Chương 68: Giết Quái Tử Thủ (*) Thứ Hai
(*) Kẻ chuyên đi giết người, giống sát thủ.
Sống chết có số, không nên cưỡng cầu.
Cung Ly Lạc nói rất đơn giản dễ dàng, Vô Ưu cũng không dám tin là thật.
Ở trong thế gian này, nếu không có Cung Ly Lạc -- người thân duy nhất của nàng, nàng còn sống để làm gì?
Nhưng, những lời này, dù sao Vô Ưu cũng không dám nói với Cung Ly Lạc .
Chạy mấy ngày đường, mặc dù có mục đích, cũng biết rõ, sẽ đi đến địa phương nào. Có lẽ, cũng có thể, hoàn toàn không tìm được Phượng Đảm.
Vô Ưu vốn tưởng rằng, Phượng Đảm chính là Phượng Hoàng Đảm (túi mật của phượng hoàng), nhưng sau khi Phong Thành Quang giải thích và trong sách thuốc có ghi lại mới biết, đó là một loại ngọc, quanh năm được liệt hỏa (lửa lớn) đốt cháy, trở nên đỏ như máu, nhưng, vừa đụng vào sẽ bể nát.
Đây chẳng qua chỉ là thuốc dẫn.
Ở một huyện chuyên môn cược đá (đổ thạch, từ này sẽ được giải thích trong nội dung truyện), xuất sản ngọc thạch, phỉ thúy.
Mà huyện đó, có một cái tên rất khí phách, gọi là Đổ thành.
Vô Ưu nằm trong ngực Cung Ly Lạc, nhắm mắt lại. Dọc đường đi, có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm sẽ không ngồi, có người ôm, tuyệt không bị ngã.
"Ưu Nhi, phía trước có dòng suối nhỏ, có muốn dừng xe ngựa lại hay không, tắm một chút, nghỉ ngơi một chút?" Cung Ly Lạc hỏi.
Vô Ưu gật đầu: "Tốt!"
Ở trong xe ngựa suốt một ngày, thật sự muốn nhảy vào trong khe suối, tắm rửa thật tốt.
Cung Ly Lạc thấy Vô Ưu gật đầu, trầm giọng phân phó Cung Nhất: "Cung Nhất, dừng lại nghỉ ngơi, bên dòng suối nhỏ trước mặt!"
"Dạ!"
Xe ngựa dừng lại, Vô Ưu đã không kịp chờ đợi mà nhảy xuống xe ngựa, nhìn con suối nhỏ trong suốt thấy đáy, róc rách chảy. Vô Ưu khom lưng, lấy tay vốc nước rửa mặt.
Trời mùa thu, được rửa mặt bằng nước lạnh, cực kỳ dễ chịu.
Mạc Cẩn Hàn đứng nghiêm một bên, dựa vào trên cây to, nhớ lần đầu tiên hắn gặp mặt Vô Ưu.
Một lần kia tương đối trần trụi, Vô Ưu cũng không quan tâm.
Nhắm mắt.
Vô Ưu quan tâm, chỉ có Cung Ly Lạc.
Mà độc trên người của hắn, cũng chỉ là thuận tiện.
"Tiểu thư, đói không?" Thúy Thúy đi tới bên cạnh Vô Ưu, dịu dàng hỏi.
Vô Ưu lắc đầu: "Không đói bụng, chỉ là, nếu ở một nơi non xanh nước biếc như vậy, ăn cơm dã ngoại một lần, cũng không tệ!"
Phong Thành Quang vừa nghe đến ăn cơm dã ngoại, vội vàng nói: "Nha đầu, ta muốn ăn gà rừng, thỏ hoang nướng!"
Vô Ưu nhíu mày, không nói gì.
Cung Ly Lạc đi tới bên cạnh Vô Ưu, lấy khăn tay ra, ngồi xổm người xuống, đặt khăn tay ở trong nước để thấm ướt, vắt khô, đưa cho Vô Ưu: "Ngươi muốn ăn sao, muốn ăn, để Cung Nhất, Cung Nhị đi vào trong núi bắt mấy con!"
Vô Ưu nhận lấy khăn tay, nhìn Phong Thành Quang, thấy vẻ mặt Phong Thành Quang tràn đầy mong đợi, cười nhạt: "Tốt!"
Được Vô Ưu đồng ý, hoàn toàn không cần Cung Ly Lạc phải phân phó, Cung Nhất, Cung Nhị lập tức bay đi.
