Âu Cẩn Du và Mục Thừa Vũ lớn lên ở 2 môi trường hoàn toàn khác nhau.Một người là con nhà tài phiệt lớn nhất nhì thành phố. Là đứa trẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng. Mỗi bước đi đều có người nâng đỡ. Mỗi cái nhấc chân nhấc tay đều có người hầu hạ. Một người lại bình thường đến không thể bình thường hơn. Là cậu bé lớn lên từ một trấn nhỏ trong một gia đình phổ thông. Vốn dĩ họ không có điểm chung, nhưng đến cuối cùng lại là người thay đổi cuộc đời của đối phương.…
Con người ta luôn có những thứ mất đi rồi mới biết trân trọng. Thần tiên cũng không ngoại lệ.Có những thứ ta tưởng trừng là hòn đá thô, đến khi làm vỡ rồi ta mới biết nó là thiên ngọc chân quý. Nhưng ngọc vỡ rồi...người mất rồi. Ta còn có hay không cái quyền được hối hận?Y cứu Hoa Âm 1 mạng, lại mang đến cho hắn hết thảy đau khổ. Hắn nhận của Tịch Họa 1 mạng, liền dùng cả đời còn lại báo đáp y.Theo lý thì cũng đúng lắm chứ. Nhưng sao tim y lại đau thế này?…
Quân Mộc Vũ là một trạch nam chính hiệu. Vì sinh ra trong một gia đình không nói quá thì chính là giàu có, là con út được ba mẹ và anh trai yêu thương nên cậu chưa cần lo nghĩ gì về cuộc sống bao giờ. Cho đến một ngày Quân Mộc Vũ bị chẩn đoán mặc bệnh ung thư. Là một trạch nam đam mê đọc tiểu thuyết, cậu nghĩ việc đó chỉ có trên phim, trên truyện. Không nghĩ lại rơi trên đầu mình. Ngày nhận được tin đó, mẹ cậu đã khóc đến ngất xỉu. Ba qua một đêm tóc cũng bạc trắng. Đến anh trai tổng tài mặt lạnh của cậu cũng quỳ xuống trước mặt bác sĩ xin bác sĩ cứu lấy cậu.Quân Mộc Vũ lại thấy nhẹ nhàng lắm. Cậu sống một đời, được mọi người yêu thương. Chưa từng phải chịu khó, chịu khổ gì. Không có ước mơ, nhiệt huyết dang dở gì. Đời người ai chẳng phải chết, chỉ là cậu chết sớm hơn vài chục năm mà thôi. Không sao cả.Nhưng mà điều làm cậu nuối tiếc chính là cuốn tiểu thuyết cậu theo dõi nửa năm nay...chưa hoàn. Không biết nam chính sẽ đi về đâu. Không biết trùm cuối là ai, kết cục sẽ như thế nào. Không biết otp cậu ship có về với nhau không. Cậu mới đọc đến đoạn nam chính giết chết tên hôn quân, lên làm hoàng đế, lập lên giang sơn thịnh thế của riêng mình. Tác giả nói còn 3 chương nữa là hoàn rồi.Quân Mộc Vũ được bác sĩ đẩy vào phòng cấp cứu, càng nghĩ càng không can tâm, càng nghĩ càng uất hận.Sau đó cậu tỉnh lại.Vừa mở mắt đã nghe giọng nói the thé cất lên.- Hoàng thượng tỉnh rồi. Hoàng thượng tỉnh rồi.Quân Mộc Vũ bị doạ cho ngất trở lại.Thể loại : Huấn văn, đam mỹ, xuyên thư, cung đình (m…
Lục Vấn Xuyên chưa bao giờ nghĩ đến việc có một ngày mình sẽ coi cái nơi đó là nhà của mình. Sẽ yêu thương, che chở, bảo vệ nó bằng cả mạng sống của mình.Một câu chuyện chậm nhiệt. Một Lục Tinh Bảo ngoan ngoãn đến đau lòng.Một Hứa Tịnh Nham mang đầy ôn nhu.Họ cứ từ từ chầm chậm mà bước đến. Cứ chầm chậm mà dạy Lục Vấn Xuyên cách làm ba, làm chồng. Cách yêu thương một người. Cách sống một cuộc đời đúng nghĩa.P/s: Đây có lẽ không phải kiểu chuyện mà mọi người thích. Nhưng là câu chuyện mà tôi thích.…
