32. tháng đầu tiên bên cạnh nhau

Tháng đầu tiên sống bên cạnh nhau với tư cách là  chồng chồng theo đúng nghĩa.

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Jungkook lười biếng vào vệ sinh cá nhân, riêng Kim Taehyung lại xuống bếp, chuẩn bị bữa sáng cho cậu.

Jungkook không cảm thấy phiền hà, thuận theo gã, để gã muốn làm gì thì làm.

Cậu ngồi xuống bàn ăn, khẽ khàng kéo ghế cho gã lẫn mình. Taehyung hơi hé môi, Jungkook ngoan ngoãn như thế này, hệt như khi cậu còn nhỏ.

Jungkook hơi đờ người, nhìn những món ăn Kim Taehyung làm trên bàn nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo. Gã đã từng nấu những món này khi cậu còn bé, khi ấy cậu đã vừa ăn, vừa dùng chất giọng ngọng nghịu của mình khen gã hết lời, dường như chỉ hận không thể dùng tất cả từ ngữ tốt đẹp để miêu tả về món ăn gã đã nấu.

Jeon Jungkook khi bé là cái đồ ngốc nghếch nhất trên đời. Trong vài giây, Jungkook bất giác nở một nụ cười mà kể cả chính chủ như cậu cũng không biết tại sao lại treo nụ cười ấy trên môi.

Thôi hoài niệm về quá khứ nữa, cậu bắt đầu động đũa. Cứ thế bữa ăn trôi qua trong êm đềm, nhưng sự êm đềm này lại khiến trái tim của cậu cảm thấy ấm áp trong bất chợt.

Căng da bụng thì chùng da mắt, Jungkook vừa ăn xong, lại cảm thấy cơn buồn ngủ đang ập đến. Cậu ngã người ra ghế, lơ đễnh nhìn bóng lưng của Kim Taehyung đến thẫn thờ.

Bóng lưng này, dù là hai mươi mấy năm trước, hay hiện tại đều đơn độc như ban đầu. Một chút xót xa, một chút áy náy, một chút đau lòng dâng lên trong lòng cậu, khiến Jungkook vô thức tiến đến gần gã hơn.

Trong tình trạng hành động theo bản năng ấy, Jungkook ôm lấy tấm lưng vững chãi của Taehyung khiến gã hơi giật mình, nhưng rất nhanh gã đã để yên không vội hỏi cậu lí do.

Mặc dù đã rửa bát xong, nhưng gã vẫn để yên không nhúc nhích, cứ thế một lớn một nhỏ ôm nhau cả mười mấy phút mà không nói với nhau câu nào.

Không rõ là bao lâu, chỉ rõ là khi Jungkook buông ra, chân của cả hai đã mỏi nhừ, kể cả lưng của gã cũng đã thấm ướt một mảng mồ hôi.

Jungkook cúi mặt xuống, rồi lại bước lên phòng, trong suốt quá trình ấy, đều không hó hé với gã câu nào.

Taehyung chỉ biết lắc đầu, khẽ khàng đi theo sau cậu. Cho đến khi gã lên đến phòng, cậu đã nằm dài trên giường, vùi mặt vào chăn.

"Có phải tối qua em thức trắng không?" Không còn là chất giọng nhẹ nhàng thường ngày gã vẫn nói với cậu, mà thay vào đó là chất giọng nghiêm khắc hơn.

"Thức trắng hay ngủ đều không liên quan đến anh." Jungkook cáu gắt, vẫn vùi mặt vào chăn không quan tâm đến sắc mặt của gã hiện tại đang khó coi đến nhường nào.

Taehyung im lặng.

Khoảng vài giây sau khi không nghe thấy Taehyung nói thêm câu nào nữa, Jungkook bất giác cảm thấy chột dạ, như thỏ bị nắm được đuôi, vội vàng giải thích thêm.

"Tôi không ngủ được, chỉ có vậy thôi."

"Thay từ tôi bằng em."

Jungkook bĩu môi, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn thuận theo lời gã.

"E-em không ngủ được, chỉ có thế thôi."

Taehyung hài lòng, không nhanh không chậm lên giường, thản nhiên nằm cậu cạnh, rồi bằng điệu bộ thản nhiên ấy, gã vòng tay qua, ôm trọn cả người cậu vào khuôn ngực rắn chắc của mình.