Vô Ưu định cởi giầy, ngâm chân vào trong nước, lại thấy có cá đang bơi qua bơi lại trong nước: "A, trong dòng suối nhỏ này lại có cá, hôm nay có lộc ăn!"
Có thể làm cá nướng.
Đúng là mỹ vị.
Nói xong, kéo váy, vén quần, vươn tay đến trước mặt Cung Ly Lạc: "Ca ca, cho ta mượn bảo kiếm của ngươi dùng một chút, hoặc là lấy nhánh cây nhọn đưa cho ta!"
Cung Ly Lạc xoay người, đi tới cạnh xe ngựa, rút bảo kiếm, đưa cho Vô Ưu.
Vô Ưu ở trong dòng suối nhỏ đâm cá. lão ngoan đồng Phong Thành Quang một bên quơ tay múa chân. Thúy Thúy vội vàng nhặt củi khô, nhánh cây, chất đống một bên để chuẩn bị làm thỏ nướng, gà rừng nướng, cá nướng.
Cung Ly Lạc mặc một bộ tử y, đứng nghiêm một bên, lẳng lặng nhìn Phong Thành Quang và Vô Ưu vừa cãi vả, vừa đâm cá.
Mạc Cẩn Hàn thấy tất cả mọi người đều không để ý đến mình, định tìm Thúy Thúy nói chuyện: "Thúy Thúy, có cần ta giúp một tay hay không?"
Thúy Thúy cười: "Mạc công tử, không cần, ngươi đi nghỉ ngơi đi, một mình ta làm là được!"
"Không sao, ta có thể giúp ngươi!" Mạc Cẩn Hàn nói xong, thì đến giúp một tay, Thúy Thúy vội vàng lui về phía sau mấy bước, bộ mặt phòng bị nhìn Mạc Cẩn Hàn.
"Cái đó, Thúy Thúy. . . . . ."
"Mạc công tử, có phải ngươi không có việc gì làm hay không, nếu thật là như vậy, ngươi... ngươi đi bắt cá đi!" Thúy Thúy nói xong, ôm bó củi khô bỏ chạy.
Mạc Cẩn Hàn nhíu mày.
Bên dòng suối nhỏ, không biết Vô Ưu nói cái gì, chọc Phong Thành Quang nổi trận lôi đình, ra sức mắng Vô Ưu vong ân phụ nghĩa, kết quả bị Vô Ưu ném một con cá tới, liền im lặng.
Ăn cơm dã ngoại.
Có cá nướng, gà nướng, thỏ rừng nướng, còn có rượu ngon đã chuẩn bị trên đường đi.
Phong Thành Quang uống một ngụm lớn, khẽ thở ra một ngụm khí.
Cuộc sống như thế này, thật là thoải mái, thoải mái!
Cung Ly Lạc một tay cầm cá nướng, một tay cầm đũa, lựa thịt cá, đưa thịt cá tới bên khóe miệng Vô Ưu.
Vô Ưu há miệng ăn, ngây ngô cười ha ha ha với Cung Ly Lạc.
Sau khi ăn cơm dã ngoại, tắt lửa, mới đứng dậy rời đi.
Đổ thành.
Bởi vì xuất sản ngọc thạch, phỉ thúy nên người ở nơi này, đều cực kỳ giàu có, bất cứ người nào, cũng đều có gia tài bạc vạn, vô cùng giàu có.
Trên đường cái ở Đổ thành, người đến người đi, hai bên đường cái, cửa hàng san sát, sạp hàng trên vỉa hè cũng rất nhiều, tiếng thét to, không dứt bên tai.
Thương nhân lui tới lại càng nhiều, nhiều loại xe ngựa, hoặc tốp năm tốp ba, hoặc gia đinh thành đoàn.
"Thật náo nhiệt!" Vô Ưu nói.
"Vậy chúng ta ở lại chỗ này thêm vài ngày!"
Vô Ưu gật đầu.
Đoàn người tìm một khách điếm để dừng chân.
Khách điếm này, không tính là sang trọng nhất tại Đổ thành, nhưng mà cũng là số một số hai.
"Mấy vị khách quan, là nghỉ trọ, hay là ở trọ?" Tiểu nhị nhiệt tình hỏi.
Thấy đám người Vô Ưu, Cung Ly Lạc, xiêm áo không tầm thường, nam tuấn, nữ đẹp, khí chất cũng không tầm thường, càng thêm nhiệt tình chu đáo.
