Chương 42
Jungkook thoáng nghĩ đến Minji, mờ nhạt rồi biến mất, cậu đã biết tình cảm của Minji. Nhưng với Jungkook, điều đó không bao giờ quan trọng bằng chuyện tính mạng của Yerim đang bị đe dọa.
- Sao? Mày không thấy cần lo cho vợ mày tốt đi đã à? Tao không ngờ một thằng như mày cũng có ngày tranh đàn bà với tao đấy. Không phải tao nhỏ mọn, bất kì ai tao cũng có thể nhường mày, nhưng cô gái ấy... thì không!
- Không có quyền quyết định! - Đôi mắt Jungkook lại đưa đi chỗ khác, ánh nhìn vô hồn.
- Mày .. mày nói sao? - Máu đang dồn lên, Minhyung thấy người muốn bốc hỏa. - Mày dám bảo tao không có quyền quyết định? Vậy mày có cái quyền đó? Hay... là cha? Cha mà biết mày không lo cho vợ mà lại đi mang người tình của anh trai về phòng thì sao? Cha mà biết mày đã vướng vào chữ 'tình' thì sao?
Cạch! Cánh cửa vào phòng 102 từ từ mở , đôi chân trần chậm rãi bước ra... Minhyung đã bình tĩnh lại trước khi định xông đến cho em trai vài cú đấm khi đã nhìn thấy Yerim... Giờ thì cậu chỉ chú mục vào nhỏ.
- Em... sao em không nói với ta em đã bị vu oan? Nếu hôm qua vì nhất thời giận dữ mà ta giết em thì sao? Em không biết tự thanh minh cho mình à, hay thích để kẻ khác nghĩ thế nào cũng được?
-... Thế nào cũng được. - Yerim trả lời không đầu không cuối rồi khẽ liếc nhìn Jungkook.
- Vì em như thế nên mới làm ta giận điên lên!... Thôi được, ta thừa nhận mình đã sai, ta hồ đồ nên mới không tin em... Ta...xin lỗi! - Dù hơi khó khăn để nói câu này, nhưng vẫn nuốt rồi Minhyung nhìn Jungkook. - Dẫu sao... cũng nên cảm ơn chú mày. Nếu không phải chú cứu cô ấy đêm qua thì có khi khi anh nhân ra mình sai thì đã mất cô ấy.
Jungkook không quan tâm lắm những lời Minhyung, cho đến khi... Minhyung đưa một bàn tay ngửa ra hướng vào Yerim.
- Giờ... em lại về bên ta, được không?- và chờ bàn tay Yerim đặt vào. Lúc này thì Jungkook không đứng yên được nữa, cậu quay sang chú mục vào Yerim, muốn cất lời giữ chân nhỏ nhưng không biết bắt đầu thế nào. Rốt cuộc, cả hai người đàn ông đều chăm chú vào từng nét mặt, từng cử chỉ của Yerim. Không ai đoán được nhỏ sẽ làm gì...
Một lát im lặng và chờ đợi, nhưng Yerim lại có vẻ chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Bàn tay kia đang chờ nhỏ. Một bên là Minhyung. Một bên là kẻ có khuôn mặt Taehyung... nếu phải chọn thì...
Chân Yerim khe khẽ bước... về phía Minhyung!
Minhyung chưa kịp mỉm cười thì... Yerim đã khựng lại! Không phải nhỏ muốn dừng mà là... một bàn tay khác, rắn chắc và mạnh mẽ đã nắm lấy cổ tay Yerim, giữ nhỏ lại. Jungkook không nói gì, chỉ tiếp tục chú mục vào Yerim, rõ ràng là muốn níu kéo, muốn nhỏ ở lại bên cạnh. Jungkook không muốn buông cánh tay ấy ra, không hề! Cậu muốn bảo vệ người con gái ấy, muốn giúp Yerim thoát khỏi tay Tử Thần... Nhưng chỉ dễ dàng khi, nhỏ chọn cậu thôi...
Minhyung thấy nghèn nghẹn nơi cuống họng, muốn dằn xuống một lời phản đối hay đe dọa em trai... nhưng lại im lặng. Cả Minhyung và Jungkook lúc này đều hiểu... sẽ cho người con gái ấy cơ hội lựa chon, và cả hai đều đang chờ quyết định của Yerim.
Một kẻ độc đoán, khó chiều, dù bảo vệ nhỏ theo một mức nào đó nhưng bản thân và sự nghiệp luôn đặt lên hàng đầu. Còn người có lẽ sẽ bảo vệ Yerim (dĩ nhiên là) an toàn tuyệt đối dù nhỏ làm sai bất kì điều gì, nhưng kẻ ấy lại mang khuôn mặt của một người nhỏ từng quá gần gũi nhưng rồi vì nhỏ lại phải ra đi mãi mãi... Yerim sẽ chọn ai???
