29. Người đàn ông của em
Đôi mắt mơ màng, hắn nhìn cậu.
"Lạnh không?" Hắn hỏi.
Yoongi cúi gằm, hai mắt dán lên những hạt tuyết trắng xóa đậu trên đầu mũi giày, người con trai khe khẽ lắc đầu. Hắn thở dài, bàn tay đang nắm tay cậu siết chặt hơn, kéo lại, đặt vào trong túi áo măng tô to lớn của mình.
"Còn chối hả?" Hắn hạ thấp đầu để ánh mắt được đối diện trực tiếp với cậu, tay còn lại véo nhẹ lên chiếc mũi ửng đỏ. "Lạnh đến mức tay run cầm cập rồi mà vẫn chối. Em mong gặp anh đến thế hả?"
Hắn thay đổi cách xưng hô, giọng nói trầm ấm như rót mật vào tai người đối diện thành công khiến hai má Yoongi đỏ ửng, ánh mắt liếc ngang né tránh cái nhìn chăm chăm của hắn. Cậu cũng biết ngại chứ. Hai tư tuổi đầu chưa có mối tình vắt vai nào cả, nghe mấy lời này hai má cứ hây hây là phải thôi. Cũng phải nói, kinh nghiệm tình trường và miệng lưỡi của hắn quá giỏi. Taehyung thành công tán đổ Yoongi rồi đấy.
"Vào nhà đi, ngoài này lạnh lắm." Hắn nói rồi kéo cậu vào nhà. Yoongi cũng lững thững theo sau, men theo cái nắm tay của hắn, cả người đăm chiêu đổ về phía trước.
Chưa bao giờ hắn nghĩ cậu và hắn sẽ đi tới mối quan hệ này. Liệu ngày mai nếu Namjoon biết anh ta sẽ phản ứng như nào. Có kích động đến mức ngất luôn không? Có chứ, nhất định sẽ như vậy? Đây là chuyện động trời mà, đến hắn giờ phút này còn chẳng tin nữa là. Taehyung chỉ biết vừa rồi hắn hành động theo bản năng mà trái tim mời gọi thôi. Dù sao thì trái tim cũng có lý lẽ riêng mà lý trí chẳng thể phán đoán được.
Hắn dắt cậu vào nhà. Chính xác là dắt đấy, vì hiện tại hắn chỉ thấy Yoongi cứ như khúc gỗ, chẳng nói chẳng rằng lẽo đẽo sau lưng hắn.
"Em ngồi đây đi." Hắn phủi bụi trên chiếc sofa lâu ngày hắn chưa đặt mông, rồi đặt chiếc gối bên cạnh lên đùi cậu. Mọi tiến trình đều dịu dàng nhất có thể. Hắn chẳng biết hắn lấy đâu ra cái kiên nhẫn và tỉ mẩn ấy nữa, chỉ biết là hắn muốn nâng niu, muốn nhẹ nhàng với con người trước mắt hắn hiện giờ.
Sắp xếp chỉn chu cho cậu, Taehyung quay đi thì bàn tay bị cái nắm chặt của cậu giữ lại.
"Sao vậy?" Hắn quỳ cả hai gối xuống đất để tầm nhìn ngang bằng với cậu, tay còn lại vô thức nắm chặt tay cậu không ngừng xoa nắn.
Ánh mắt Yoongi né tránh, cậu nhìn sang hướng chiếc bàn gỗ bên cạnh, giọng thủ thỉ tưởng chừng chỉ cần lơ đãng một chút thôi thì sẽ chẳng nghe thấy cậu nói gì.
"Anh đi đâu?" Môi Yoongi mấp máy.
Hắn bật cười, nụ cười mà hắn cho rằng dịu dàng nhất, đẹp nhất chỉ dành cho cậu. "Lấy nước cho em."
Hừm, tai Yoongi lại đỏ nữa rồi.
Hắn xoa đầu cậu, rồi nhẹ nhàng ngồi bên cạnh, bàn tay vẫn nắm chặt tay cậu. "Em sao vậy?" Hắn hỏi.
"Jung Hoseok..." Yoongi khẽ ậm ừ, tên của ai đó vang lên khiến nụ cười của Taehyung vụt tắt. Hắn thôi không hỏi, ánh mắt vẫn đợi chờ cậu.