"Ở trọ, chúng ta muốn một viện độc lập. Ngoài ra, để cho người đến đó trong trong ngoài ngoài lau chùi qua một lần, trước tiên chúng ta sẽ dùng cơm ở đại sảnh!" Cung Ly Lạc nói.
Tiểu nhị vừa nghe, vui mừng nhướng mày: "Dạ dạ dạ, khách quan ngài ngồi xuống trước đã, cần thức ăn gì, chúng ta lập tức đi chuẩn bị!"
"Kéo hai cái bàn gần cửa sổ hợp lại thành một, mang tất cả món ăn trong chiêu bài (thực đơn) của khách điếm các ngươi lên!"
"Dạ dạ dạ!"
Theo thứ tự ngồi xuống, thức ăn cũng được bưng lên bàn.
Vô Ưu không phải rất đói, nhưng mà, nhìn những món ăn chưa bao giờ được nếm qua, vẫn thích thú dùng thử.
Cung Ly Lạc thấy Vô Ưu ăn vui vẻ, gắp cái này, gắp cái kia, nếu là món Vô Ưu đặc biệt thích, sẽ thêm gắp một lần nữa.
"Không được ăn quá nhiều, không tốt cho bao tử!" Giọng Cung Ly Lạc dịu dàng dặn dò.
Vô Ưu cười gật đầu.
Mấy bàn bên cạnh.
Bao nhiêu người từ khi Cung Ly Lạc, Vô Ưu vừa tiến vào khách điếm, liền bắt đầu quan sát, nghị luận ầm ĩ.
Một bàn trong đó, có mấy đại hán vạm vỡ, uống qua ba ly rượu, đã ngà ngà say.
Một người trong đó chỉ vào Vô Ưu ngồi bên cạnh hỏi người đang cùng uống với mình: "Đại ca, ngươi nhìn thấy nữ tử kia không?"
Nghe vậy, nghiêng đầu, thấy sắc mặt Vô Ưu hồng hào, môi hồng răng trắng, kiều diễm vô song, nhất thời dâm tâm nổi lên.
"Đẹp, đẹp đến mức làm người khác ngây người, nếu có thể mang về làm tiểu thiếp thứ mười tám cho lão gia, quá tuyệt, quá tuyệt!"
"A ha ha, đại ca nói đúng lắm, đi, chúng ta đi qua, thương lượng, thương lượng!"
Một nhóm sáu người đi về phía bàn của Vô Ưu, Cung Ly Lạc.
Vô Ưu hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Cung Ly Lạc: "Ca ca, những người kia, thúi quá!"
Cả người toàn mùi rượu, vô cùng ghê tởm.
Cung Ly Lạc nhìn Cung Nhất, Cung Nhị: "Ném bọn họ ra ngoài, hung hăng đánh cho một trận!"
"Dạ!"
Cung Nhất Cung Nhị vội vàng đứng lên, phi thân tập kích sáu người vạm vỡ kia.
Mấy người kia mặc dù hơi say, nhưng đều có võ. Khả năng cảnh giác vẫn nhạy bén như cũ, nhanh chóng đánh trả Cung Nhất, Cung Nhị.
Mà Cung Nhất Cung Nhị đều xuống tay độc ác, ném sáu người ra ngoài khách điếm, ở ngoài khách điếm, hung hăng thu thập bọn họ.
"Hừ, mới vừa rồi ở trong khách điếm, quyền cước xuất ra không thoải mái, bây giờ ở trên đường cái, ngày chết của các ngươi đến rồi!"
Có đức hạnh gì, mà dám đánh chủ ý lên vương phi tương lai nhà hắn, không muốn sống nữa rồi.
Một chiêu một quyền, đánh cho đến chết.
Trong khách điếm, chưởng quỹ lập tức phái người đi thông báo cho gia chủ, tất cả dân chúng hai bên đường đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Người nào, có lá gan lớn như vậy, dám xuống tay đối với người của lão đại Đổ thành, Lôi Lão Hổ.
Hay chán sống rồi, là người tài cao gan cũng lớn, nghé con mới đẻ không sợ hổ?
Những người muốn dựa vào Lôi Lão Hổ, lập tức đi nói cho Lôi Lão Hổ biết chuyện này, những người đối nghịch với Lôi Lão Hổ, trong lòng đều thầm hả hê.
Như, lão bản giấu mặt của khách điếm Âu Dương Minh Ngọc!
Biết trong khách điếm có người gây chuyện, đánh người của Lôi Lão Hổ, nâng lên một nụ cười nhạt: "Vậy sao, trong Đổ thành còn có người dám khiêu khích Lôi Lão Hổ, là ai, tra ra lai lịch không?"
