"The Anatomy of Loneliness"
"The Anatomy of Loneliness"…
"The Anatomy of Loneliness"…
Em thật sự hài lòng?…
Nobara-chan lạc giữa bãi hoang của chính cuộc đời mình - nơi chiến tranh đã xé toạc thân xác, nơi vết sẹo trên gương mặt trở thành bản án vô hình. Em run rẩy giữa mùi gỗ ẩm và hoa héo, như một linh hồn bị Chúa và Đức Mẹ bỏ quên. Nhưng ngay trong khoảnh khắc em muốn buông rơi sợi dây mỏng manh của tình bạn và tình yêu, có người vẫn đứng đó.Megumi - như chiếc bóng dịu trầm giữa đêm Shibuya còn nóng tro - đưa tay giữ lấy em, thì thầm rằng: "Nobara-chan, dù sợi dây ấy có lỏng ra... anh vẫn còn đây."Hai trái tim rách nát cố níu nhau lại giữa đổ nát, giữa những bi kịch lớn hơn cả lời nguyền: bi kịch của yêu thương, của sống tiếp, của không để nhau biến mất.…
"Khi Gió Còn Mùi Nắng Trên Vai" là một cuốn truyện mảnh mai như tơ trời - chẳng có bi kịch lớn, chỉ là những ngày rất nhỏ của một người đang học cách quên, nhưng lại sợ mình quên thật.Câu chuyện kể qua những bức thư không gửi, những buổi chiều gió thổi qua hàng cây, những đoạn đối thoại nửa thực nửa mơ giữa người kể và "người đã đi". Không rõ đó là tình yêu, hay chỉ là một thói quen đẹp từng sưởi ấm tuổi trẻ.Mỗi chương là một mùa - mùa của mùi cà phê, mùa của tiếng mưa, mùa của bóng lưng ai biến mất nơi bến xe. Nhưng dù thời gian trôi, người kể vẫn cứ thấy trong gió còn một chút nắng trên vai - như thể ký ức cũng có mùi, và nó chưa chịu tan.…
Quá nhớ couple này nên phải viết!!! Short Fanfics! 1. Một năm sau đại chiến ninja lần thứ tư, khi mọi người đã dần bước tiếp, đã có gia đình, đã học cách sống cho hiện tại...Tenten vẫn dừng lại ở quá khứ - nơi có cái tên Hyuga Neji, người đã chết ngay trước mắt cô.Không ai biết rõ giữa họ từng là gì. Không ai hỏi. Không ai cần lời xác nhận.Nhưng Tenten thì nhớ.Mỗi sáng đi qua tấm bia khắc tên cậu. Mỗi ly trà không người uống. Mỗi buổi tụ họp mà cô không còn thiết ở lại đến cuối cùng.Bạn bè có con, có người gọi là "mẹ", "vợ", "người yêu cũ"...Còn cô - không là gì cả. Cũng chẳng còn ai gọi tên cô bằng giọng trầm quen thuộc ấy.2. > Sau chiến tranh, và cả trước đó...Có lẽ, những tháng năm yên bình nhất của họ, không phải là khi làng Lá không còn chiến sự, hay thế giới không còn những trận tử sinh -Mà là khi họ ở cạnh nhau.Giữa những ồn ào của nhiệm vụ, những bài luyện tập kiệt sức, và những ngày đêm căng thẳng trước hồi còi chiến tranh...Tenten đã học được cách mỉm cười khi Neji đứng đó - dù chỉ là đứng thôi.Còn Neji - với trái tim được rèn giũa trong kỷ luật - lại dịu dàng nhất khi lặng lẽ đưa cho cô chai nước sau giờ luyện, hay nhẹ giọng hỏi:> "Hôm nay mệt không?"Một hạnh phúc đơn giản. Một khoảng yên bình nhỏ.Như chiếc ghế đá dưới tán cây sau sân luyện tập - nơi họ từng cùng ngồi.Nơi mà sau này, khi mọi thứ đã vỡ vụn, người ta vẫn tin rằng Neji Hyuga từng mỉm cười ở đó.…