1

Tôi phóng xe giữa đại lộ. Hàng cây ven đường thả xuống ngọn gió mơn man sau gáy nghe lành lạnh. Tôi rồ ga, ngọn gió vội vã đuổi theo. Và hai chúng tôi cùng chơi trò rượt đuổi trên con đường rộng thênh thang.

Beomgyu xuất hiện đằng sau cánh cổng. Nhìn thấy cái đầu bù xù dựng đứng lên vì gió của tôi, em nhăn mặt:

- Anh lại đua tốc độ rồi phải không?

Tôi nháy mắt, thì thào:

- Có một ngọn gió heo may đuổi theo anh bé ạ!

Em chỉ tay lên vòm cây xanh trong vườn:

- Đêm qua cũng có một cơn gió làm rụng bao nhiêu là lá vàng. Mùa thu đã về rồi đấy, anh thấy không?

Tôi lắc lắc thân cây gần nhất. Một trận mưa lá rơi lả tả xuống hai chúng tôi. Em nhăn mặt, phụng phịu:

- Anh này ác ghê! Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng, không nhớ sao?

Tôi đưa tay gỡ một chiếc lá vương lơ lửng trên tóc em:

- Lại thơ Olga Berggholz hả cậu bé? Tại cái giống cây này đấy chứ, sao mà rụng lá đến khiếp!

Và tôi quay đi, biết là sau lưng em lại vừa tặng tôi một cái nhăn mặt!

Em và tôi đã cùng nhau đi qua cả một thời niên thiếu. Em mỏng manh và yếu đuối từ khi còn bé. Còn tôi, một thằng suốt ngày chọc ghẹo em, lắm khi khiến em phải phát khóc. Vậy mà em chẳng khi nào giận tôi lâu. Có lần, tôi làm em ngã đập đầu xuống đất. Máu rướm thành dòng trên trán em, vậy mà em vẫn níu lấy tay tôi thỏ thẻ:

- Em không giận anh đâu! Không giận đâu!
- Anh nhìn gì thế? - Em thắc mắc.
- Vết sẹo trên trán em. Xấu...dễ sợ!

Tôi vờ chun mũi. Em xịt mặt:

- Ừ, em làm sao mà đẹp bằng mấy hậu bối lảng vảng quanh anh được!

Nhìn cánh mũi em phập phồng, biết là em sắp khóc, tôi vội đến bên:

- Em đang vẽ cái gì thế, Gyu?
- Con đường mùa thu, anh ạ!

Bức tranh của em thẫm một sắc vàng trầm buồn. Con đường trong đó hiện ra mênh mang, những nhánh cây như những ngón tay gầy guộc đâm thẳng lên nền trời hoàng hôn vàng úa. Tôi bỗng thấy mình lại như đang phóng xe chạy đua với ngọn gió trên đại lộ ban chiều.

- Cái gì thế này, Gyu? - Tôi trỏ tay vào những chấm màu nâu sẫm trên các thân cây.

- Những vết sẹo của cây...
- Giống như vết sẹo trên trán em ấy hả?
- Không... - Giọng em bỗng chùng hẳn xuống. Em đưa ngón tay mân mê vết sẹo trên trán, mắt xa xăm - Vết sẹo này có là gì đâu hở anh, có những vết sẹo khác, vô hình nhưng mà làm mình đau hơn nhiều.

Tôi cúi xuống, nhìn thật lâu vào đôi mắt em:

- Em biết suy tư từ bao giờ thế?

Em cúi mặt:

- Từ lúc anh vô tình...

Những ngón tay mỏng manh, gầy xanh như một cọng cỏ non của em run rẩy trên đầu gối. Tôi chợt hiểu ra điều em muốn nói, và thấy bối rối như thể lòng mình là một đống rơm mà ai đó vừa bới tung lên.

Biết nói gì với em bây giờ?

Ngoài sân, trời không gió mà cây bỗng trút lá.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top