24. Anh thích tôi có phải không?

"Min Yoongi, dừng lại đi. Chúng ta thực sự không có kết quả đâu. Em yêu anh, nhưng có lẽ đó chỉ là thứ tình yêu thương dành cho người cùng khổ. Anh đơn độc, em đơn độc. Nhưng mà Min Yoongi này, phía sau anh vẫn còn người yêu anh gấp trăm gấp ngàn lần em. Mong rằng sau này chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau".

Chúng tôi đã chia tay như thế. Nàng nói vậy, nàng nói thứ tình cảm nàng dành cho tôi chỉ là sự đồng điệu giữa hai tâm hồn, nhất thời tìm đến nhau để xoa dịu. Tôi của lúc đó không đau, không sững sờ, chỉ là một chút hụt hẫng chạy qua cuống tim, nhói lên một hồi rồi lại thôi; khi ấy tôi khe khẽ mỉm cười, gật đầu với nàng, và tôi bước đi. Tôi không muốn nàng khóc, Ahn yêu tôi, dù chỉ mới hơn một tuần, nhưng tôi biết nàng hi vọng vào tình yêu này nhiều hơn những gì mà tôi dành cho nàng, nàng chưa từng đòi hỏi bất cứ điều gì ở tôi. Thú thật rằng, nàng không thể bằng những người phụ nữ ngoài kia, xinh đẹp không có mà dịu dàng lại càng không, nhưng nàng vẫn là duy nhất trong lòng tôi, một người tri kỉ đáng mến.

Nhiều lúc tôi tự hỏi, tôi có yêu nàng hay không? Thực sự yêu nàng, hay chỉ là bồng bột nhất thời bùng cháy trong một giây rồi lụi tắt. Bản thân tôi khi quay lưng đi cũng không có ý định níu kéo. Chúng tôi cứ thế mà rời xa cuộc sống của nhau. Nàng nghỉ việc ở cửa hàng tiện lợi và cắt đứt liên lạc với tôi. Tròn một tuần nàng rời đi.

Và tròn một tuần tôi phải chịu sự ghẻ lạnh của Kim Taehyung. Rốt cuộc thì anh ta ăn phải cái chó má gì?

"Tao chia tay với Ahn rồi".

"Mày có thực sự yêu nàng hay không?"

"Tao không biết, nhưng tao nghĩ đây là điều tốt nhất cho cả hai, vì dạo này tao thấy tao lạ lắm. Tao không biết tao làm sai ở đâu mày ạ. Kim quy có vẻ càng ngày càng lạnh nhạt với tao, và tao thì ghét điều ấy bỏ mẹ."

"Mày sai nhiều lắm." Thằng Jimin có vẻ ngao ngán với những gì tôi nói. Nó tựa lưng vào cửa kính rồi nhìn tuốt ra đàng xa.

Mẹ kiếp! Lại tắc đường. Có khi tôi nên viết một bức thư đệ lên cho chính phủ, yêu cầu họ công nhận tắc đường là một di sản văn hóa, ăn sâu vào đời sống xã hội của nhân dân, trở thành điều tất yếu, bỗng một ngày mà đường thông hè thoáng dân không chịu nổi.

Cái sự tắc đường nó thành cái điều hiển nhiên trong tôi, cũng giống như sự có mặt của Kim quy từ lâu đã thành một điều không thể chối bỏ trong cuộc sống của tôi được nữa. Tôi không nghĩ bản thân lại đặt nhiều tâm tư về anh ta đến như thế, đã nhiều lần tôi tự hỏi, nếu một ngày anh ta biến mất khỏi cuộc đời tôi thì tôi sẽ như thế nào? Mỗi lần đặt câu hỏi như thế, tôi luôn chửi mình là thằng đần, nghĩ sâu xa làm quái gì, nhưng dạo gần đây tôi nghĩ về điều này nhiều hơn bất kì những gì tôi từng đặt vào đầu mình.

"Có thể lấy cái sai này bù cho cái sai khác không?" Tôi muốn hỏi, bởi tôi biết mình đã làm sai rất nhiều điều.

Nó nhìn tôi, như thể trông tôi là cái thằng quái thai. "Không thể lấy cái sai này mà sửa cái sai khác, vì cuộc đời có thể có những cái sai không bao giờ sửa được."

Tôi ngẫm nghĩ câu nói của nó, thằng này hôm nay lại tỏ ra triết lý ghê, nó học đâu cái điều ấy không biết.

"Tao biết mình sai ở đâu rồi?" Tôi kêu lên, mặt thằng Jimin trông hào hứng tợn khi nghe tôi nói thế. "Cái sai của tao là sửa mãi không hết được cái sai."

"Mày đúng là thằng dở người". Nó chửi tôi. "Mày ngốc thật hay mày giả vờ ngốc vậy thằng này. Mày nghĩ đi, tại sao một Kim Taehyung có sự nghiệp, có tất cả trong tay lại ngày ngày chỉ loay hoay quanh mày, anh ta cần gì ở mày. Anh ta thích đàn ông, mày thừa biết điều đó, và mày thừa biết anh ta thích ai, thậm chí mày đã biết từ rất lâu. Vậy tại sao mày cứ phải như thế? Mày nghĩ mày thực sự thích Ahn, hay là mày hẹn hò với nàng chỉ để che đi cảm xúc của mày với Taehyung ngày càng lớn, mày muốn tìm một ai đó để quên đi những vấn vương của mày với anh ta có đúng không? Mày ngu, ngu hết đường hết cái."

