4
Beomgyu vừa về đến nhà đã thấy bố, dì, và SeulNi đã ngồi sẵn trong phòng khách, thường thì bố đi làm đến tối mới về nhưng hôm nay em không hiểu sao bố lại về sớm thế, với cả gương mặt cũng rất khó coi...
- Con chào cả nhà ạ...
- Quỳ xuống!
Em giật mình vì bố quát tháo, em không hiểu chuyện gì nhưng vẫn quỳ theo lời của bố.
Ông chẳng nói chẳng rằng mà quất roi thẳng vào người em.
- Choi Beomgyu, tôi cho cậu đi ăn học đàng hoàng, cậu lại lơ là bị điểm kém rồi còn bị thầy giáo điện về cho tôi! Còn đâu mặt mũi tôi nữa hả?!!
- C-con xin lỗi bố....
Đôi môi em run rẩy cơ thể đã gướm máu dần hiện lên bộ đồng phục, áo cũng đã rách vài chỗ vì những đòn roi quá mạnh...
Ông không kìm chế được cảm xúc, đánh thật nhiều vào người Beomgyu.
- Hôm nay mày không cần phải ăn cơm nữa! Từ nay bác Jo sẽ chở mày đi học, cũng không cần phải đi chơi đâu nữa, nhiệm vụ của mày là học và về! Nếu tao còn nghe việc mày lơ là thì đừng có trách! Hôm nay chỉ là cảnh cáo!
Beomgyu vẫn nằm đó, đau đớn tột cùng, vết thương lúc sáng Taehyun đánh em và cả đàn em hắn nữa em còn chưa kịp lành mà...đau đớn chồng đau đớn, những vết thương em chưa kịp xử lý giờ lại có thêm rồi...
Em chẳng trách ai cả vì em biết bản thân em có thể đáng bị như thế...
- Anh à, mau đưa Beomgyu lên phòng đi, nó nằm đó sẽ thấm máu ra làm bẩn sàn mất.
- Bố ơi con sợ ạ.
- Không sao SeulNi có mẹ đây rồi.
- Mày không nghe gì à? Còn không biết nhanh lết xác lên phòng đi! Hôm nay mày không được ăn cơm, phải học cho tao!
Em gắng gượng đứng dậy cho dù đang rất đau, dì Min chứng kiến cảnh này rất nhiều lần, em cứ bị như thế suốt dù em là người vô tội, nhưng Beomgyu vẫn không một lời trách cứ ai...
Dì chạy lại đỡ em lên phòng, đến phòng dì còn mở cửa ra rồi dắt em lại giường ngồi.
- Beomgyu à, sao số con khổ thế này, mẹ con dặn dì chăm sóc con thật tốt nhưng dì lại không thể bảo vệ con được chút nào...
- Dì Min, dì đừng như thế, dì thương con là con đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
- Gyu ơi...dì xin lỗi con.
- Đừng dì Min, dì không có lỗi, tất cả là tại con không tốt...
- Gyu à, con đừng tự trách mình nữa...con không có lỗi gì cả, giờ con vào tắm rồi thoa thuốc này nhé, thuốc từ dưới quê của dì, tốt lắm, con dùng nhé.
- Con cảm ơn dì nhiều ạ!
- Con xong thì nghỉ ngơi nhé cho khỏe nhé.
- Vâng ạ!
Em vào trong phòng tắm cởi chiếc áo đã dần thấm máu, vết thương cũng tróc lên làm nó dính vào một mảng áo, nhưng em gở ra mà không cảm thấy đau nữa... không đau bằng những gì em chịu suốt bao năm qua...sau này, em còn phải chịu nhiều hơn...
Trên cơ thể mịn màng trước đây bây giờ khắp nơi đều là những vết thương chồng chéo, dội thẳng nước lên cơ thể nhưng em cũng chẳng còn thấy đau nữa.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm em bắt đầu lao đầu vào bài vở, mặc kệ thời gian em cũng không còn muốn ngủ.
3h sáng ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
- Beomgyu à, dì đây con.
Em đi nhanh ra ngoài.
- Dì.
- Hôm nay con chưa ăn gì, ta có chút bánh con ăn tạm nhé?
- Con cảm ơn dì, nhưng con không ăn đâu ạ, dì về nghỉ ngơi đi ạ, con không đói.
- Ừm được rồi vậy con mau nghỉ ngơi đi đừng học nữa, ảnh hưởng sức khỏe lắm.