Hy vọng khoảng thời gian ba tháng này, gã có thể được sống hạnh phúc một cách trọn vẹn nhất. Hy vọng ánh sáng duy nhất của gã sẽ đem lại hạnh phúc cho gã như cách cậu đã từng.

"Anh có cảm thấy bản thân đang làm trò vô nghĩa không? Còn bày biện ra cái trò dẫn tình đầu về nhà." Jungkook ở trong lồng ngực gã, mặc dù mắt đã nhắm hờ, nhưng vẫn không quên châm chọc người kia.

Rõ rằng hôm qua dắt một cậu trai xa lạ về nhà, lãnh đạm nói với cậu rằng đây là tình đầu của gã, sau đó còn đòi chấm dứt quan hệ gì đó. Nhưng cuối cùng lại không kìm được lòng, âm thầm đi theo sau, kéo cậu ra khỏi nguy hiểm.
Kim Taehyung năm ba mươi sáu tuổi là cái đồ ngốc nhất trên đời.

"Tôi vốn dĩ nghĩ bản thân sẽ có thể cứng rắn với em một chút. Nhưng hình như là do tôi đánh giá bản thân quá cao."

Jungkook hơi hé môi, thay vì đáp lời cậu lại chọn cách im lặng. Một góc trái tim của Jungkook đang bị sụp xuống bởi câu nói này của Kim Taehyung.

Taehyung vừa ôm Jungkook, tay vừa khẽ khàng vỗ về sau lưng cậu, động tác nhuần nhuyễn được như hiện tại cũng vì là khi xưa gã đã từng ru ngủ cậu rất nhiều lần.

Jungkook cảm thấy vô cùng thoải mái với hành động này của gã, cậu chìm vào giấc ngủ nhanh hơn thông thường. Đợi khi Jungkook đã say giấc, gã mới buông cậu ra, rón rén lấy hộp thuốc từ găn tủ ra uống.

Sau khi uống thuốc xong, Taehyung lên giường, lại ôm cậu vào lòng, sau đó cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ cùng cậu. Đêm qua gã trực đến sáng, trực xong liền đến tìm cậu, thậm chí còn không có thời gian để nghỉ ngơi.
Một người ôm, một người ỷ lại rúc vào l*иg ngực người kia sâu hơn. Không biết nói ra có được xem là khua môi múa mép không, nhưng cả cậu và gã đều xem đây là giấc ngủ ngon nhất từ trước đến giờ.

Ôm ấp như thế cho đến chiều, khi cả hai mở mắt tỉnh dậy, mặt trời đã lặn xuống núi từ lâu. Jungkook khẽ dụi mặt, nhưng hành động ấy đã ngay lập tức bị Taehyung chặn lại.

"Ngoan, đừng dụi mắt."

Taehyung biết cậu vẫn còn cảm thấy khó chịu, song theo lời nói ấy, gã dùng tay, khẽ khàng giúp cậu xoa hai mí mắt.

Jungkook đón nhận hành động thân mật này của gã mà không hề khó chịu hay cáu gắt như mọi khi. Thật sự thì ba tháng sau này, cậu phải tập làm quen với việc cả hai sẽ là chồng chồng thật sự thôi.

Khoảng vài phút sau khi đã tỉnh hẳn, nhưng chỉ là gã thôi, còn Jungkook vẫn lười nhác nằm trên giường, có gọi thế nào vẫn nhất quyết không chịu dậy.
Khi lời nói đã vô tác dụng với sự bướng bỉnh cậu, gã chỉ còn cách hành động để đánh thức Jungkook.

Taehyung khẽ cúi xuống, phủ môi lên môi cậu, một nụ hôn mà gã là người chủ động hoàn toàn. Jungkook trong khi đó vẫn đang mớ ngủ, liền lập tức cứng đờ ra với hành động quá mức thân mật này của gã.

Thật ra cậu không phải dạng con trai mới lớn, hôn một chút liền đỏ mặt ngượng ngùng. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cậu không ngại khi đối mặt với sự thân mật này.

Khi tiếng chóp chép trong phòng vừa dứt, cũng là lúc Jungkook mở mắt ra, gương mặt không mấy cam lòng nhìn gã.

"Chẳng phải đã giao ước sẽ sống chung như một cặp đôi bình thường sao? Giờ lại phụng phịu rồi."

