Chương 81: Cũng Không Phải Là Người Biết Nhân Từ, Nương Tay

Vô Ưu không phải ngu ngốc, êm đẹp, thoáng cái lại khó chịu, chuyện này. . . . . .

Giơ tay lên, tự mình bắt mạch.

"Ah."

Cung Ly Lạc nhìn, vội hỏi: "Làm sao vậy?"

Hiếm thấy Vô Ưu nhíu lông mày, trầm tư một lát, vén rèm xe ngựa lên, gọi Phong Thành Quang: "Lão già, ngươi qua đây!"

Xe ngựa dừng lại.

Phong Thành Quang đi tới cạnh xe ngựa, kinh ngạc hỏi: "Sao?"

Tính tình cao ngạo này của Vô Ưu, thật là hiếm có.

"Ngươi bắt mạch cho ta!" Vô Ưu nói xong, không chút khách khí vươn cổ tay ra, để Phong Thành Quang bắt mạch cho nàng.

Phong Thành Quang cũng không giận, không ngừng cười ha ha, hết sức nịnh bợ: "Nha đầu, có câu nói như thế này, gừng càng già càng cay!"

"Dong dong dài dài cái gì, nhanh lên một chút!" Vô Ưu nói xong, cả người lười biếng dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc.

Tất nhiên là cao cao tại thượng, quý khí.

Phong Thành Quang bật cười, giơ tay lên giữ chặt cổ tay Vô Ưu.

"Ah!"

Làm sao có thể, làm sao có thể.

Phong Thành Quang cực kỳ kinh ngạc, định leo lên xe ngựa, cẩn thận bắt mạch cho Vô Ưu.

Theo đạo lý sẽ không có.

"Phong tiền bối, làm sao vậy?" Cung Ly Lạc lo lắng hỏi.

Không để lại dấu vết ôm chặt Vô Ưu.

Ngược lại Vô Ưu thản nhiên, khóe miệng từ từ nâng lên một nụ cười: "Xác định sao?"

"Nói như thế nào đây?" Phong Thành Quang thừa nước đục thả câu.

"Cái gì nói như thế nào, ăn ngay nói thật!"

Phong Thành Quang cười, rút tay về, vuốt ve chòm râu của mình.

Vô Ưu nhìn, trong lòng đã nắm chắc.

Ngồi dậy, níu lấy vạt áo của Phong Thành Quang, nghiêm túc hỏi: "Sẽ không sai chứ?"

Phong Thành Quang nhìn bàn tay đang nắm vạt áo, nháy nháy mắt, ý bảo Vô Ưu buông ra.

"Nói chuyện. . . . . ." Vô Ưu lạnh giọng.

Hoàn toàn không để ý ám hiệu của Phong Thành Quang.

Phong Thành Quang khẽ thở dài một cái: "Đúng đúng đúng, xác định, nhất định, khẳng định ngươi có tin vui!"

Có tin vui.

Mang thai.

Vô Ưu cười ha ha ha buông lỏng tay ra.

Nghiêng đầu nhìn Cung Ly Lạc đang há hốc miệng: "Ly Lạc, chúng ta có hài tử rồi. . . . . ."

Còn chưa có nói xong, Cung Ly Lạc đang sững sờ đột nhiên đứng dậy, bàn tay lớn mở ra, bóp chặt cổ Phong Thành Quang, rống giận: "Không phải ngươi đã nói, uống thuốc của ngươi, tạm thời Ưu Nhi sẽ không mang thai, tại sao, tại sao. . . . . ."

Thân thể Ưu nhi kém như vậy.

Trên người hắn còn có độc.

Hài tử, hài tử được sinh ra, có thể không khỏe mạnh hay không, có thể không trọn vẹn hay không.

Tất cả tất cả, đều nói không chính xác.

Phong Thành Quang hết sức uất ức.