"Bẩm chủ tử, còn chưa. Chỉ là, bọn họ năm nam hai nữ, trong đó có một người nam tử tuổi đã lớn, một người tóc trắng mặc tử y, ngược lại có chút tương tự với người trong truyền thuyết!"
Âu Dương Minh Ngọc nghe vậy, con ngươi híp lại: "Vậy sao, xác định là tóc trắng tử y, diện mạo như thế nào?"
"Dung mạo như tiên, trong đó còn có một nữ tử cũng mặc tử y, mỹ mạo vô song, bởi vì thuộc hạ của Lôi Lão Hổ, mở miệng đùa giỡn nàng, nên mới bị đánh!"
Âu Dương Minh Ngọc nở một nụ cười: "Truyền lời xuống, làm cho bọn họ ở lại, nhớ, phải hầu hạ thật tốt, chúng ta trước xem phản ứng của Lôi Lão Hổ, rồi tính toán tiếp!"
Nhưng trong lòng lại âm thần tính toán.
Nếu quả thật là người kia, ngược lại hắn phải kết giao thật tốt.
Lôi Lão Hổ. . . . . .
Đã từng không tìm được cơ hội trừng trị hắn, hôm nay, cơ hội đã đến. . . . . .
Lôi phủ.
"Cái gì?"
Lôi Lão Hổ, một nam tử hơn ba mươi tuổi.
Lưng hùm vai gấu, mắt lộ tinh quang (ánh sáng), gầm lên: "Rốt cuộc là ai, dám động thủ với các ngươi?"
"Hồi Lôi gia, là mấy người nhà quê, nhìn giống như là tới Đổ thành làm ăn, chúng ta nhìn thấy nữ tử kia trời sinh tướng mạo xinh đẹp, muốn mang về hầu hạ Lôi gia, nhưng không nghĩ. . . . . ."
Lôi Lão Hổ khoát tay: "Tất cả đi xuống dưỡng thương đi!"
"Tạ Lôi gia!"
Sau khi mấy đại hán lui ra, Lôi Lão Hổ lập tức triệu những người khác đến để thăm hỏi: "Đi điều tra một chút, lai lịch mấy người kia ra sao!"
"Dạ!"
Khách điếm.
Tiểu viện.
Vô Ưu Cung Ly Lạc một phòng, Phong Thành Quang một phòng, Thúy Thúy một phòng, Mạc Cẩn Hàn một phòng, Cung Nhất Cung Nhị hai người một phòng.
Trong tiểu viện, tuy có hơi nhỏ, nhưng mọi thứ đều đầy đủ, cũng hơi giống một ngôi nhà nhỏ.
Sau khi tắm rửa thay y phục, Vô Ưu nghe nói bên ngoài có chợ đêm.
"Muốn đi sao?" Cung Ly Lạc hỏi.
Vô Ưu cười gật đầu: "Muốn đi, ca ca, ngươi đi cùng ta chứ!"
"Tốt!"
Vô Ưu cười, vui vẻ thoải mái.
"Cung Nhất, ngươi mang Thúy Thúy đi cùng, nhìn trúng cái gì thì mua cái đó, trở lại sẽ chi trả cho các ngươi!"
Cung Nhất vừa nghe, vui vẻ nói: "Tạ tiểu thư!"
Cung Nhị ở một bên nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, còn ta thì sao?"
Vô Ưu hì hì nở một nụ cười: "Ngươi đi cùng với Cung Nhất, bảo vệ Thúy Thúy, trở lại cũng sẽ chi trả cho ngươi!"
Tiếp theo Phong Thành Quang cũng hỏi: "Nha đầu, còn ta thì sao?"
"Ngươi?" Vô Ưu chỉ vào Phong Thành Quang, suy nghĩ chốc lát, mới lên tiếng: "Ngươi, đi tìm chỗ bày một sạp để xem bệnh cho mọi người, kiếm chút bạc trắng đi. Dù sao, trên đường đi cùng nhau, ngươi đều ăn uống chùa của ta đấy, thiếu ta không ít bạc!"
Phong Thành Quang nghe vậy, há miếng, nói không nên lời.
Vô Ưu lại ha ha ha cười, kéo Cung Ly Lạc đi ra cửa.
Ban đêm ở Đổ thành, rất náo nhiệt, người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt, so với ban ngày, chỉ có hơn chứ không kém.
"Ca ca, thật náo nhiệt!"
