[Quân - Mai] Giữa Xuân Hồng, Là Đông Trắng

[Quân - Mai] Giữa Xuân Hồng, Là Đông Trắng

1,570 138 25

Đồng Lô - một ngọn núi lửa ngủ yên trong máu đỏ, đá nóng và tro bụi.Không ai sống ở đó.Không ai được sống sau khi bước vào.Thế mà Quân Ngô vẫn sống.Hắn từng là Đế Quân, thần uy lẫm liệt, một tay khuynh đảo thiên hạ.Sau trận bại chiến, hắn biến mất khỏi mọi tấm bia sử, không ai rõ hắn bị xử thế nào - chỉ có lời đồn rằng hắn được đưa đến Đồng Lô.Hắn mang thân thể rách nát, phép lực cạn khô, ánh mắt không còn ánh lửa.Không ai xích hắn.Chỉ có một người, từ đầu. Đã ở lại cạnh hắn.Mai Niệm Khanh, Quốc sư đương triều, kẻ mang áo ngoài tím nhạt, tóc đen dài, dáng đứng thanh lãnh như trăng đêm.Y không phải thị giả.Cũng không phải kẻ đền tội.Y chỉ là người, ở lại. Ban ngày, Quân Ngô im lặng nằm đó, lưng tựa đá, mắt nhắm hờ.Dù môi nứt toạc, hơi thở dồn dập, hắn chưa từng cầu xin lấy một lời."Ngươi đến làm gì?" - hắn từng hỏi, giọng khàn, không giận cũng chẳng mong chờ."Để chăm sóc ngươi," y đáp.Hắn cười, nhếch môi, cười như đứt mạch máu dưới cổ họng:"Thương hại?"Y không phủ nhận.Cũng không rời đi. Tới đêm, hắn sốt cao.Cơn mê sảng kéo dài như ngọn lửa nuốt thân.Thân thể run nhẹ, hai tay nắm lấy không khí, mồ hôi rịn khắp người, môi run:"Lạnh... đừng đi...""Đừng để ta một mình..."Giọng hắn, mềm như tro rơi, nhưng khàn đến vỡ vụn.Không ai ngoài Mai Niệm Khanh nghe thấy.Y ngồi xuống mép giường đá, đưa tay xoa lưng hắn, nhẹ nhàng như đang giữ một linh hồn bị lửa đốt cháy:"Điện hạ, người không một mình.""Ta luôn ở đây."----Lưu ý: OOC!!!…

Cấm Dục Bất Cấm Tình

Cấm Dục Bất Cấm Tình

10 3 1

Lục Tĩnh Dương hắn là bạo quân người người khiếp sợ. Nhưng sâu trong vẻ bề ngoài lạnh giá, hung tợn đó là một đứa trẻ bị tổn thương sâu sắc do các cuộc đấu đá trong hoàng thất lúc hắn còn bé.Thẩm Hàn Viêm là vị quốc sư đương triều, tài cao đức trọng.Không nhiễm bụi trần, không màng đến sắc dục.Nhưng hai mươi năm trước đó Thẩm Hàn Viêm y đã từng hứa với Lục Tĩnh Dương rằng:"Đời này kiếp này ta sẽ mãi bên đệ, sẽ luôn luôn bảo vệ đệ.""Dù đệ có bị ruồng bỏ hay hắt hủi đến nhường nào đi chăng nữa, ta Thẩm Hàn Viêm sẽ luôn sát cánh với đệ. Sẽ không bao giờ để đệ phải chịu nổi cô đơn và lạnh lẽo của thế giới này."Hai mươi năm xa cách, lúc gặp lại y.Lục Tĩnh Dương hắn không còn là đứa trẻ ngây thơ để người ta bắt nạt nữa, thay vào đó là chức vị hoàng đế.Hung ác đến cùng cực.Còn phía Thẩm Hàn Viêm y, mười tám năm trước bị người nhà hãm hại.Rơi xuống vực sâu suýt chết, may mắn được một vị cao nhân ra tay cứu giúp.Nhưng một phần trí nhớ đã biến mất, không nhớ ra Lục Tĩnh Dương.Lục Tĩnh Dương cứ nghĩ rằng y không giữ lời hứa, đã sớm có kẻ khác.Chê hắn độc ác, xấu xí nên không cần hắn nữa.Từ một bạo quân hung ác, hắn chấp nhận từ bỏ tôn nghiêm.Từ bỏ ngôi vị, sẵn sàng bỏ cả mạng sống để dâng hiến cho người đó.Thẩm Hàn Viêm ban đầu từ ghét bỏ, sau đó dần cũng bị lung lay trước hắn.Chung quy lại, y không phải kiểu người quá sắt đá.Thỉnh thoảng vẫn chiều theo ý nguyện của Lục Tĩnh Dương. ....…

[ Thất Cửu ] Thiên Diệt Chi Tâm, Vị Ái Cố Nhân

[ Thất Cửu ] Thiên Diệt Chi Tâm, Vị Ái Cố Nhân

374 40 11

🌙 Giới thiệu truyện:Kiếp trước, hắn là kẻ phản diện độc ác nhất thiên hạ, kết cục bị nam nhân ấy đánh nát tứ chi, xương cốt tan tành giữa vạn ánh mắt khinh miệt.Kiếp này, y mang theo hệ thống trở về, quyết khiến kẻ từng đẩy mình vào địa ngục phải yêu say đắm, rồi vì yêu mà hủy thiên diệt đạo.Nhưng y chưa từng nói với ai rằng...Trái tim mình đã dành trọn cho một người khác.Giữa mưu mô và cảm xúc, giữa trả thù và yêu thương, ai là người tổn thương nhất?Là hắn - kẻ si tình nguyện rơi vào lưới?Hay là y - phản diện cười lạnh mà trong lòng đầy máu lệ?Y từng nói: "Ta sống lại, không phải để yêu ngươi... mà để khiến ngươi yêu ta."Lời ấy như trò đùa, như gió thoảng.Nhưng khi hắn thật sự sa lưới, y lại là kẻ quay đầu trước.Một ánh mắt, một câu nói, một lần dịu dàng - tất thảy chỉ để dệt nên lưới tình.Thứ y cần không phải hắn... mà là sự sụp đổ của hắn.Hắn vì y, trở mặt với cả thiên hạ.Vì y, đoạn tuyệt sư môn, phế bỏ đạo tâm.Vì y... mà cam lòng trở thành ma vật.Nhưng đổi lại, là một câu cười nhạt giữa màn tuyết:"Ngươi yêu ta thật sao?Tiếc quá... Ta yêu người khác mất rồi."Trong huyết quang tan vỡ, ai mới là kẻ đáng thương hơn cả?Một kẻ vì yêu mà hóa điên, một kẻ không yêu lại muốn người khác phát cuồng vì mình.Cuối cùng...Là tình sâu khó thoát, hay nghiệp chướng khó hoàn?…