JunPhuc // Hà Nội, khi mùa gió bấc về...
Minh Phúc nhìn người bên cạnh, mỉm cười. Cuối cùng em cũng có thể gọi anh là của em rồi, nụ cười của anh, nước mắt của anh, sự mạnh mẽ của anh, sự yếu đuối của anh, em xin đón nhận hết, và trân trọng gọi tất cả là của em. Đến thời điểm này, tương lai có ra sao, cũng không tính được, có đến được tới đích hay không, cũng không còn quan trọng nữa rồi. Ít nhất ở hiện tại, cả hai có nhau, và hy vọng chặng đường sắp tới, cả hai sẽ trưởng thành cùng nhau.Ôi Hà Nội, khi mùa gió bấc về.…