Chap 25
Hayoon đã truyền hết khí lực cho Beomgyu rồi gieo mình xuống vực, nhưng mọi nỗ lực của y đều không ai biết đến. Mọi người chỉ đơn thuần nghĩ rằng vì Seungjun đã chết, nên chú độc của anh cũng dần dần mà biến mất khỏi cơ thể Beomgyu.
Sau ngày hôm đó, Kang Taehyun lâm vào mê sảng, bất tỉnh nhân sự suốt ba tuần. Khi tỉnh lại, cũng đã quên tất cả mọi sự về Won Hayoon. Trong đầu hắn chỉ còn lại hình ảnh hắn tìm đến Tiên tộc và đưa người về, sau đó Seungjun đã xuất hiện cản trở. Còn lại, hắn không biết gì cả.
Kang Yangwol không hiểu vì sao hắn lại như thế, nhưng gã cũng quyết định không tìm hiểu. Thôi thì coi như Won Hayoon ấy được giải thoát khỏi kiếp này, y sẽ không còn duyên nợ gì với hắn nữa. Y là Thánh tiên, cứ coi như, cái chết của y là sự hy sinh cho cả dòng tộc đi.
Beomgyu qua một thời gian tâm thần không ổn định, nên mặt mũi trắng xanh cả ra. Kang Taehyun mỗi lần nhìn vào em đều không khỏi xót xa.
Hắn đã hứa sẽ bảo vệ em, chắc chắn sẽ không để em chịu thêm thương tổn. Cuối cùng lời nói ra không thể thực hiện được, lại khiến em ra nông nỗi này.
Hắn biết hắn có nhiều kẻ thù hằn, rình rập, mạng sống của hắn còn chưa chắc đảm bảo được an toàn, nhưng Beomgyu cũng phải vì hắn mà ảnh hưởng, quả thực rất đau đớn.
Kang Taehyun biết được, bản thân đối với Beomgyu từ lâu đã không còn là thợ săn với con mồi, chắc chắn là đã đến mức tình cảm đặc biệt. Hắn cũng muốn thú nhận với em, có thể sẽ nhẹ nhõm hơn? Nhưng lại chưa biết được tình cảm em đối với hắn là gì?
Nhỡ đâu, thổ lộ ra rồi em lại kinh tởm hắn, thì tình cảm của Kang Taehyun chẳng phải là tình đơn phương sao? Ừ thì với Vương đế ma cà rồng, cái này cũng hơi kì lạ.
Nhưng mà nếu không liều, thì làm sao mới biết được liệu có thành công không? Hắn sẽ nói, nếu như em từ chối, hắn dừng lại sớm cũng là điều tốt.
Nếu như em đồng ý chấp nhận, thì có phải quá tốt rồi
Vạn sự, coi như là chờ vào số mệnh.
*
Nữ nhân hơi bực mình, ném mạnh quân cờ xuống mặt đất, vỡ tan tành ra thành trăm mảnh vụn.
"Phá vỡ kế hoạch, tự hứng lấy hậu quả thôi. Nếu như ngươi chịu nghe lời ta, mạng của ngươi và cả Won Hayoon ấy chắc chắn đã không phải chịu thê thảm như vậy"
Rồi bỗng nhiên, nữ nhân lại cười lạnh một cái, nhẹ nhàng tự nhủ thầm
"Ta tự ra tay, mọi chuyện kết thúc có lẽ sẽ nhanh hơn"
Ta yêu ngươi, coi như là sai trái. Ngươi không chấp nhận cũng được, nhưng ta sẽ không cho phép ngươi cùng một ai khác ở bên nhau.
Không chiếm được, ta sẽ đạp đổ. Cho là bản thân ích kỉ cũng không quá, chẳng qua cũng là vì ngươi, vì ta yêu ngươi.
*
Beomgyu qua một thời gian thì tỉnh lại, cảm thấy bản thân đã khá lên rất nhiều.
Han Jiho đã cấp cho em thuốc đặc trị tốt nhất, đương nhiên phải có hiệu quả vô cùng là cao.
Kang Taehyun khi ấy đang ngồi xem tài liệu ở bàn khách, hắn rất chăm chú, cũng không hề nhận ra em đã tỉnh dậy.
Em đi chân trần, khẽ bước ra gian ngoài, nơi Taehyun đang ngồi. Cả người cảm thấy rất sảng khoái, không chút nặng nề đau đớn nào.
Hắn vô tình ngước mặt lên, nhìn thấy em, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng. Hắn vẫy em lại, sau đó đặt em lên đùi, cẩn thận để Beomgyu thoải mái nhất.