Yoongi mấp môi bằng chất giọng khàn khàn, cậu kể cho hắn nghe về một người bạn cậu từng quen ở Stockholm. Cậu nhóc có mái tóc cháy nắng và cái dáng vóc bủng beo, gầy gò, hai má tóp lại nhưng luôn thường trực nụ cười trên môi. Cậu nhóc vô tư, hồn nhiên bên mẹ, người bày cho Yoongi mấy trò vô bổ của lũ trẻ con. Người tự tay vẽ vài nét màu nóng rực rỡ trên bức tranh tuổi thơ ảm đạm, u sầu của cậu. Thế rồi, Yoongi lại để chính sự yếu đuối và hèn nhất ấy cướp đi thế giới đượm hạnh phúc của một người, gián tiếp ném người ấy vào vũng lầy cằn cỗi và chết trong đau đớn, tuyệt vọng.
"Hoseok chết rồi." Cậu gầm gừ trong tiếng nấc nhẹ.
Cả ngày hôm nay cậu đã đi đâu ư?
Người ta kể lại có một chàng trai đứng lặng lẽ trên bờ biển từ mập mờ sáng tới tận chiều tối, chẳng nhúc nhích, ánh mắt tư lự phủ một tầng sương mờ - là cậu. Rồi bàn chân trong vô thức cậu đến đây, đứng trước cửa nhà hắn. Chỉ biết rằng cậu muốn gặp Taehyung, nhìn bộ dạng thê thảm của hắn khi vội vàng chạy ra ngoài với cậu, nhìn nụ cười ngây ngốc thứ mà Yoongi thường khinh khỉnh bảo nó trông rất ngu nay lại dịu dàng và đẹp đến lạ.
"Em muốn uống gì không?" Hắn khe khẽ lên tiếng.
Cậu lắc đầu. Taehyung thở dài, lẳng lặng đứng dậy đi đến vén hai tấm mành hắn mới tháo xuống lúc nãy.
"Em không thể chữa lành vết thương nếu như cứ giả vờ không đau. Hãy khóc nếu em muốn."
Cậu không nói gì, đi đến bên cạnh hắn, mắt nhìn chăm chăm lên mấy vì tinh tú ẩn hiện trong lớp mây mờ.
"Thật không?" Cậu nhìn về hướng hắn hỏi. "Anh sẵn sàng trở thành người lau nước mắt cho tôi chứ?"
"Thật vinh hạnh khi trở thành người đàn ông duy nhất có thể lau nước mắt cho em."
Hắn cười và cậu cười. Đôi bàn tay cũng vô thức tìm đến nhau mà siết chặt lấy.
-
"Anh thích em từ khi nào thế?" Yoongi tựa lên lồng ngực hắn, cả cơ thể thọt lỏm trong cái ôm của hắn. Chỉ là Taehyung nói muốn ngắm tuyết đầu mùa vậy nên hắn lôi cậu ra ban công, giờ thì hai đứa lặng lẽ ngồi đây thưởng ngoại cảnh đẹp trong khi co ro bên tấm chăn mỏng dính phủ kín lên người.
"Không biết nữa."
"Vậy tại sao lại thích, không phải ngày thường ghét người ta lắm sao?"
"Em cũng vậy còn gì." Hắn tinh nghịch vuốt mấy cọc tóc lòa xòa của cậu.
"Thật sự là không có lí do gì sao?" Cậu xoay cả gương mặt đối diện với hắn.
"Không có. Nếu tình yêu mà có lý do, một khi lý do không còn thì tình cảm cũng biến mất. Anh yêu em không vì lý do gì cả."
"Dẻo miệng." Cậu bĩu môi nhìn hắn.
Min Yoongi có nên suy nghĩ lại không, liệu cậu có bồng bột quá không khi dễ dàng chấp nhận lời tỏ tình của hắn như vậy? Sao cậu lại quên mất Taehyung là một tên lão làng trong tình trường nhỉ, số tình nhân bên ngoài của hắn có khi nhiều hơn số tóc trên đầu cậu ấy. Dù cũng không đến mức đó, nhưng sau này phải đối mặt với mấy ả xung quanh hắn, nghĩ thôi cũng khiến cậu đau đầu.
"Anh có bao nhiêu người yêu rồi?" Cậu bất chợt lên tiếng.