Mộ Thanh Hà chưa bao giờ nghĩ, sẽ có một ngày mình sẽ yêu y, còn yêu đến cuồng si."- Ngươi từng nói qua, mạng của ta là do ngươi cứu, cả đời này, ta là người của ngươi.""- Thứ ngươi không cần, chính là đồ bỏ đi.""- Ta đã nói, đời này kiếp này đều nghe theo ngươi. Ngươi muốn ta lấy cô ta...cũng được. Nhưng thứ ta cho cô ta không thể là lễ thành hôn, chỉ có thể là... minh hôn".…
Hạo Phi nhìn nhóc con vừa gầy vừa đen trước mắt, nhìn sao cũng không thể chấp nhận nó sẽ thay Hạo Nam làm em trai của mình. Em cậu trắng trắng, tròn tròn như quả trứng gà vậy, đáng yêu biết bao nhiêu. Tại sao lại có thể đổi thành nhóc con này được chứ? Tính tình còn rất đáng ghét nữa.- Con không bao giờ chấp nhận đồ xấu xí này là em trai con.- Tiểu Phi, con không được nói em như vậy.- Anh tưởng tôi muốn làm em trai anh sao? Đồ khỉ tóc vàng.- Ba, ba nghe nó nói kìa....Một câu chuyện nhẹ nhàng (không chắc lắm) về mấy nhóc con đáng yêu.…
"Ai cũng có 1 thế giới của riêng mình, tôi cũng vậy. Tôi cũng có thế giới của riêng mình. Nhưng....thế giới của người khác rất rộng lớn. Thế giới của tôi lại chỉ xoay xung quanh 1 người" - Tiểu Hạ. Rửa tay rồi ra ăn cơm con.- vâng. Con xuống ngay đây ạ."Bạn có nghe thấy giọng nói ấm áp của người đàn ông vừa rồi không? Người đó...chính là thế giới của tôi. Thế giới của tôi mang tên...Âu Dương Tịnh.Một câu chuyện phụ tử + huấn văn của Âu Dương Tịnh và 1 cậu nhóc con.…
An Quân Vũ hắn sống gần 30 năm cuộc đời vẫn luôn nghĩ bản thân mình thông minh, tài giỏi. Luôn nghĩ bản thân mình nhìn thấu mọi chuyện. Ngàn tính vạn tính đến cuối cùng lại phát hiện những người hắn luôn nghị kỵ, tính kế đều là những người thật lòng yêu thương hắn. Những người hắn ngỡ cùng hắn đứng chung 1 chiến tuyến, đến cuối cùng lại là người đằng sau đâm hắn 1 dao chí mạng. Đến cuối cùng, 30 năm đó, hắn đã làm những gì chứ?…
Một đời cố gắng dành giật tình yêu thương của phụ thân. Nghĩ rằng mình cố gắng làm theo ý ông, thì ông sẽ cho hắn 1 ánh mắt dịu dàng, 1 cái ôm ấm áp. Đến tột cùng thì sao chứ? 1 tiếng phụ thân không thể gọi. Còn là bị chính người đó ra lệnh đánh chết.Hắn nghĩ cuộc đời hắn đến vậy là hết rồi. Sống 1 đời không người yêu thương. Chết cũng tốt lắm.Vậy mà đến cuối cùng hắn lại không thể chết. Mở mắt ra đã thấy lưng và hạ thân đau dữ dội, cái đau rất quen thuộc. Cái gì thế này? Sống lại 1 lần nữa ở mấy trăm năm sau. Lại vẫn là số phận lớn lên trong đòn roi sao? Vậy thì khác nào nói với hắn hắn chẳng mấy sẽ lại chết?Nhưng...cái cảm giác đau đau, mát mát kia là gì? Cái người chăm hắn cả đêm kia là đang làm gì? Nhìn cái người vầng mắt thâm quầng, con ngươi đỏ au kia...thực ra là ai tội hơn ai? Đánh xong để phải chăm sóc vất vả như vậy...y đánh làm gì?Và còn cái cảm giác ấm áp, sống mũi cay cay này là cái gì? "Đại ca"...là "thứ" tốt như vậy sao? Tốt hơn cả phụ thân, tốt hơn cả huynh trưởng, tỷ, đệ.Thể loại: trọng sinh, ngụy huynh đệ, huấn văn, có hơi hướng đam mỹ, HE.Độ dài: chưa rõ.Tốc độ: tùy ý tưởng.Au: RedLần đầu tiên viết thể loại này. Mong là sẽ ổn.…