Taehyung thoáng chốc bật cười, xốc cả người cậu dậy vào lòng mình. Jungkook hơi nhíu mày, nhưng cũng không tức giận gì lắm với ánh mắt cưng chiều này của gã.
"Đói bụng không? Tôi xuống bếp nấu gì đó cho em nhé?"

Jungkook ậm ừ, không nói thêm gì nữa.

Taehyung không sinh khí, ngược lại nụ cười trên môi càng rộ hơn. Gã buông cậu ra, trước khi đi còn không quên hôn lên trán cậu.

Jungkook nằm dài xuống giường, trong thoáng chốc lại suy nghĩ linh tinh. Cuộc sống đột nhiên chỉ toàn màu hồng thế này khiến cậu cảm thấy lo sợ.

Lo sợ rằng bản thân mải mê chìm đắm trong sư ngọt ngào, sau đó sẽ bị sự cay nghiệt của thế gian lần nữa quật ngã.

Được rồi, đến đâu thì hay đến đó. Cậu sẽ không quản nhiều như vậy nữa, đau đầu lắm.

Jungkook thảnh thơi xuống bếp, lúc này gã vẫn còn đang loay hoay với bữa tối mà không chú ý người tình đã xuống đến tận nơi.

Jungkook tò mò, nhích đến gần gã hơn. Thời điểm cậu đến gần, gã đã phát hiện có người sau lưng.
"Ú òa." Jungkook khẽ khàng tiến đến, sau đó chạm vào lưng gã.

Taehyung mặc dù đã hay biết cậu ở phía sau, nhưng vẫn làm ra hành động giật mình thon thót, chân thật đến mức Jungkook tưởng rằng bản thân đã thật sự khiến gã giật mình.

"Tám năm trước hay tám năm sau, anh đều bị tôi làm cho giật mình."

Jungkook cười khúc khích, như cún con đi đi lại lại bên cạnh gã.

Taehyung mỉm cười, lại nói: "Ừm, Jungkookie là giỏi nhất. Nhưng đã là giỏi nhất thì phải sửa lại cách xưng hô."

Jungkook bĩu môi, ở bên cạnh chăm chú xem gã nấu ăn.

"Em có muốn học nấu ăn không?"

Jungkook hơi đơ người. Cậu có thể vào bếp sao? Thật ra cậu hơi vụng về, chỉ sợ sẽ làm mọi thứ thêm rắc rối thôi.

"Có thể sao?"

"Dĩ nhiên rồi, quan trọng là em có muốn không?"

Jungkook chậm rãi gật đầu, đứng gần gã hơn.
Taehyung cười cười, dạy cậu từng bước, và cách nấu của món mình đang làm. Jungkook chăm chú nghe theo, quên mất rằng hiện tại bản thân đã dựa hẳn vào người gã.

Không quá vội vàng, gã ở bên cạnh, chỉ dạy cậu từng bước. Sau nhiều lần không thành công, cuối cùng Jungkook đã có thể nấu được vài món cơ bản, chỉ là không biết mùi vị của nó như thế nào.

Dọn đồ ăn ra xong, Jungkook không vội ăn trước, cậu mời gã nếm thử, điệu bộ gấp gáp đến cậu còn không nhận ra rằng bản thân đang mong chờ điều gì.

Taehyung hơi gật đầu, không biết có thể do gã dễ ăn không, nhưng mặc dù là lần đầu Jungkook quay lại bếp nấu, gã vẫn cảm thấy nó vô cùng vừa miệng.

"Ừm, ngon lắm."

Jungkook mỉm cười, tự gắp cho mình một món nếm thử.

Cậu hơi nhíu mày, lại nói: "Tôi cảm thấy nó hơi nhạt, khẩu vị của anh ngon là thế này à?"
Đồ lừa đảo, cậu còn tưởng nó ngon thật. Nhưng suy nghĩ là thế thôi, cậu vẫn bị sự dịu dàng của gã làm cho mềm lòng.

"Đây là lần đầu tiên em quay lại nấu ăn sau tám năm, hiển nhiên phải có khuyết điểm. Không sao, tôi cảm thấy ngon là được rồi."

Jungkook mỉm cười, mặc dù sự vui vẻ này đã bị cậu che giấu, nhưng tất cả chúng vẫn bị Kim Taehyung nhìn thấu rõ.

...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top