Beomgyu hơi đỏ mặt, sau đó lí nhí hỏi hắn
"Tôi, có lẽ đã gây ra chuyện gì sao?"
"Không, là bị Seungjun yểm chú thuật. Không ngờ bấy lâu nay ta đã nuôi ong tay áo"
"Xin lỗi, làm anh nhọc công. Đến cả bản thân mình mà tôi còn không lo được"
Kang Taehyun đẩy đống văn kiện về một bên, ôn nhu thu con người này vào trong mắt
"Beomgyu"
"Ừm?"
"Ta...em...em có tình cảm với ta không? Là tình yêu ấy?"
Beomgyu đơ cứng lại, ánh mắt trân trân nhìn hắn.
Em có tình cảm với Kang Taehyun không?
Hắn xuất hiện như một vị 'thần' và cứu em giữa đêm tuyết lớn hôm ấy.
Hắn chăm sóc em rất cẩn thận.
Hắn là lần đầu tiên của em.
Hắn vì em mà liều sống chết đến cùng, vì em mà chịu đau đớn phiền não...
Em đều biết hết, em rất cảm kích hắn, nhưng bây giờ hỏi em có yêu không?
Em không biết, chính bản thân cũng không biết mình đối với hắn là loại cảm xúc gì?
Em muốn bỏ trốn rất nhiều lần, bởi vì em nhớ gia đình.
Em vẫn còn có ba, đương nhiên vẫn còn hướng về nhà.
Sự thật là những khi ở bên hắn, được tận hưởng sự yêu thương chăm sóc của hắn, Beomgyu cảm thấy bản thân rất hạnh phúc. Em thích những lúc được ngồi trong lòng hắn, lại cũng thích cảm giác đôi môi của hắn lấp đầy đôi môi của mình.
Những cử chỉ dù là nhỏ nhất của hắn, Beomgyu không biết từ khi nào đã đem khắc sâu vào trái tim.
Như vậy có tính là yêu không?
"Sao? Trả lời ta đi chứ, em đừng coi ta là kì cục..."
Kang Taehyun hơi thúc giục, ánh mắt có chút lo lắng. Dường như rất sợ một từ không vừa ý từ miệng em nói ra.
"Tôi thích ở bên cạnh anh, thích nhìn anh, thích ngủ trong lòng anh nữa. Ừm, có tính là yêu không?"
Em thích ở bên cạnh ta, thích nhìn ta, thích nằm trong lòng ta, có gọi là yêu không?
Có đấy, đương nhiên là có.
"Ta yêu em. Chỉ cần em nói có, em lập tức sẽ trở thành là người duy nhất trong mắt ta. Ta hứa với em"
"..."
"..."
"Ừm..có"
Beomgyu lí nhí trả lời, nhỏ như tiếng côn trùng kêu. Hai má em ửng hồng như vừa phủ một lớp phấn.
Như vậy là đủ, ta và em, chỉ cần một chữ có là đủ.
Hắn ôm chặt lấy em, sau đó nuốt trọn lấy đôi môi nhỏ của Beomgyu, ngấu nghiến.
*
Youngmin hôm nay tới thăm em, đem đến bao nhiêu bánh mà em thích ăn. Hai người chơi đến hết buổi chiều.
Hôm nay Youngmin đem nhiều bánh quá, ăn không tài nào hết nổi. Cô ấy lại nói bánh cá nhân đậu đỏ nếu như không ăn nhanh sẽ bị hỏng mất, xem ra em phải đem cho người khác ăn cùng.
*
Beomgyu ôm cả giỏ bánh lớn, ngồi gọn trong lòng Kang Taehyun, chăm chú nhai bánh, lại cũng chăm chú xem hắn xử lí công việc.
"Taehyun...hôm nay Youngmin làm nhiều bánh quá, một mình em ăn không hết được, ngài ăn cùng nhé?"
"Ta không thích. Không ăn thì vứt đi"
"Nhưng...em ấy đã bỏ công ra làm, vứt đi thì quá đáng lắm. Đi mà~ chỉ cần ăn vài cái thôi"
Cái con gấu nhỏ quá đáng này, hắn đương nhiên không thể nói không được.
Kết cục Taehyun được em nhét cho nguyên một nửa giỏ bánh vào bụng.
Xong xuôi công việc, hắn ôm em trong lòng, bế về giường ngủ.
Hôm ấy Kang Taehyun có vẻ ngủ rất ngon, không hề trở mình qua lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top