"Ta đâu biết, đều nói trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát, trùng hợp ta chính là sóng trước, sách thuốc của ta tuy tốt, nhưng y thuật, độc thuật của nha đầu nàng tốt hơn, ta đâu biết, nàng cho ngươi uống thuốc gì, nhưng mà, thân thể của nha đầu, hoàn toàn không có yếu như vậy, nói không chừng, đứa nhỏ này rất có duyên phận với các ngươi, hắn cứ tới như vậy. . . . . ."

Phong Thành Quang lời thề son sắt, Cung Ly Lạc lại nôn nóng đến đỏ mắt.

Càng sợ hãi hơn.

Từ từ thả lỏng, quay đầu lại cười híp mắt nhìn Vô Ưu: "Ưu Nhi. . . . . ."

Vươn tay, nhẹ nhàng ôm Vô Ưu vào trong ngực: "Ưu Nhi, nhưng ta đã làm gì, khiến cho ngươi không có cảm giác an toàn, để cho ngươi hiểu lầm?"

Hắn thật sự không nỡ để Vô Ưu còn nhỏ tuổi đã có con.

Dù sao, nàng vẫn là đứa bé.

Vô Ưu khẽ lắc đầu.

"Không phải vậy, đều không phải, Ly Lạc, hai người chúng ta, rất cô đơn, ta muốn có kết tinh tình yêu của chúng ta, về sau chúng ta là ba người, bốn người, năm người, sáu người, ta thật sự muốn sinh con dưỡng cái cho ngươi, ta. . . . . ."

Cung Ly Lạc cảm động tâm cũng tan ra.

"Ưu Nhi, Ưu Nhi."

Nói không nên lời nhiều lời ngon tiếng ngọt, chỉ có thể một câu lại một câu gọi tên Vô Ưu.

Vô Ưu có thai. 

Thúy Thúy cao hứng đến phát điên.

Cung Nhất, Cung Nhị cũng vui vẻ nhếch miệng.

Sau khi xin chỉ thị của Cung Ly Lạc, quyết định tăng lương cho bọn thị vệ, Phong Thành Quang cũng cười híp mắt.

Mạc Cẩn Hàn dựa vào trên cây khô, nhìn cách đó không xa, Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu ngồi dưới đại thụ, Thúy Thúy ở một bên quạt mát.

Vốn là đội ngũ lành nghề đi, bởi vì một câu của Vô Ưu, xe ngựa có chút lắc lư, nàng ngủ không an ổn, Cung Ly Lạc liền hạ lệnh, hạ trại tại chỗ.

Vì phải hết sức cẩn thận, Cung Ly Lạc thậm chí điều động gần mười ngàn nhân mã, bảo vệ.

Những thị vệ kia chưa từng bao giờ hành tẩu ngoài sáng, trong nháy mắt xông ra từ rất nhiều nơi, chỉ vì bảo vệ một nữ tử, một hài tử còn chưa thành hình.

Hít một hơi thật sâu.

Mạc Cẩn Hàn thất vọng đau khổ nghĩ, nên buông tay.

Trong lòng của nàng, chỉ có một mình Cung Ly Lạc, bọn họ cam khổ cùng nhau, từng có sinh ly tử biệt, từng có cuộc đời bất biến, đời đời kiếp kiếp không đổi lời hứa.

Mà mình, chỉ là một người chen chân vào.

Mạc Cẩn Hàn đi tới chỗ Cung Ly Lạc, Vô Ưu.

Xa xa, hình như Cung Ly Lạc nói gì đó, Vô Ưu trong ngực hắn thản nhiên cười ra tiếng.

Thì ra, từ đầu đã không ngủ.

Ba chiếc xe ngựa, từ từ đi về phía trước.

Gần mười ngàn người mặc áo đen, thị vệ tay cầm bảo kiếm hộ tống. Cho dù đi tới nơi nào, cho dù giang hồ thổ phỉ danh chấn, cường đạo, cũng ngoan ngoãn nhường đường, đưa lên trấn trại chi bảo, cầu Cung Ly Lạc hạ thủ lưu tình.

Kể từ sau khi Vô Ưu biết mình mang thai, cho dù có nhiều phiền não, cũng sẽ từ từ điều chỉnh, cuối cùng bình tĩnh lại.