Tôi lặng im. Nó nói đúng, và tôi không có đường chối cãi điều đó, tôi sẽ tự mình tìm ra câu trả lời.

-

Tôi lao về nhà với cơ thể mệt lừ, tôi có uống rượu chút đỉnh và đầu óc hơi loáng choáng. Kim quy đã về, vẫn cái ánh mắt đó, ánh mắt ghét bỏ đến kinh người, gã nhìn tôi như thể trông thấy một sinh vật lạ. Gã thậm chí còn không để ý đến sự bết bát lúc này của tôi. Mẹ kiếp! Ông đây ghét điều đó.

Tôi nhảy xồ lên sofa và ngồi hẳn lên bụng gã, mặt thằng cha ệt ra như con chó thui. Đẹp kinh hồn!

"Cậu làm cái gì thế? Xuống khỏi người tôi mau".

"Tôi mới chia tay người yêu đó".

"Vậy thì sao? Liên quan gì đến tôi".

Thằng cha số rách! Mẹ kiếp! Tự dưng tôi thấy bực bỏ mẹ, bực vì gã đã bỏ hẳn ánh mắt của gã khỏi người tôi, gã quay mặt nhìn ra chỗ khác, trong khi tôi vẫn ngồi lên bụng gã, hai tay túm chặt lấy cổ áo, trông như thể tôi sắp vật Kim quy ra đánh đến nơi.

"Anh không quan tâm thật hả?"

Gã không trả lời và cũng chẳng nhìn tôi.

Tôi di mông xuống đùi gã, không biết vì sao tôi lại mạnh bạo như thế, do rượu chăng? Và tôi nắm lấy đai quần gã như thể đang túm tai một con hổ. Gã vằn mắt nhìn tôi.

"Buông ra. Cậu làm cái trò gì đấy?"

"Tôi hỏi câu này, và anh phải trả lời thành thật".

"Câu gì?" Mặt gã đỏ lự và tôi thề sự ma sát ở đũng quần của tôi với cặp đùi non của gã đã làm cho cậu bé của Kim quy có dấu hiệu ngóc đầu. Không hiểu sao tôi hứng thú với điều này bỏ mẹ, và tôi vẫn liên tục di cái mông chết tiệt của mình lên đùi gã.

"Anh thích tôi có phải không?" Tôi mím môi cười tủm tỉm trông lên gương mặt biến sắc đến tái nhợt của gã. Kim quy chớp mắt vài cái rồi mới chịu lên tiếng.

"Ờ".

"Đừng có mà ờ với tôi". Tôi túm lấy cặp quần gã chặt hơn, nhấc lên kề sát mông mình. Rượu là do rượu. Không phải tôi, con người lúc đó không phải tôi.

Kim quy cứ bày ra cái vẻ mặt ngơ ngẩn đó làm tôi chán ghét muốn chết. Thường ngày sắc thái trên gương mặt gã phong phú lắm mà, sao hôm nay lại như thằng bị liệt cơ hàm vậy, gã cứ há mồm mà nhìn tôi không chớp mắt.

"Lâu chưa?"

"Nếu cậu làm tất cả những thứ này và điều này, chỉ để muốn biết tôi có thích cậu hay không thì câu trả lời cậu đã có rồi đấy. Và tôi là thằng thần kinh nên mới đi yêu thương một người như cậu, một thằng vô tâm như cậu suốt chục năm nay. Nếu cậu có ý nghĩ lôi thứ tình cảm chết tiệt của tôi ra để đùa giỡn thì đừng làm nữa, mất công, tôi đã buông bỏ cậu rồi. Giờ cậu đi đâu thì đi, coi như trong cuộc đời cậu chưa từng xuất hiện một Kim Taehyung chết tiệt nào hết..."

Tôi ngồi im nghe gã nói. Những câu sau tôi không nghe rõ nữa, vì tôi chỉ chú ý đến việc gã đã thầm yêu tôi suốt chục năm nay. Là cả chục năm trời.

"Sao lại yêu tôi lâu như vậy?"

"Tôi bị thần kinh được chưa. Xuống khỏi người tôi ngay. Cậu..."

Tôi nhổm người lên, đặt mông mình lên cậu nhỏ của gã, vùi đôi môi đang mấp máy của gã vào đôi môi của mình, chỉ là đặt hờ lên và tôi không hôn. Gã cứng đờ như tảng băng, và tôi cũng chẳng kém là mấy. Có thứ gì cộm cộm, đang chọc vào mông tôi. Mẹ kiếp! Sáng mai tôi sẽ giết anh, Kim quy ạ.

Tôi ngẩng đầu dậy, và cởi phăng cái thắt đai da của gã, kéo luôn cả hai lớp quần của gã xuống. Ôi giời! Cái thứ này to lớn hơn tôi nghĩ. Tôi sẽ giúp anh, Kim quy, tôi sẽ giúp anh, là do rượu, do rượu.

Gã túm lấy tay tôi, kéo ra khỏi lớp quần. "Cậu có ý thức được mình đang làm gì không?" Gã hỏi tôi bằng ánh mắt xáo rỗng và trán gã đang lấm tấm những giọt mồ hôi nho nhỏ.

"Có chứ".

"Cậu sẽ hối hận, ngày mai cậu sẽ hối hận. Min Yoongi. Cậu sẽ hối hận."

Và tôi không trả lời, đẩy tay gã ra khỏi tay tôi, cúi đầu mình xuống.

"Min Yoon... urgh...urgh..."

Chết mẹ rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top