Chap 50: Ân Tình Rất Lớn


Sau khi trở về phòng của mình Lý Ân mới có can đảm ôm lấy Ái Mỹ từ sau lưng... Nàng không biết nên nói gì cho hợp, nàng năm lần bảy lượt đều là tổn thương Mỹ nhi... Nàng biết yêu nàng chính là bất hạnh của Mỹ nhi... Nhưng là... Nàng không thể làm gì khác...

- Mỹ nhi... Ta xin lỗi...

Lý Ân nói khẽ... Nàng dựa hẳn đầu vào sau lưng Ái Mỹ... Đây là nơi nàng luôn cảm thấy an tâm nhất khi tựa vào... Ái Mỹ lòng rất lạnh... Nàng mơ hồ cảm thấy lồng ngực rất đau... Khí huyết như muốn trào lên miệng... Ái Mỹ cố đè xuống... Nàng cười nhạt một tiếng... Cũng may Lý Ân không nhìn thấy... Sau đó Ái Mỹ nói.

- Tỷ tỷ... muội hiểu mà... Tỷ không cần nói gì hết...

Lý Ân nghe ngữ khí Ái Mỹ nhàn nhạt... nàng sợ hãi xoay người ôm lấy phía trước Ái Mỹ gấp gáp nói...

- Mỹ nhi... Muội... muội có thể không giận ta được không... muội nếu cảm thấy đau lòng thì có thể đánh ta, mắng ta... cũng đừng dùng ngữ khí lạnh nhạt như vậy nói với ta được không... Mỹ nhi...

Ái Mỹ có chút kinh ngạc... Đây là lần đầu Lý Ân kích động như vậy... Trước đây trừ khi nàng thổ huyết hoặc bệnh nặng Lý Ân mới mất kiểm soát như vậy... Hôm nay biểu hiện thế này chứng tỏ trong lòng Lý Ân đang cực kỳ bất an... Ái Mỹ không muốn thấy Lý Ân như vậy... Nàng sẽ đau lòng hơn... Ái Mỹ khẽ ôm lại Lý Ân... nàng nói nhỏ.

- Tỷ tỷ... muội xin lỗi... Cũng là muội không suy nghĩ chín chắn... Muội chỉ biết nghĩ cho bản thân... Tỷ tỷ... có thể là tỷ không tin tưởng muội sẽ mang lại hạnh phúc cho tỷ... Nhưng muội hứa muội sẽ làm tất cả có thể... Tỷ tin muội được không...

Lý Ân tức giận... Nàng cắn lên vai Ái Mỹ một cái rồi nói.

- Mỹ nhi... Muội là đồ xấu xa... Muội tại sao luôn tự cho là mình đúng... Muội sao lại nghĩ ta không tin tưởng muội... Mỹ nhi... Muội có biết... Nếu ta không tin tưởng muội thì sẽ không cùng muội đi đến ngày hôm nay... Ta từ khi chấp nhận để muội đi vào tim mình đã hoàn toàn tin tưởng muội... Chỉ là ta ngày ấy không nghĩ mình còn có thể gặp lại mẫu thân mình... Hiện tại mọi chuyện ta đều không thể lường trước vậy nên không thể đưa ra quyết định... Muội cho ta thêm một chút thời gian được không...

Ái Mỹ bị cắn đau nhưng tim lại cảm thấy ấm áp... Nàng không cần gì hết... chỉ cần những lời nói kia của Lý Ân đã đủ cho nàng sức mạnh mà tiếp tục cố gắng... Chỉ cần Lý Ân tin tuởng nàng... Ái Mỹ khẽ gậy đầu đáp lại Lý Ân...

- Tỷ tỷ... muội xin lỗi... muội lại không tin tỷ... Hôm nay Mỹ nhi xin thề... Từ nay không bao giờ ngờ vực tỷ... Cho dù mai sau tỷ quyết định thế nào muội cũng không một câu oán thán... Trái tim muội giao cho tỷ... cho dù tỷ giữ lấy hay ném đi nó vẫn là của tỷ... Muội sẽ không lấy về...

Lý Ân cảm động bật khóc... Nàng gắt gao ôm lấy Ái Mỹ mà hôn lên môi... Những lời của Mỹ nhi khiến nàng cảm động vô cùng... Nàng nghĩ... Thế gian này liệu ai có thể yêu nàng nhiều như Mỹ nhi nữa...

Hai nàng trong phòng ôm nhau trong yên lặng... Mặc kệ ngoài kia gió bão đang kéo về...

Lâm Phong cùng Lâm Kỳ ngồi đánh cờ... Lâm Phong chơi cờ dĩ nhiên hơn hẳn Lâm Kỳ... hắn vẫn đang chiếm thế thượng phong... tất nhiên để thắng được Lâm Kỳ cũng không dễ... Trong lúc Lâm Kỳ suy nghĩ Lâm Phong liền nói.

- Tiểu Kỳ... Đệ thực lòng rất thích Ái Mỹ phải không.

Lâm Kỳ không cần nghĩ ngợi liền đáp.

- Tất nhiên rồi... Ái Mỹ nàng xinh đẹp như vậy... Ai mà không thích.