Vẫn dính Cung Ly Lạc như cũ.

"Ly Lạc."

"Ừm!"

"Ly Lạc."

"Ừm!"

"Ly Lạc."

"Ừm!"

Cũng không nói gì quá nhiều, chỉ là một gọi, một đáp lại.

Giống như muốn gọi mười năm xa cách về.

Cung Ly Lạc cũng không giận, Vô Ưu gọi, hắn liền thâm tình khẩn thiết lên tiếng trả lời, không chút qua loa.

Vô Ưu ha ha nở một nụ cười.

Từ khi nào, nàng cũng có tính trẻ con như vậy rồi.

Kéo dài đến một tiểu sơn thôn trong đại sơn (núi lớn), nghe nói Huyết Ấn Thảo ở trong núi này.

Thôn dân trong tiểu sơn thôn thuần phác thiện lương, thoáng cái nhìn thấy đội ngũ khí thế như vậy thế, nhóm tiểu hài tử bị dọa khóc lớn, một đám chạy vào trong nhà, người lớn càng thêm nhanh chóng về nhà đóng cửa.

Nếu vẫn còn hài tử chạy ở bên ngoài, người lớn nhắm mắt chạy ra khỏi nhà, tìm hài tử, vừa nắm kéo chạy vào trong nhà, vừa đánh, vừa trách mắng hài tử không hiểu chuyện.

Vô Ưu nhìn, hít một hơi thật sâu.

"Ly Lạc, ngươi ngửi thấy không, nhà ai đó nấu đồ ăn, thơm quá!"

Cung Ly Lạc lắc đầu, lại đỡ Vô Ưu xuống xe ngựa: "Chúng ta đi xem một chút!"

"Tốt!"

Cung Ly Lạc đỡ Vô Ưu đi vài bước, quay đầu lại phân phó thuộc hạ nói: "Không phải nhiễu (quấy rầy) dân, người vi phạm giết không tha!"

Cung Nhất vội vàng tiến lên mấy bước: "Vương Gia, thức ăn của chúng ta không nhiều lắm. . . . . ."

"Hỏi người mua, nhớ rõ tiền hàng hai bên tiền trao cháo múc, không được khi dễ người nhỏ yếu!"

Cung Nhất vội lên tiếng trả lời: "Dạ!"

Vương Gia mặt lạnh nhà hắn, lại tâm nóng.

Càng sẽ không ỷ thế ức hiếp dân chúng.

Thúy Thúy vốn định đuổi theo, Cung Ly Lạc không để cho nàng đi theo.

Rất nhiều khi, Cung Ly Lạc chỉ muốn ở chung một chỗ với Vô Ưu.

Những người khác, cho dù là ai, đều cảm giác chướng mắt. Thành thị có hương vị thành phố, nông thôn có sự thanh nhã của nông thôn.

Rất nhiều tường là bùn đất, nóc nhà là cỏ tranh, có mấy hộ nhân gia giàu có một chút, nóc nhà là ngói.

"Mùi thơm càng ngày càng gần!"

Cung Ly Lạc bật cười: "Ngươi, khi nào thì tham ăn rồi!"

"Ha ha, gần đây bắt đầu, ngươi không phát hiện sao?"

Cung Ly Lạc nghe vậy, trầm tư một lát : "Hình như, xem ra, tương lai bảo bối của chúng ta sẽ là một Đại Vị Vương!"

"Uh, thật sự có khả năng!"

Nhìn nhau cười một tiếng, lưu luyến triền miên.

Động tình chỉ trong nháy mắt. Cung Ly Lạc lại cảm thấy, trong nháy mắt này Vô Ưu đẹp như vậy, dịu dàng như vậy, làm tim của hắn xúc động như vậy, đưa tay ôm eo Vô Ưu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn.

Sau đó lui ra.

Trong con ngươi, dịu dàng.

"Ưu Nhi."

Vô Ưu cười: "Ha ha, ha ha ha!"

Cười dịu ở trong ngực Cung Ly Lạc.

