sơn. khoa; nothing hurt like this
em nghe ra không, tiếng yêu thương vụn vỡ...…
em nghe ra không, tiếng yêu thương vụn vỡ...…
ding ding dang dang...…
quên đi em, nào phải chuyện dài lâu...…
heineken, 031124.…
tặng z nèk…
nơi ấy, gọi là nhà.…
'Bọn họ... chết vào nửa đêm.'…
em bảo, đôi khi, thảm sát cũng là sự tái sinh...…
trong suốt những năm tháng cuộc đời, em luôn tự hỏi bản thân rằng liệu mình có nơi nào để khóc...…
lưng chừng hạnh phúc,lưng chừng lãng quên.…
cô ấy gặp anh, đã mang đi thứ gì?…
'có những điều anh chỉ nói cho mình em nghe...'…
anh sẽ thôi tìm em, nơi mùa hoa dã quỳ ở lại.…
'mũi vỡ thì còn có cơ hội mà sửa, nhưng nếu bạn để ai đó làm thủng lưới, thì có một thứ bạn không thể sửa được, đó là niềm kiêu hãnh.' [1]…
sau chia tay, tình mình còn gì ngoài vụn vỡ?…
lạc giữa nhớ và quên, là đoạn tình dang dở…
'ngày đó nếu biết trước xót xa, ta cứ xem nhau như bao người qua...' (*)…
bên lề cuộc tình,bên lề những giấc mơ xanh...…
từ nay về sau, tên người sẽ hoá vết sẹo mờ.…
có mấy ai dành cả cuộc đời để đau lòng không đáng có?…