Thanh xuân rạng rỡ như ánh mặt trời
Lần đầu thấy cậu, tôi chỉ thấy đó là một người lạnh lùng, cậu tàn nhẫn, tàn nhẫn với thứ tình cảm của cô đối với mình "Bây giờ anh còn khóc không?" "Cô tưởng ai cũng như cô dễ dàng khóc à" ...Lúc đấy, tôi luôn tin tưởng rằng, cậu là con người mạnh mẽ, sẽ không ai làm cậu khóc được..không một ai "Anh liệu có thể yêu em không?" "Đừng mơ tưởng tới" "Nếu anh không thể yêu em, vậy thì buông tha em đi, làm ơn" Tôi khóc lóc cầu xin cậu, nhưng cậu lạnh lùng gạt tay ra, lời nói lạnh lẽo khiến trái tim tôi tuyệt vọng "Tôi tuyệt đối không tha cho cô, cả đời này, có chết, cô cũng chỉ có thể chết trong tay tôi"... "Hi vọng rằng anh có thể nghĩ tới em, dù chỉ là một góc nhỏ trong tim anh" "Đừng như vậy, xin em"Cậu gục xuống vai tôi, chất lỏng ấm áp ấy thẫm ướt vai tôi "Anh khóc rồi""Thanh xuân của tôi, rực rỡ như ánh mặt trời. Nhưng năm tháng sau đấy, thật sự khiến tôi chỉ muốn đắm chìm trong thanh xuân của mình, bởi tôi đã mất đi anh ấy. Hãy trân trọng thanh xuân của mình, có thể bây giờ bạn muốn thời gian trôi qua nhanh, nhưng khi nhớ về, chỉ còn là kí ức của riêng ta, chỉ còn mùi vị nhớ nhung tới năm tháng rực rỡ ấy"…