Cung Ly Lạc thận trọng vững vàng đỡ Vô Ưu, tiến lên gõ cửa.

Mở cửa là một nữ tử bảy tám tuổi, mặc xiêm áo vải xanh, tóc tết thành bím.

Thấy Cung Ly Lạc tóc bạc mặt hồng, sợ hết hồn.

"Ngươi... ngươi. . . . . ."

"Nương tử của ta ngửi thấy mùi thơm, ta tới mua một chút cho nương tử ta nếm thử!" Âm thanh Cung Ly Lạc lạnh nhạt.

Nương tử. . . . . .

Vô Ưu nghe tiếng nương tử, vui mừng đến nở hoa.

Nhếch miệng nở một nụ cười.

Nữ tử nhìn Cung Ly Lạc một thân tử y hoa lệ, mặt mũi lạnh nhạt, cũng không giống người xấu, do dự một chút: "Ngươi chờ, ta đi hỏi phụ thân ta."

Nói xong, đến cửa cũng không đóng, xoay người chạy vào.

Không bao lâu, nữ tử dẫn một nam nhân tóc trắng phơ đi tới.

Đầu tiên nhìn.

Cung Ly Lạc liền nhận ra người trước mặt.

Người nọ cũng nhận ra Cung Ly Lạc, cả kinh cả người cũng run lên.

"Quả thật oan gia ngõ hẹp!" Cung Ly Lạc gằn từng tiếng, âm thanh lạnh nhạt nói xong, xoay người dắt Vô Ưu đi vào bên trong.

Nam nhân đứng tại chỗ, cả người không ngừng run.

"Phụ thân. . . . . ."

Nam nhân nhẹ nhàng vuốt mặt nữ tử: "Quả Nhi, làm sao mới tốt?"

Trốn tránh mười năm, kinh ngạc mười năm.

Hôm nay, vẫn đến đây.

Vốn cho là có thể tránh khỏi, nhưng không nghĩ tới, có người, từ đầu đã tránh không khỏi.

Tội của hắn đáng chết vạn lần, chết không có gì đáng tiếc, nhưng hài tử này, hài tử. . . . . .

Hài tử vô tội.

Gian phòng cực kỳ cũ nát.

Cung Ly Lạc để Vô Ưu ngồi xuống, vừa cầm chén, múc đồ ăn, đặt ở trước mặt Vô Ưu.

Kỳ thật, cũng chỉ là một chén cháo, cũng không biết là nấu với gì.

Mà Vô Ưu có hài tử, cảm thấy ăn cái gì cũng thơm.

Vô Ưu cúi đầu ăn, Cung Ly Lạc cùng ngồi ở một bên, nam nhân đứng nghiêm một bên, hai chân như nhũn ra, ôm chặt lấy nữ tử —— Quả Nhi.

"Ưm, ăn no!"

Vô Ưu hô nhỏ một tiếng, đặt chiếc đũa xuống.

Cung Ly Lạc đưa khăn tay lên.

Thấy Vô Ưu lau miệng, mới nhìn nam nhân bên cạnh: "Ngươi là Thanh Long. . . . . ."

Nam tử nghe vậy, con ngươi khép lại, sau khi hít một hơi thật sâu mới mở ra: "Vâng, ta là Thanh Long, Lạc vương đã lâu không gặp!"

"Nhờ phúc các ngươi, Bổn vương rất tốt!"

Âm thanh rất lạnh, lạnh đến mức Thanh Long không nhịn được rùng mình một cái.

Đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống. 

Mười năm, hắn không có một giấc ngủ an ổn, lại tiễn bước ba đồng bạn năm đó.

Bốn người bọn họ, giống như trúng ma chú giống nhau, cả ngày lẫn đêm đều có cùng một giấc mơ, trong mơ, Cung Ly Lạc một bộ tử y, tóc trắng, hai mắt khát máu, hai tay bóp chặt cổ của bọn họ, khiến cho bọn họ thở không nổi, ngày ngày đêm đêm tuần hoàn như vậy.

