đứa trẻ chui ra là xong, bồi bổ thêm vài món dinh dưỡng nhiều hơn một chút cũng không thành vấn đề, nhưng đếch phải, dễ dàng thế thì ai mang thai chả được. 

Tôi nói chuyện với mẹ về vụ bầu bí của Beomgyu suốt, kiểu tâm sự với 'chuyên gia' để lấy lời khuyên, bà ấy cười đểu tôi khi nghe tôi ngu ngơ nói chắc mang thai nhàn lắm, cứ nghỉ ngơi là ổn, nói, cứ chuẩn bị tinh thần dần đi.

Và..."Oẹ oẹ... oẹ..."

Cái âm thanh chết tiệt, mẹ nó, gần như là sáng nào cũng phải nghe, nghe mà muốn thuộc luôn Beomgyu thường ói lúc mấy giờ sáng, ói quãng nào. Tôi nghĩ, chắc Beomgyu đang trong thời kì ốm nghén, cỡ mấy bữa là sẽ hết thôi, nhưng mà không phải vậy... nó kéo dài cả tháng trời. Sáng nào cũng y như sáng nào, tiếng ói mửa của Beomgyu đánh thức tôi dậy đi làm.

"Hay đi khám lại? Chứ sáng nào cũng ói thế này..." tôi vỗ vỗ lưng nó hòng để cơn buồn nôn qua đi. 

Beomgyu mặt mũi tái mét, xua tay "Không, nghén bình thường thôi, mấy ngày nữa là hết ấy mà"

Mấy ngày? Mấy ngày là mấy ngày? Là một tháng ba mươi, ba mốt ngày, mày nghén cả ba mươi, ba mốt ngày ấy hả?

Tôi cũng có hỏi qua mẹ tôi, bà ấy cũng chỉ dửng dưng nói, bình thường, chú ý ba, bốn tháng đầu tình trạng ốm nghén của nó, còn mấy tháng sau không cần phải lo nữa, mấy tháng sau chú ý Beomgyu đi lại với thay đổi size quần áo cho cậu, tôi cũng yên tâm phần nào.

Từ lúc Beomgyu mang thai, nó duy nhất chỉ thèm ăn đồ ngọt, tôi mới thắc mắc, phải là thèm đồ chua chứ, tôi xem trên TV thấy người ta mang thai toàn ăn đồ chua mà. Hôm nào cũng vậy, hễ cứ thèm, nó lại gào ầm nhà đòi tôi đi mua cho bằng được, kể cả là nửa đêm, kể cả là rạng sáng, cứ lên cơn thèm là nó đạp tôi dậy đi mua. Và đương nhiên, tôi không làm khác được, dù là có đang mệt mỏi tới mức chỉ muốn ngủ, tôi cũng phải cố mò dậy đi mua về cho nó ăn. 

Mẹ tôi dặn, khoảng thời gian này tính tình Beomgyu sẽ khác hơn so với trước rất nhiều, đều là biểu hiện của một người mang thai, tôi mà không chiều nó, nó giãy lên cho xem, tôi chỉ sợ tôi không dỗ được, với lại cũng không biết chăm sóc người mang thai như nào, nên tôi mới cắn răng nhẫn nhịn, nó đòi gì thì mua nấy.

Thú thực, mặc dù tôi không ăn cái đống bánh kẹo ngọt khét họng đó của Beomgyu, nhưng tôi chỉ cần nhìn đống đồ đấy bày một loạt trên giường thôi cũng muốn ngán đến chết rồi, thế mà Beomgyu một ngày ngốn sạch chỗ đấy không dư một miếng nào đấy.

_ Tháng thứ hai _

Tình hình chả có cái quái gì thay đổi cả, Beomgyu vẫn nghén, vẫn nôn ói, đâm ra tôi cũng quen luôn rồi, giờ mỗi lần tan làm, tôi phải ghé qua siêu thị mua thêm cho 'đại nhân' mang thai ở nhà bánh kẹo ngọt, hoặc bất kì thứ gì, miễn là đồ ngọt, về cho nó ăn. Hôm nào mà quên không mua, hôm đấy nó nổi đoá đá tôi xuống phòng khách ngủ.

Mẹ tôi cũng dính lấy Beomgyu như sam ấy, mà còn hơn cả sam nữa kìa, ngày hai tư giờ thì bà qua nhà tôi đóng cọc phải hai mươi giờ. Bà hay xoa xoa cái bụng bầu còn phẳng lì của nó, nói "Trong này có tiểu tổ tông của Kang Taehyun thật này!" rồi lúc nào cũng làm ra cái vẻ mặt không thể tin được. Thế mà ai ngày trước một hai không chấp nhận nó, giờ quay qua chăm nó hơn cả chăm con đẻ.