Sai lầm lớn nhất của Mạc Uyên chính là Mạc Thanh Phong. Là để hắn xuất hiện trên cuộc đời này. Hắn chính là vết nhơ lớn nhất của cuộc đời ông, là thất bại lớn nhất, là thứ làm ông thấy xấu hổ nhất trên đời. Nhưng đến khi hắn biết mất khỏi cuộc sống của ông, ông lại phát hiện, hắn còn là phiền lòng lớn nhất của ông.Thể loại: Huấn văn, phụ tử tình thâm, ngược ngọt có đủ.Au: RedAu đã quay lại và ăn hại hơn xưa. Mong mọi người chưa quên au ạ.…
1 cái đoản nho nhỏ đổi máu cho những ngày nhàm chán.Thể loại: Huấn văn, phụ tử thuần, ngược tâm - ngược thân, HE (chưa chắc).- Chủ tử, người tha cho thiếu gia lần này. Cậu ấy...chịu không nổi nữa.- Tha? Lỗi lầm là của nó. Nó có gan làm thì phải có gan chịu phạt. Muốn ta tha...ít nhất phải cho ta 1 cái lí do.- Chủ tử,.....Thiếu niên nằm sấp bên hình đẳng 1 thân đầy máu. Ánh mắt đỏ ửng đầy đau thương khẽ ngước lên nhìn người kia. 2 hàm răng cắn chặt. Cố không nói ra câu nói đã vô vàn lần muốn nói kia."Con là con của người. Đó có thể là lí do không?"Đến cuối cùng ánh mắt ấy vẫn là cụp xuống. Tiếp tục cắn chặt răng chịu đựng trượng hình nặng nề phía sau. Thân thể đau, tâm lại càng đau.…
Song bào thai có gì vui?Chính là khi 1 đứa phạm lỗi, ba muốn phạt lại không biết phạt đứa nào.Chính là khi ba nhờ làm việc liền giả bộ giận dỗi vì họ gọi nhầm tên mà không làm. Dù họ gọi đúng.Chính là khi có thể dựa theo bản thân mà biết người kia nghĩ gì, thích gì.Chính là khi có thể biết mình trong mắt người khác có bộ dạng như mình.Yến Ngôn Du đã vô cùng hạnh phúc, vô cùng vui vẻ, vô cùng tự hào về điều đó. Nhưng khi nhìn em trai thế mạng cho mình hắn lại vô cùng căm hận điều đó. Nếu em trai không giống hắn...Em đã không chết. Ít nhất....không vì hắn mà chết.Thể loại: Đoản-Huấn văn, huynh đệ, ngược ngọt đan xen.Độ dài: không dài.Kết: HE....(Chắc vậy)Au: nick của ta dĩ nhiên chỉ có thể là ta. Ờ thì...Lại đào hố thôi.…
Hắn tỉnh dậy sau 1 giấc mộng thật dài. Trong mộng, nghĩa tử hắn miễn cưỡng thu nhận để làm lá chắn bảo về cho cháu trai hắn biến thành hài tử của hắn, là hài tử của hắn với nữ nhân mà hắn dành cả đời để yêu, nhưng lại không thể đến được với nàng. Trong mộng hắn hại chết hài tử đó. Chết rất thảm. Chết đến thi thể cũng không còn nguyên vẹn.Vậy mà khi tỉnh lại, hắn lại phát hiệ, mộng không chỉ là mộng. Nghĩa tử kia...thực sự là hài tử của hắn?Ông trời để hắn mộng giấc mộng đó là vì muốn hắn kịp thời sửa chữa, bù đắp cho hài tử đó sao?Vậy thì....- Con của ta. Nó làm gì thì là cái đó đúng. Các ngươi ý kiến?Thể loại: phụ tử huấn.…