Lại nhưng giậy im lặng đến nghẹt thở trôi qua... Đối với Minhyung và Jungkook thôi, còn Yerim, nhỏ chẳng nghĩ ngợi thêm gì cho lựa chọn của mình đâu.
Nhỏ hơi quay người... lấy một tay... từ từ gạt tay Jungkook ra. Rồi tiếp tục... tiến về phía bàn tay Minhyung! Nhỏ không đặt tay vào bàn tay ấy, Minhyung biết rõ điều này nên đã nhanh chóng nắm lấy tay nhỏ kéo đi. Giờ thì Minhyung có thể nở một nụ cười tự mãn, cậu liếc về phía Jungkook, tặng em trai một ánh mắt hoan lạc và có cả niềm chiến thắng. Còn Yerim, nhỏ không hề ngoái lại như chẳng có mối quan tâm nào phía sau... nhỏ bước theo Minhyung như lẽ dĩ nhiên phải vậy.
Trong tim Jungkook lúc này....
Máu đang ngưng lại không chảy nữa... cậu cảm giác... mất đi nhịp đập của tim, cảm giác không thể thở. Bàn tay vừa nắm tay người con gái ấy từ từ xiết chặt lại. Jungkook vẫn không rời mắt khỏi Yerim, cứ nhìn theo cho đến khi nhỏ đi khuất cùng Minhyung sang dãy hành lang khác.
Người con gái ấy không do dự khi chọn kẻ khác? Không do dự khi gạt tay cậu ra... Người con gái ấy... làm cậu đau! Nhưng điều đó chẳng thay đổi được, Jungkook vẫn muốn người con gái ấy được an toàn... Jungkook định quay người trở lại phòng thì chợt nhận ra, cách vài mét, Minji đang chậm rãi tiến lại, Có lẽ nhỏ đã thấy toàn bộ sự việc. Mặt Minji hơi cúi gằm, thoáng một nét buồn. Nhỏ đã đứng trước Jungkook chỉ sau 3 giây, nhỏ ngẩng lên nhìn Jungkook với nụ cười như nắng ấm, rõ ràng là cố cười.
- Anh ăn bữa trưa chưa? Nếu trưa em sẽ gọi cơm ở khách sạn nhé!
Minji cố tỏ ra tự nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, như nhỏ không hề biết gì. Nhỏ hiểu, nếu hỏi thẳng Jungkook, tra khảo hay trách móc, giận dỗi, chỉ làm nhỏ tệ hơn trước mắt cậu. Jungkook giờ vẫn nhìn cô gái trước mặt, không thấy có lỗi nhưng cậu không thích Minji giả vờ cho qua như vậy. Minji lại cười tươi:
- Sao anh Jungkook không nói gì?
- Đừng... cố cười nữa! - những chữ phát ra từ cuống họng Jungkook âm vực rất trầm. Cậu lại tiếp tục bước đến cửa phòng mình.
Minji thấy sống mũi cay xè, nếu Jungkook cũng tỏ ra không có gì và trở lại bình thường thì nhỏ còn cảm thấy dễ chịu hơn. Không kìm chế nổi, Minji lao đến và... ôm chầm lấy Jungkook từ đằng sau. Jungkook đứng yên bất động, cậu đã cảm thấy những tiếng nấc nhè nhẹ trong họng cô gái ấy.
- Em muốn tỏ ra không có gì... nhưng sự thật em đang phát điên lên. Em giận dữ, ghen tức, em ghét con nhỏ đó!... Nhưng... em không thể, em phải chịu đựng... vì em sợ, em chỉ sợ mất anh! Không! Em không giận anh đâu... xin anh coi như chưa có gì xảy ra đi, hay đối xử với em như thế đi!
Những ngón tay run run níu lấy áo sơ-mi của Jungkook, nước mắt đã chảy dài trên má Minji.
- Anh... anh chưa chấp nhận em cũng được, anh lạnh nhạt với em cũng được, nhưng xin anh, đừng làm thế với em lần nữa! Anh chỉ của em thôi... chỉ của em thôi, được không? Anh ghét bỏ em, ruồng rẫy em thì em cũng không buông anh ra đâu... không ai có thể lấy mất anh từ em cả!
Bàn tay Minji vẫn cố níu lấy Jungkook... cậu từ từ gỡ nó xuống. Trước khi bước vào phòng, Jungkook giằng giọng hai tiếng.
- Đủ rồi…
Lại thêm trái tim của một người nhói đau nữa... khi cánh cửa phòng 102 khép lại, Minji bắt đầu khóc nấc lên, nhỏ không kìm nén nổi cảm xúc của mình, nhỏ thấy mình thất bại và bất lực...