Có mấy hôm, bà sang thăm, thấy Beomgyu ôm đống bánh kẹo ăn nhồm nhoàm không ngơi nghỉ, bà mới nghi hoặc nhìn nó, cười không thấy mặt trăng mặt trời gì "Ăn nhiều đồ ngọt như này, thể nào cũng mang thai một tiểu công chúa"

Tôi nghe xong, hỏi "Thế lúc trước mẹ mang thai con cả Taehwan, mẹ thèm gì?"

"Thèm đồ chua, nghe bà nội mày bảo, thèm chua sinh con trai, thèm ngọt sinh con gái, chắc Beomgyu chửa con gái rồi!"

Tôi cả Beomgyu cũng chỉ ậm ừ, không rành lắm ba cái vấn đề này, nhưng con nào cũng là con thôi, tôi sẽ hết mực yêu thương.

_ Tháng thứ ba _

Beomgyu vẫn còn nghén, nhưng mà bớt bớt rồi, may quá, không cứ sáng nào cũng nôn mấy cữ chắc nó không chịu được mất, mà tôi cũng không chịu được. Cứ nhìn thấy nó mỗi sáng lao đầu chạy vào nhà vệ sinh nôn thúc nôn tháo tôi cũng đau lòng, mang thai thật sự khổ sở hơn tôi nghĩ.

Tại vì Beomgyu ba tháng nay chỉ ăn toàn đồ ngọt, nên giờ nó tăng liền sáu cân. Beomgyu đứng trên cân, mắt nó rưng rưng "Anh ơi, em tăng cân rồi, người ta bảo ăn cho con, mà cứ như em ăn cho em ý"

Tôi nằm trên giường xem TV, nhàn nhạt đáp "Béo lên cũng tốt"

"Tốt cái gì mà tốt, nhìn xấu xí chết đi được, anh xem, em xuống sắc lắm rồi!"

Từ lúc mang thai, Beomgyu tự ti và nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều. Chỉ cần hở ra một tí là nó sẽ than xấu, than béo, sau đó tự viết một câu chuyện buồn trong đầu rồi khóc lóc với tôi nửa ngày trời. Ở công ty đã bù đầu bù cổ, về nhà còn ngồi nghe Beomgyu khi thì chửi, khi thì thút thít khóc làm tôi chỉ muốn phát điên phát rồ.

"Xuống sắc thì sao, đó giờ mày vẫn vậy mà!"

"Anh chê em xấu đấy à? Hiểu rồi, thì ra anh chỉ mặn mà lúc đầu thôi, còn bây giờ anh đã chán em rồi đúng không?" Beomgyu ảo não xoa cái bụng sau ba tháng có hơi nhô ra của nó "Con à, ba lớn con sắp bỏ chúng ta rồi, Kang Taehyun chắc đang hú hí với em xinh tươi nào ở bên ngoài xong về chê bố xấu"

Tôi định mắng nó, nhưng nhớ lại lời mẹ dặn, phải yêu chiều, phải nhường nhịn, nên tôi mới nuốt lại mấy lời mắng mỏ vào trong, cũng thay đổi luôn cả cách xưng hô "Thôi nào, anh có hú hí với ai đâu, em đừng có càu nhàu mãi như thế, ảnh hưởng đến con đấy!"

Mỗi ngày trôi qua đều vậy, đều là những lời dỗ dành ngọt sởn da gà của tôi mà trước giờ tôi luôn nghĩ mình sẽ không bao giờ thốt ra.

"Beomgyu à, anh thề với em, em thứ hai không ai chủ nhật hết, em là nhất, nhất em đấy!"

"Anh không lên được với con gái đâu, nên em yên tâm nhé!"

"Anh lên được với mỗi em thôi mà, không tin em kiểm tra đi, đừng có nghi ngờ anh vậy chứ?"

_ Tháng thứ tư _

Bụng của Beomgyu đã có hơi to ra một chút xíu, mẹ cũng nhắc nhở nó phải cẩn thận trong việc đi đi lại lại, nhất là lên xuống cầu thang, không cẩn thận là ngã có hôm, bà nhẹ nhàng dặn dò Beomgyu, xong lại quay qua cảnh cáo tôi "Beomgyu mà có chuyện gì, tao bắt mày mang thai thay nó"

Nghe xong, tôi rùng hết cả mình.

Tôi đưa Beomgyu đi khám, bác sĩ nói em bé phát triển rất tốt, còn khen tôi là biết chăm bẵm người mang thai, tới độ Beomgyu nhìn cũng mập mạp tròn trịa hẳn ra. Đương nhiên, tôi đã không ra tay thì thôi, chứ tôi mà ra tay, ối người phải trố mắt. Tôi cầm tờ giấy khám thai trong tay, thấy con tôi sau ba tháng đã lớn hơn, cảm giác hạnh phúc không thể nào diễn tả được, thiếu điều muốn ôm Beomgyu ngay giữa bệnh viện khóc một trận đã đời. Thì ra cái niềm hạnh phúc của một người ba là như thế này, hàng ngày sờ lên bụng Beomgyu, hàng ngày bụng nó đều có phần hơi nhô ra thêm chút nữa đều thấy thập phần xúc động.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top