Dì Min biết tâm trạng của em ngay bây giờ nên cũng không muốn làm khó.
- Vâng, dì ngủ ngon ạ!
Sáng hôm sau bác Jo đã đợi em trước cổng để chở em đi học theo lời bố nói.
- Mời cậu chủ lên xe!
- Con cảm ơn bác Jo!
Xe vừa dừng lại em đã thấy Yeonjun đợi mình trước cổng, mở cửa bước nhanh xuống chạy lại chỗ cậu ấy.
- Beomgyu à, mình nghe nói hôm qua thầy điện với bố cậu...vậy cậu có sao không? Có bị đánh không?
- Mình không sao, cậu đừng lo.
- Cậu bị đánh rồi đúng không? Nói thật cho mình biết đi.
- Yeonjun à....
- Mình biết ngay mà, bố cậu sao có thể tha cho cậu chứ!!
- Cậu đừng tức giận nữa, mình thật sự không sao mà. Chúng mình đi lên lớp nhé?
Cả hai chỉ vừa đi đến giữa sân trường lại bị hắn chặn đường, Beomgyu cố gắng lách qua hắn nhưng hắn lại trực tiếp xô em ngã, Yeonjun hốt hoảng chạy lại đỡ em đứng lên.
- Cậu không sao chứ?
- Mình không sao...
- Nè! Cậu đang làm gì thế hả?!
Hắn chỉ cười khẩy một cái sau đó bước gần lại chỗ Beomgyu, mọi người trong sân trường đều nhìn vào họ với ánh mắt tò mò.
- Beomgyu, tôi nói cho cậu biết một tin nhé?
Em rụt rè ngước mắt nhìn lên hắn. Hắn kề miệng sát vào tai em hơi thở của hắn phả vào tai em làm em lạnh gáy.
- Tôi là người kêu thầy giáo chấm sai bài cậu đấy, là người kêu thầy chỉ trích cậu trước lớp đấy, cũng là người kêu thầy gọi về cho bố cậu đấy!
Nói rồi hắn nhếch mép, Beomgyu nghe xong lời đấy cả da đầu của em tê rần, nước mắt trực chờ rơi xuống, cổ họng cũng nghẹn lại. Yeonjun đứng kế bên cũng nghe thấy nên nổi điên chạy lại xô hắn ra xa Beomgyu.
- Cái tên điên nhà cậu, Beomgyu đã làm gì có lỗi với cậu chứ hả?! Sao cậu lại làm thế với cậu ấy? Đồ khốn nhà cậu Kang Taehyun!
- Chỉ là sở thích thôi, làm gì được tôi nào, và đặc biệt là tôi thích bắt nạt kẻ hèn nhát như cậu ta đấy!
- À, vậy cái người đại ca của Haw bị một người nào đó từ chối tình cảm cũng là sở thích đúng không?
Yeonjun nói xong liền hả giận lôi tay Beomgyu đi thẳng về lớp, còn hắn đang phải nuốt cục tức vì nhắc lại chuyện cũ!
Hắn cũng hậm hực mà đi về lớp còn Kai và Soobin phía sau ngán ngẫm không thôi.
- Nè Kai à, đại ca của chúng ta chắc đang bị nghiệp báo nhỉ? Thật sự mà nói thì Yeonjun của tôi quá ngầu.
- Đừng để Taehyun nghe thấy nhé, nếu không thì cậu chỉ có ăn đánh thay cơm.
- Mà Yeonjun nói cũng phải, sao Taehyun cứ thích bắt nạt Beomgyu thế nhỉ? Tôi thấy cậu ấy chẳng làm tổn thương ai bao giờ cả? Lão đại thật lạ.
- Ai mà biết được, tính của cậu ấy cậu còn không biết sao, thích đánh là đánh thôi, chẳng ai dám bật lại cả.
- Thật sự là không biết sau này ai sẽ là người trị cậu ấy nhỉ?
- Chắc là một quý nhân cao tay, chứ người cậu ấy không thích mà dám chạm vào cậu ấy thì chỉ có một đường thôi!
- Đường?
- Bệnh viện!
Soobin cười sặc sụa trước lời nói của Kai. Thật ra không phải không có, khi hắn nóng giận lên còn hơn cả thế ấy chứ. Đánh người không thương tiếc.
***********
Hết chap 4.
hê nhô, lâu rồi mình mới vào đăng đây, hãy cho tui thêm động lực để viết đi huhu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top