Cho dù là người đã từng đi chém giết cũng không chịu nổi, bị hù dọa đến chết.

Mà hắn, là một người may mắn còn sống sót trong bốn người.

Cơn ác mộng vẫn hành hạ hắn.

Hôm nay, người lấy mạng rốt cuộc đã tới.

"Lạc vương, ta chết chưa hết tội, chết không có gì đáng tiếc, cầu xin Lạc vương, thương cảm cho đứa nhỏ đáng thương này, phụ thân nương nàng chết sớm, là một cô nhi, ta thấy nàng đáng thương, chứa chấp nàng, nàng cùng ta không hề liên quan, cầu xin Lạc vương khai ân, lưu nàng một mạng. . . . . ."

Cung Ly Lạc nhìn Thanh Long, cười lạnh thành tiếng.

"Khá lắm tâm địa bồ tát!"

Ban đầu, Vô Ưu của hắn cũng mới năm tuổi, không phải sao?

Khi đó đã xuống nặng tay, hôm nay, lấy tư cách gì đi cầu hắn.

"Lạc vương, ta tự biết chết một vạn lần cũng không đủ, hài tử, hài tử. . . . . ." Thanh Long nói không được.

Nhớ năm đó, bọn họ lấy Vô Ưu bị thương ra trêu đùa, Cung Ly Lạc làm thú vui, cười vui vẻ như vậy, tùy ý như vậy.

Hôm nay, làm gì còn có mặt mũi cầu cạnh.

Quả nhiên, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải là không báo, mà là thời gian chưa đến.

Tất cả thiện ác, đều có tuần hoàn.

"Phụ thân. . . . . ." Quả Nhi thấy phụ thân quỳ xuống, cũng vội vàng quỳ xuống, nắm chặt ống tay áo Thanh Long.

Nàng không biết chuyện gì xảy ra, rất sợ.

Một lúc lâu mới lấy dũng khí nhìn Vô Ưu: "Đại tỷ tỷ, ta nguyện ý thay thế phụ thân ta, van ngươi bỏ qua cho phụ thân ta!"

Vô Ưu nhìn Quả Nhi.

Nhẹ tay khẽ vuốt vuốt bụng của mình.

Lại nhìn sắc mặt Thanh Long, chỉ sợ thời gian không nhiều lắm.

Mà Thanh Long không giống Lôi Lão Hổ, hắn cũng không có hư hỏng đến cực độ như Lôi Lão Hổ. Trầm tư một lát: "Ly Lạc, chúng ta đi thôi!"

"Ưu Nhi. . . . . ."

"Chưa nói không giết, chỉ là hiện tại không muốn giết hắn mà thôi! Coi như là thù lao cho chén cháo này!" Vô Ưu nói xong, đứng lên: "Tạm thời tha cho ngươi mấy ngày, ta nghĩ, ngươi phải nói rõ ràng với nữ nhi của ngươi, tại sao chúng ta giết ngươi, đúng không?"

"Dạ dạ dạ, nhất định sẽ nói rõ ràng!"

Đây là Thanh Long cam đoan.

Hắn chắc chắn sẽ không để cho Quả Nhi đi tìm Cung Ly Lạc, Vô Ưu báo thù.

Bởi vì, hắn vốn là đáng chết.

Vô Ưu, Cung Ly Lạc đi.

"Phụ thân. . . . . ." Quả Nhi khẽ gọi.

"Quả Nhi, nữ nhi tốt của phụ thân!" Thanh Long nói xong, ôm lấy nữ nhi đã bồi hắn năm năm.

Không phải ruột thịt, lại còn hơn ruột thịt.

Cùng với hắn trải qua những năm khó khăn này.

"Phụ thân, tại sao?" Quả Nhi hỏi.

"Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải là không báo mà thời gian chưa tới, Quả Nhi, về sau ngàn vạn lần không được làm chuyện xấu, hơn nữa không được tham lam, lại càng không được đi hại người!"

Quả Nhi nghe, ra sức gật đầu.