Câu hỏi của Yoongi khiến hắn đứng tim mấy giây. Đây là đề tài muôn thuở mà các cặp tình nhân mới quen sẽ đề cập đến ư? Taehyung thật sự chưa nhìn thấy Yoongi ghen lần nào, rất muốn biết cảm giác ấy ra sao. Nhưng chắc chắn nó chẳng dễ chịu gì đâu. Với lại, hắn là người trăng hoa, đúng thế trước đây rất trăng hoa.
Taehyung ho nhẹ, gắng giọng lấy lại bình tĩnh. Cuối cùng thì ngày này cũng đến.
"Thực ra thì cũng không nhiều lắm. Lần gần đây nhất mới chia tay là 4 tháng tr..." Chưa kịp dứt câu hắn đã nếm trọn cái gối từ cú ném chuẩn xác của cậu.
Xong đời Kim Taehyung!
"Ấy khoan, nghe anh giải thích đã chứ?" Cậu toan đứng dậy thì hắn vội vàng bắt lấy tay kéo lại. Taehyung bối rối, ánh mắt lảng tránh. " Thực ra...à....ừm..."
Yoongi khoanh hai tay trước ngực chứng kiến một màn lột xác hoàn hảo của Kim Taehyung, còn đâu cái tên sấc sược, láo toét, ngông nghênh và đáng ghét nữa, giờ chỉ là một anh Kim lúng túng và ngốc nghếch mà thôi.
"Ai thèm quan tâm chứ? Bọn họ không bằng một sợi tóc của em." Cậu cao ngạo nói.
Taehyung vuốt trán lau mồ hôi gật gù trước câu phán xanh rờn của cậu.
"Em về đây."
"Anh đưa em về."
-
Xe đỗ trước con dốc nhỏ. Băng qua một con dốc, ngắn thôi, sẽ đến nhà Yoongi. Hắn vội vàng mở cửa xe cho cậu, trời mới đổ tuyết rất trơn vẫn nên cẩn thận thì hơn.
"Cẩn thận đó nha." Hắn nói, tắt máy và đóng cửa, quay đi ngoảnh lại cậu đã nằm chổng vó trên đống tuyết đắp dày ở những bậc thang lớn nhỏ. Có nên đặt cho cậu cái biệt danh Min hậu đậu không đây? Lên xe buýt cũng ngã, giờ bước bậc cũng ngã. Kết quả hai lần đều là cậu ngã đến dập mông nhưng nếu lần đầu hai người trong mối quan hệ chó mèo, thì giờ đổi lại, đã có ngọn lửa ấm áp nhen nhóm trong mớ tình cảm này rồi.
"Đã nói phải cẩn thận. Có đau không?" Hắn suýt xoa, đặt cậu ngồi trên bậc thang gần đó, nâng cả bàn chân Yoongi lên để kiểm tra.
Nói không đau là nói dối, Min Yoongi giờ đang đau gần chết đây. Chắc trẹo chân rồi, cậu nghĩ thầm. Ánh mắt chăm chú quan sát vẻ khẩn trương trên gương mặt hắn, lòng ấm áp, đôi môi cứ tủm tỉm.
"Vẫn còn cười à. Có đau lắm không đấy?" Hắn gõ đánh cốp lên đầu cậu.
"Đau."
"Đau ở đâu?"
"Ở đây." Cậu nói rồi chỉ tay vào ngực trái của mình. Có ai từng nói với Taehyung rằng vẻ đẹp trai của hắn có thể giết người không, Yoongi bị sự đẹp trai quá mức cần thiết đó của hắn làm cho đau tim luôn rồi.
"Tào lao. Nào trèo lên." Hắn nói rồi quay lưng về phía cậu.
Yoongi cứ ngẩn ngơ.
"Nào, lên đi."
"Nhưng mà."
"Có lên không thì bảo." Hắn hùng hổ kéo cả người cậu lên lưng mình, Yoongi chưa kịp chuẩn bị tư thế thành ra cả cơ thể đổ ập lên người hắn.
Con dốc ngắn hôm nay lại dài. Bóng hai thân ảnh thấp thoáng dưới ánh đèn đường nhạt nhòa. Tuyết phủ dày đặc lên lớp đường đá đầy rêu. Lặng lẽ! Lặng lẽ! Tiếng thở đều đều kèm theo những bước nện gót dài trên góc phố nhỏ.
"Em có nặng không?"
"Nặng chứ... Anh đang cõng cả thế giới trên lưng mà."
"Dẻo miệng."
Taehyung bật cười và Yoongi rúc sâu trên tấm lưng to lớn của hắn, hai tai đỏ dần.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top