Nhỏ cứ đứng đó khóc, khóc đến khi cạn khô nước mắt... khi đã bình tĩnh lại, Minji khẽ siết chặt hai bàn tay.
- Không ai có thể lấy mất anh từ em cả! Không ai cả! Kẻ nào có ý định đó... em sẽ không để kẻ ấy sống yên!
.....Phòng 101......
- Em đã ở chung phòng với bao nhiêu thằng khác, và rốt cục, ta vẫn muốn em về bên cạnh. - Minhyung chợt mỉm cười. - Ta không hiểu nổi chính mình!
Minhyung kéo tay Yerim ra khỏi vòng tay mình, chú mục vào nhỏ.
- Nhưng có một điều ta nhận ra, nếu không còn em bên cạnh, cuộc sống của ta trống rỗng và ngột ngạt, ta... không còn là chính ta nữa.
Yerim ngoảnh mặt đi, không tỏ vẻ gì là quan tâm đến lời Minhyung nói. Minhyung dùng mấy ngón tay đẩy cằm nhỏ quay lại phía mình.
- Hình như em thấy những lời ta nói không quan trọng. Nhưng thật sự, đối với ta, tất cả là những điều không tưởng! Và ta...
Minhyung đẩy cằm Yerim hơi nhếch lên, cúi xuống chạm môi lên làn môi mềm dịu ngọt.
- Ta vẫn đang nghĩ xem, vào một ngày nào đó, ta sẽ phải chĩa họng súng vào em như thế nào? Nhưng dù có ngày đó thì trước mắt, ta vẫn muốn em thoát khỏi căn bệnh quái dị đó! Smith-agen.
Ánh mắt Yerim hơi trùng xuống:
- Không thuốc chữa! Không cách chữa!
- Ta sẽ làm mọi cách để đưa chuyên gia giỏi nhất đến đây điều trị bệnh cho em.
- Vô ích!
Minhyung kéo Yerim vào lòng, tay vuốt ve những lọn tóc dài.
- Được rồi... em nói như em sẽ chết vì căn bệnh đó vậy. Nếu không phải súng từ tay ta, ta không muốn em chết vì bất kì ai khác, vì bất kì điều gì khác... Ta không biết lí do lúc ấy, em chọn ta là gì, dù ta đã quay lưng nghi ngờ và đối xử tê với em... Dẫu sao, điều quan trọng vẫn là giờ em lại ở bên ta, như thế này.
... Hơn 8 giờ tối...
tay quản lí vào phòng Minhyung với vẻ mặt khá căng thẳng. Lúc này, Minhyung đang gác chân lên bàn đọc tạp chí, còn người con gái của cậu đang trong phòng tắm.
- Cậu chủ. Ông chủ vừa đáp chuyến bay về tới đây.
Minhyung dừng đọc, quăng cuốn tạp chí lên bàn.
- Vậy sao còn đến thông báo với ta? Đi mà trình bày tất thảy việc nhỏ to mấy hôm nay của ta đi!
- Sao cậu chủ lại nghĩ về em thế? Em làm gì cũng chỉ tốt cho cậu chủ thôi. Huống hồ ông chủ dạo này đã quá mệt để chuẩn bị cho buổi gặp ngày mai, em đâu dám làm phiền thêm..
- Có một việc ta muốn nhờ ngươi. - Không dễ dàng để Minhyung nói tiếng "nhờ"
- Bất kì việc gì em cũng sẽ làm mà.
- Không nói cho cha ta về căn bệnh của cô ấy, cũng không nói chuyện thằng hai vướng lưới tình với cô gái cha mang về.
- Tại sao chuyện cậu hai...
- Ta không ưa gì nó nhưng ta muốn bảo vệ cô ấy, trước cha ta! Nêu ông biết thằng con thiên tài luôn luôn sẵn sàng phục vụ ông đã có tình cảm thật sự với một cô gái, ông sẽ không do dự mà xuống tay với cô ấy đâu...
- Em hiểu rồi. Em... thật ra cũng không hề muốn cô ấy nguy hiểm.
Minhyung chợt nhếch mép cười. - Không hiểu nàng có rõ mình hấp dẫn trước mắt tất cả đàn ông thế nào không...
- Cậu chủ, việc quan trọng trước mắt là buổi gặp mặt cùng ông chủ sáng mai!
- Hiểu rồi... ngươi có thể đi.
Tay quản lí quay người nhưng lại khựng lại.
- Có lẽ cậu chủ đã đoán ra, không chỉ có quản lí của cậu hai muốn hại cô ấy và vở kịch tối qua... không thể mình tay hắn dàn dựng.
Giọng Minhyung bỗng sa sầm xuống:
- Không giết thằng khốn đó... ta còn kha khá kẻ đang chực chờ Tử Thần đấy. Có lẽ... nên tìm trước một quản gia mới nữa đi.
End chương
2112 từ
#minie
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top