Chap 1: Bi Kịch
Những năm đất nước loạn lạc... trên giang hồ chia bè kéo cánh chém giết lẫn nhau để tranh đoạt quyền lợi... máu chảy đỏ sông... oan khí thấu trời...
Tại một trấn nhỏ thuộc phía tây thành có một gia tộc lừng danh giàu có chỉ trong một đêm đã bị sát hại không còn một ai sống xót... Máu nhuộm đỏ sân... xác chết chồng chất... oán khí thấu trời...
Cùng lúc đo có một vị đạo cô đi ngang qua thấy cảnh thương tâm liền dừng chân và niệm một bài kinh để siêu thoát cho những oan hồn nơi đây...
Bài kinh kết thúc vị đạo cô toan quay gót dời đi thì liền nghe thấy một tiếng nấc nhẹ như tiếng khóc vang lên gần đó... Vốn người bình thường sẽ không thể phát hiện ra nhưng vị đạo cô nhờ tu luyện võ công, nội lực thâm hậu nên thính giác cũng rất nhạy bén đã phát hiện ra...
Đi đến nơi phát ra tiếng nấc, đó là một lùm cây rậm rạp ở mé vườn bà phát hiện ra một tiểu cô nương chừng bốn năm tuổi đang run rẫy ngồi trong đó... thần sắc nhợt nhạt, khuôn mặt non nớt vì kinh hoàng mà trở nên ngờ nghệch... Có thể đây chính là người sống sót duy nhất của gia đình này trong cuộc thảm sát...
Đứa bé vẫn run rẫy nép sát vào bụi cây... ánh mắt vô hồn nhìn vô định... vị đạo cô đứng trước mặt mà dường như nó không hề thấy...
Quá xót thương cho số phận bi đát của đứa trẻ vị đạo cô liền muốn mang nó về am nuôi dưỡng... bà liền dịu dàng nói với nó.
- Hài tử ngoan... theo ta về núi... ta sẽ thay phụ mẫu chăm sóc con...
Nhưng là đứa trẻ như không hề nghe thấy lời của bà... nó vẫn nhìn vô định về phía trước...
Vị đạo cô bất đắc dĩ lại nói.
- Hài tử... đừng sợ... ta sẽ bảo vệ cho con... từ nay con sẽ được bình an vui vẻ...
Bà chìa bàn tay chờ đợi nhưng đứa trẻ vẫn như trước không hề để bà cùng lời nói của bà vào mắt...
Vị đạo cô biết đứa nhỏ này do quá hoảng sợ mà sinh ra ngây ngốc như thế... chỉ có thể dùng cách điểm huyệt đạo của nó cho nó ngủ say rồi bồng về...
Vừa định vươn tay ra thì đứa trẻ vốn cũng được bà thu nhận mấy năm trước nãy giờ vẫn im lặng đứng sau bà liền bước lên trước... nó cuối xuống nhìn tiểu cô nương đang ngồi trong bụi cây mỉm cười và chìa bàn tay nhỏ bé của mình ra rồi nói.
- Tiểu muội muội... cùng ta về núi... ta sẽ chăm sóc cho muội...
Tiểu hài tử kia vẫn như cũ không nhúc nhích... đứa nhỏ này lại kiên nhẫn phi thường tiếp tục dỗ ngọt.
- Tiểu muội muội ngoan... hãy cùng ta về núi... ta sẽ luôn ở bên muội, chơi đùa cùng muội... dắt muội đi hái trái cây... sẽ rất là vui vẻ...
Thấy tiểu hài tử kia vẫn trơ như tượng đá vị đạo cô khẽ thở dài nói.
- Ân nhi... con đừng phí sức nữa... đứa trẻ này đang trong cơn kinh hoảng tột cùng... ý thức đều biến mất... sẽ không nghe con nói gì hết... cứ để ta.điểm huyệt rồi mang nó đi thôi.
Lý Ân vẫn ngang bướng lắc đầu nói.
- Nếu làm thế lỡ khi tỉnh lại muội ấy sẽ trách chúng ta làm mà không hỏi ý muội ấy... Sư phụ hãy để con thuyết phục muội ấy thêm một lát.
Vị đạo cô cũng không biết phải làm sao với hai đứa trẻ này... Lý Ân tính tình cương cường... rất khó lung lay được quyết tâm của nó... . dù mới chỉ mười tuổi nhưng suy nghĩ rất chín chắn và thông tuệ... là đứa đệ tử mà bà vừa ý nhất...
Lý Ân lại kiên nhẫn lên tiếng dỗ ngọt tiểu hài tử kia.
- Tiểu muội muội... Ta là Lý Ân... Phất Lý Ân... muội theo ta về núi nhé... Lý Ân hứa sẽ chăm sóc lo lắng cho muội suốt đời...
Lần này thì đứa trẻ bỗng nhiên ngước nhìn Lý Ân... nó nhìn rất chăm chú... Lý Ân vẫn như cũ nở nụ cười dịu dàng và chìa bàn tay ra chờ đợi...
Sau vài phút bất động đứa trẻ cũng từ tốn đưa tay mình lên cầm lấy tay của Lý Ân... đạo cô vui mừng và kinh ngạc thốt không nên lời... Mãi sau đó mới nói.
- Tốt quá... vậy chúng ta mau về núi... Cũng đã rất muộn rồi...
Suốt quảng đường đi Lý Ân nói rất nhiều chuyện cho tiểu hài tử kia nghe... đến nổi vị đạo cô cũng phải kinh ngạc... vì bình thường Lý Ân vốn rất ít nói... Tiểu hài tử chung quy vẫn chưa nói câu nào... chỉ im lặng đi bên Lý Ân... bàn tay nắm chặt tay Lý Ân chưa hề buông ra.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top