Người ngoài nhìn vào, đều cảm thấy Tư Hạo thật sự đáng thương. Nhưng cậu lại cảm thấy cuộc sống của mình khá mĩ mãn. Có chút vất vả, cũng có chút mệt mỏi. Nhưng có ai sống mà không mệt mỏi và vất vả chứ? Nhưng mệt mỏi và vất vả rồi, có thể có khả năng chăm sóc cho người mình thương yêu. Đó không phải điều ai cũng có thể làm được. Tư Hạo làm được, nên cậu cảm thấy cuộc đời mình coi như là mãn nguyện.Thể loại: Đoản, huấn văn, huynh đệ.…
Là những câu chuyện nho nhỏ về huấn văn.Có ngược, có ngọt, có cổ trang, có hiện đại, có phụ tử, có huynh đệ. Tóm lại là mỗi thứ 1 tý. Ta hứng cái nào sẽ viết cái đó. :)P/s: nàng nào cho ta xin vài cái tên hay hay cho các bé nha.Au: từ giờ các nàng cứ gọi trẫm là Hoàng Thượng đi.…
Một câu chuyện huấn về tình cảm của 4 anh em Ân gia. Có vui, có buồn, có yêu thương, có đau khổ, có hòa thuận, có cãi vã, có lúc tưởng chừng như mất đi.4 anh em 4 tính cách, vì 1 mối quan hệ mà kéo họ lại với nhau.Họ có thể cãi nhau, có thể đánh nhau. Có lúc ghét đối phương. Nhưng chỉ cần bạn dám động đến người kia. Họ nhất định...sẽ giết bạn.…
Tự nhiên nghĩ ra vài cái đáng yêu nên lại muốn đào hố. Hí Hí. Đừng trách ta. Ta không biết gì hết. Truyện nhẹ nhàng, ngọt, sủng, đáng yêu. Có huấn cũng chỉ là huấn yêu thôi. Không tàn bạo. Không máu me be bét. Xin hãy nhìn đến 1 con người khác trong ta. :))…
"- Cậu định nuôi nó thật sao?Từ Ly Vũ ngồi xuống trước quầy bar, ngoặc tay để phục vụ mang ra 1 ly vodka. Hoàn toàn không có ý định để ý đến câu hỏi của thằng bạn bên cạnh. - Cậu có biết nuôi 1 đứa trẻ nghĩa là gì không vậy? Không phải đơn giản chỉ là cho nó 1 chỗ ngủ, cho nó ăn miếng cơm là xong.- Chứ không cậu nói tôi làm sao? Vứt nó đi?- Tôi...không phải...nhưng mà...nhưng mà...Thịnh Tề cũng không biết nói sao. Dĩ nhiên không thể đem thằng nhỏ vứt đi. Nhưng để thằng nhỏ cho 1 tên xã hội đen cầm dao nhiều hơn cầm đũa như Âu Dương Thiếu Vũ nuôi dưỡng...liệu có ổn không?"Câu chuyện về 1 tên xã hội đen tập tành nuôi con nhỏ. 1 kẻ lạnh lùng, đáng sợ, đã từng chém người không ghê tay, lại có ngày phải kể truyện cổ tích ru con ngủ. Nhân sinh thật lắm chuyện khó lường.Không nhiều chap.Hài hước.Huấn văn.Chỉ viết theo cảm hứng....sẽ không quá thú vị. Không trau chuốt. Viết nhảm trong thời gian không có cảm xúc.…
25 tuổi. Còn chưa có 1 mảnh tình vắt vai. Sự nghiệp đang trong thời kì thăng tiến. Ôm biết bao ước mơ hoài bão. Bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống 1 thằng con 6 tuổi....Hắn người yêu còn chưa có, sao lại có thể có con? Khổ nỗi thằng bé kia lại giống y như bản sao thu nhỏ của hắn. Xét nghiệm ADN cũng có quan hệ cha con. Hắn...là đánh rơi tinh trùng ở đâu chứ? Còn có đứa bé kia...sao y như khắc tinh của hắn vậy chứ? Aaaa.......Thể loại: huấn văn phụ tử, huynh đệ, tình cảm gia đình.…
Chỉ là đoản văn ngăn ngắn giải buồn hoi.....tui thề là sẽ ngắn.Lần đầu tiên viết cổ trang cung đình. Mong mọi người ủng hộ.Câu chuyện ngọt ngào về tình phụ tử, huynh đệ giữa trốn thâm cung mà người ta luôn nghĩ là phải đấu đá, chém giết nhau. :))))…