Lâm Phong lại hỏi...

- Đệ thích tất cả con người Ái Mỹ hay chỉ vì nhan sắc...

Lâm Kỳ đáp.

- Nhan sắc dĩ nhiên là quan trọng... Nhưng là đệ nhận ra đệ thật lòng yêu thích Ái Mỹ... Cho dù mai sau Ái Mỹ không còn dung mạo khuynh thành như hôm nay đệ vẫn yêu thích nàng... Đây là lần đầu đệ cảm thấy thật lòng với một người...

Lâm Phong có vẻ hài lòng liền nói.

- Đệ nói vậy ta tin... Nếu thế đệ nên nhanh một chút gần gũi Ái Mỹ... Tính cách Ái Mỹ ngang bướng lạnh lùng... Đệ không chủ động thì cả đời cũng không thể đến gần được nàng ấy... Nếu bỏ lỡ cơ hội sẽ hối hận... Nhan sắc của Ái Mỹ chỉ sợ vạn người thấy vạn người mê... Đến khi có kẻ khác cướp mất thì sao.

Lâm Kỳ cũng thấy hợp lý... Hắn liền nhăn nhó mà nói.

- Đệ cũng muốn gần gũi nàng ấy một chút... Nhưng là không có cách nào... Ái Mỹ rất lạnh lùng... Không cho ai đến gần nàng...

Lâm Phong cười nói...

- Đệ không tinh tế thôi... Tính Ái Mỹ thực ra rất trẻ con... Đệ muốn gần nàng cũng không khó... Đệ hãy thử rủ nàng luyện kiếm, rủ nàng đi thả diều... rủ nàng đi chơi... Biết đâu nàng sẽ đồng ý...

Lâm Kỳ thở dài nói.

- Ái Mỹ cả ngày bám lấy Lý Ân thôi... Không tách ra được...

Lâm phong nói.

- Đệ khỏi lo... Lý Ân ta sẽ giúp đệ tách ra... Không có Lý Ân thì Ái Mỹ sẽ đồng ý cùng đệ thôi...

Lâm Kỳ có chút vui sướng nói.

- Nhị ca... Vẫn là huynh tốt nhất...

Lâm Phong cười đáp...

- Vì đệ cũng là vì ta thôi...

Lâm Kỳ cười cười... Hắn xưa nay vẫn phục Nhị ca nhất... Hắn tin tưởng nhị ca hắn nói được là sẽ được...

Lâm Phong bắt đầu bước đầu tiên của kế hoạch... Hắn có chút áy náy khi lợi dụng Lâm Kỳ nhưng rồi lại an ủi bản thân rằng là hắn đang giúp Lâm Kỳ mới đúng...

Mấy ngày trôi qua mà Lý Ân vẫn chưa nói ra quyết định... Lâm phu nhân có chút xót ruột... Bà liền qua gặp Lý Ân... Lâm Phong đã dặn bà là hãy gặp riêng Lý Ân... đừng để Ái Mỹ đi theo... Vậy nên bà cố ý kêu Lý Ân đi dạo cùng mình... Không để Ái Mỹ đi cùng... Ái Mỹ cực kỳ bất mãn... Nhưng ánh mắt trấn an của Lý Ân khiến lòng nàng nhẹ hơn một chút... Nàng tự nhủ... Phải rồi... Nàng nên tin Lý Ân... nàng đã hứa sẽ luôn tin Lý Ân rồi mà...

Ái Mỹ dù dặn lòng như vậy nhưng vẫn thấp thỏm bất an... Lục phu nhân thấy nàng như vậy liền lên tiếng hỏi...

- Mỹ nhi... con có gì lo lắng sao...

Ái Mỹ nghe hỏi liền vội vã lắc đầu. Nàng nói.

- Không có... Bá mẫu...

Lục phu nhân cười khẽ đáp...

- Mỹ nhi... con có biết mình không hợp nói dối không... Nhìn ánh mắt con ta cũng nhận ra điều đó...

Ái Mỹ không biết nên làm thế nào... Nàng ấp úng hồi lâu mới lên tiếng.

- Bá mẫu... Người có muốn Lý Ân tỷ tỷ lấy Lâm Phong không...

Lục phu nhân có chút bất ngờ nhưng chỉ cười rồi nói.

- Với tư cách là mẫu Ân nhi ta luôn hi vọng Ân nhi có được một phu quân tốt để nương tựa... Lâm Phong chính là một người như vậy... Bao nhiêu năm sống ở Lâm gia ta đã hiểu thấu con người Lâm Phong... Lâm Phong và Lý Ân nếu có thể cùng nhau ở một chỗ thì ta sẽ yên tâm hơn khi nhắm mắt...

Ái Mỹ lòng có chút đau xót... Nàng nén lại rồi hỏi tiếp.

- Bá mẫu... Nếu như tỷ tỷ chọn không phải là Lâm Phong thì bá mẫu có phản đối không.

Lục phu nhân thở dài nói.