"Ban đầu, phụ thân chính là quá tham lam, quá xấu, ném một hài tử năm tuổi xuống vách đá, hại một thiếu niên mười lăm tuổi, trong nháy mắt bạc cả tóc, nghiệp chướng của phụ thân nặng nề, chết chưa hết tội!"

"Phụ thân. . . . . ."

"Quả Nhi, ngươi nghe phụ thân nói, không nên oán, không nên hận, lại càng không cần đi báo thù, phụ thân là nên chết, là thật đáng chết. . . . . ."

Quả Nhi lắc đầu: "Phụ thân, không cần... không cần. . . . . ."

Thanh Long nói chân tướng với Quả Nhi.

Quả Nhi vẫn lắc đầu: "Phụ thân, cho dù ngươi làm chuyện xấu gì, ngươi đều là phụ thân của Quả Nhi, Quả Nhi không muốn phụ thân chết, Quả Nhi muốn phụ thân thật tốt, Quả Nhi muốn phụ thân sống lâu trăm tuổi, phụ thân, ngươi đồng ý với Quả Nhi, sống thật tốt, có được hay không?"

Không có phụ thân, nàng lại thật sự thành cô nhi người người khi dễ.

Nàng nguyện ý, nguyện ý vì phụ thân làm bất cứ chuyện gì.

Nghĩ tới đây, Quả Nhi đứng dậy chạy ra ngoài.

"Quả Nhi."

Thanh Long thấp giọng kêu, đuổi theo.

Cung Ly Lạc đỡ Vô Ưu trở về, cũng không có ai mở miệng nói chuyện.

Thật sự nhân từ nương tay tha cho Thanh Long.

Vô Ưu không làm được.

Nàng không phải loại người lấy đức báo oán.

Cung Ly Lạc cũng không làm được, lúc trước đau, đau triệt nội tâm, làm sao có thể nói quên là quên, nói tha thứ là tha thứ.

Tuyệt đối không thể.

"Ưu Nhi"

"Ừm!"

"Có tính toán gì không!"

Vô Ưu cười lạnh: "Chúng ta thiếu một người dẫn đường!"

Một người quen thuộc địa hình đại sơn.

"Ưu Nhi, ý tứ. . . . . ."

"Nếu như hắn có thể dẫn chúng ta tìm được Huyết Ấn Thảo, tha cho hắn một mạng thì có làm sao."

Ai dám nói, Thanh Long ẩn cư ở đây, không có suy nghĩ cùng tính toán ở phương diện này.

Thế gian làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.

Vô Ưu không tin.

Vô Ưu dứt lời, nghiêng đầu, liền thấy Quả Nhi bước nhanh chạy tới.

Bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Vô Ưu và Cung Ly Lạc, không ngừng dập đầu.

Vô Ưu nhíu mày, không nói gì.

Rất nhanh, Thanh Long đuổi theo.

Sau khi do dự một chút, vẫn quỳ xuống.

"Ha ha, Ly Lạc, ngươi xem, ta đoán có đúng hay không!"

Cung Ly Lạc không nói gì.

Thanh Long cũng biết: "Lạc vương, ta nguyện dẫn đường, mang ngài đi tìm Huyết Ấn Thảo. Nếu ta tìm được Huyết Ấn Thảo, kính xin Lạc vương tha cho Quả Nhi."

Thanh Long hiểu, từ đầu đến cuối, Cung Ly Lạc chưa nói qua, muốn tha cho Quả Nhi.

Như vậy tất cả đều sẽ có biến hóa.

Cung Ly Lạc nhìn Thanh Long, lạnh lùng khẽ hừ: "Đợi đến khi tìm được Huyết Ấn Thảo rồi hãy nói!"

"Lạc vương. . . . . ."

"Làm sao vậy, muốn dùng chuyện này uy hiếp Bổn vương sao? Bản vương nói cho ngươi biết, nếu Huyết Ấn Thảo ở trong núi này, cho dù san bằng đại sơn, Bổn vương cũng sẽ tìm ra nó, có ngươi hay không có ngươi, cũng giống nhau!"  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top