ĐẾN KHI MẢNH HỒN EM TAN VỠ
"Ngồi bên bếp than hồng, em nhìn những hạt mưa nặng trĩu rơi bên ngoài cửa sổ. Khoảnh khắc đó, em chỉ mong anh xô ngã cánh cửa đã giam cầm em cả cuộc đời rồi nhanh chóng ôm em vào lòng. Để em có thể rúc vào hõm cổ, để em có thể cảm nhận anh ôm trọn lấy cơ thể héo úa, để em có thể thanh thản đứng chờ anh ở nơi luân hồi."…