- Mỹ nhi... ta biết con có thể là biết rõ về ý chung nhân trong lòng Ân nhi... nếu Ân nhi không muốn con nói ra ta cũng không ép con nói... Ta chỉ hỏi con một chuyện... Con thấy người đó có xứng với Ân nhi không... Có thể mang lại hạnh phúc suốt đời cho Ân nhi không...

Ái Mỹ tâm rúng động... Nếu Lý Ân hỏi nàng điều này nàng có thể tự tin mà đáp à mình có thể... Nhưng mà mẫu thân của Lý Ân hỏi nàng lại không thể khẳng định... Hạnh phúc cả đời mà Lục phu nhân nói chính là một cuộc sống bình thường như bao nữ nhân khác... Có một phu quân tốt, có những đứa con ngoan... Những điều đó Ái Mỹ không cho Lý Ân được...

Thấy Ái Mỹ có vẻ hoang mang Lục phu nhân khẽ nhíu mày... Bà dường như cảm thấy người mà Lý Ân chọn không phải người bà có thể ưng thuận... Nếu đến hạnh phúc cũng không thể mang lại cho Lý Ân thì tốt hơn là không nên để cả hai gắn bó lâu dài...

Lý Ân cùng Lâm phu nhân ra ngoài đi dạo... Nàng vẫn giữ một phong thái tao nhã lễ phép như mọi ngày, nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng bất an... Lâm phu nhân không biết sẽ nói gì với nàng.

- Ân nhi...

Lâm phu nhân gọi một tiếng... Lý Ân liền đáp...

- Dạ...

Lâm phu nhân cười khẽ lại nói.

- Ân nhi... Con chắc cũng đoán ra mục đích ta tìm con chứ.

Lý Ân khẽ gật đầu... Lâm phu nhân lại hỏi.

- Vậy ý của con thế nào... Ta hi vọng con không khiến ta thất vọng... Ta thật lòng mong muốn có được một nàng dâu như con... Phong nhi cũng rất yêu thương con... Nó nói trừ phi lấy được con nếu không sẽ không muốn lấy ai khác...

Lục phu nhân nói vậy chính là muốn bức không cho Lý Ân từ chối mình... Lý Ân cũng có chút khổ sở... Nàng im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng...

- Bá mẫu... Chuyện này thực sự quá đường đột nên con không có chuẩn bị kịp... Hiện tại vẫn chưa thể suy nghĩ thông suốt... Hơn nữa con còn muốn hỏi qua ý kiến của sư phụ... Dù sư phụ không phải mẫu thân của con nhưng người đã nuôi dạy con bao nhiêu năm qua... Trong thâm tâm Ân nhi luôn xem sư phụ là mẫu thân của mình... Con mong bá mẫu hiểu cho con...

Lâm phu nhân cảm thấy Lý Ân nói rất hợp đạo lý nên cũng không biết nên làm sao... Bà chỉ đành nói.

- Ân nhi quả nhiên là cô nương hiếu đạo... Ta cũng không muốn khó dễ cho con... Nhưng chuyện chung thân đại sự cũng không nên chậm chễ... Tuổi con cũng không còn nhỏ... Sức khỏe của mẫu thân con cũng không hẳn đã hoàn hảo... Mẫu thân con tâm nguyện lớn nhất là thấy con có được gia đình hạnh phúc yên ổn... Vậy nên con hãy nhanh gửi tin cho sư phụ con... Ta tin sư phụ con cũng sẽ thích Phong nhi...

Lý Ân chỉ biết cúi đầu dạ nhẹ một tiếng...

Lý Ân thực ra chỉ là đang tìm cớ trì hoãn thời gian để phải nói ra câu trả lời... Nàng hi vọng khoảng thời gian ấy sẽ giúp nàng tìm ra được một cách giải quyết hợp lý nhất để không khiến ai tổn thương...

Lâm Phong và Lâm gia có ân tình với nàng rất lớn... Nàng không muốn khiến Lâm Phong tổn thương... Nhưng Mỹ nhi với nàng lại là một tình cảm sâu sắc mà nàng không sao buông bỏ được... Lý Ân thực sự rất khổ tâm... Nếu không vì đã yêu Mỹ nhi quá nhiều có lẽ Lý Ân sẽ chọn Lâm Phong... bởi vì đó là chọn lựa tốt nhất cho tất cả mọi người... Trong thâm tâm Lý Ân vẫn luôn thấy nàng sai... Nàng sai khi đã không khuyên can Mỹ nhi lún sâu vào sai lầm... Nàng sai khi đã mềm lòng mà đáp lại tình cảm ấy... Nàng sai khi bản thân luôn do dự... Nếu nàng quyết liệt hơn... Cứng rắn hơn... Có lẽ mọi chuyện đã không đi đến nước này...

Lý Ân vẫn cảm thấy tình yêu của hai nữ nhân là quá hoang đường... Hạnh phúc này sẽ duy trì được bao lâu.Nàng và Mỹ nhi có thực sự sẽ cùng nhau đi đến cuối đời... Luôn nói Mỹ nhi hãy tin mình nhưng thật ra Lý Ân lại luôn nghi ngờ bản thân... Nàng sợ... Nàng không thể mang lại cho Mỹ nhi hạnh phúc tròn vẹn nhất... 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top