Cung Ly Lạc thản nhiên gật đầu, cẩn thận che chở cho Vô Ưu.
Dọc đường đi, Vô Ưu cũng không mua bất kỳ đồ gì, trừ phi đặc biệt hiếm lạ, mấy thứ chưa từng thấy mới mua, phần lớn đều xem một chút xong rồi đặt trở lại.
Ở một bên khác.
Cung Nhất, Cung Nhị giống như giặc ngoại xâm càn quét mọi thứ, nhìn thấy cái gì cũng mua. Thúy Thúy đồng ý cầm đồ giúp bọn hắn, lúc này, hai tay cũng không cầm nổi nữa.
Mà Cung Nhất, Cung Nhị vẫn mua rất nhiệt tình.
"Thúy Thúy, cái này hay không?" Cung Nhất hỏi.
Thúy Thúy gật đầu.
Cung Nhất cười: "Vậy thì mua...!"
"Thúy Thúy, cái này thì sao?"
"Thúy Thúy. . . . . ."
"Thúy Thúy. . . . . ."
"Mua!"
"Cái này cũng mua!"
"Cái này, cái này, cái này cũng mua."
Thúy Thúy chợt im lặng, hai người kia, có phải có lòng tham quá lớn hay không.
Mạc Cẩn Hàn chen chúc trong đám người, lại phát hiện mình hoàn toàn không có chỗ để đi.
Thân thể bị người khác dùng lực va vào, Mạc Cẩn Hàn thấy người bên cạnh ngã xuống, vội vàng đỡ người vừa va phải hắn: "Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?"
"Không sao, không sao, không có việc gì, đa tạ công tử!"
Mạc Cẩn Hàn nghe vậy, hơi buông lỏng tay ra.
Nam tử kia cười lạnh với Mạc Cẩn Hàn, nhanh chóng biến mất trong đám người.
Mạc Cẩn Hàn lắc đầu bật cười, đưa tay sờ soạng bên hông.
Ah. . . . . .
Không có. . . . . .
Lại sờ soạng mấy cái, cúi đầu nhìn, hà bao (túi nhỏ dùng để đựng tiền) vẫn treo bên hông đã không thấy đâu.
"Nhất định là mới vừa rồi tiểu tử kia."
Khốn kiếp, đáng chết.
Mạc Cẩn Hàn khẽ nguyền rủa một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Phong Thành Quang không có bạc, dứt khoát ở lại khách điếm, bảo vệ những đồ vật giá trị, tránh bị trộm mất.
Lúc Vô Ưu và Cung Ly Lạc xách theo đồ vừa mua trở lại, Phong Thành Quang nhìn, nở một nụ cười.
Khi Vô Ưu không khách khí ném đồ đã mua vào trong ngực hắn, mắt cũng đã cười đến híp lại.
Tuỳ tiện mở lá sen ra, nhìn bánh quế, bánh hạt sen, bánh hạt đậu bên trong, Phong Thành Quang cười càng vui vẻ.
Những món điểm tâm này, đều là món hắn thích ăn.
"Cười cái gì, do ta mua nhưng ăn không hết, bỏ rất lãng phí, mới cho ngươi được tiện nghi!"
Phong Thành Quang hừ lạnh một tiếng, ôm điểm tâm, trở về gian phòng của mình, ngồi ở bên bàn, chậm rãi ăn.
Đã từng, cũng có nữ tử nhớ đến hắn như vậy, nhưng hắn. . . . . .
Không phải là một người phu quân tốt, không phải là một phụ thân tốt.
Vô Ưu nhìn cánh cửa đóng chặt, nở một nụ cười.
Đêm khuya.
Vô Ưu đã sớm ngủ thật say, trong không khí, truyền đến tiếng động kỳ lạ, Cung Ly Lạc hơi lật người, ôm Vô Ưu vào trong ngực.
Truyền âm qua không khí.
"Chuyện gì?"
"Hồi vương gia, đã tra được!"
Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu tay nắm chặt lại, hàm răng cắn chặt: "Nói!"
"Thích khách năm đó gồm tám người, quốc sư đã chết, còn lại bảy người, mà một người trong bảy người đó, Phong Đại Xuyên dùng tên giả là Lôi Lão Hổ, mai danh ẩn tích ở Đổ thành này!"
Phong Đại Xuyên -- Lôi Lão Hổ.
"Đi thăm dò mọi chuyện về Lôi Lão Hổ!"
"Dạ!"
Ẩn vệ lập tức lui ra, Cung Ly Lạc mới nhẹ nhàng chống người đứng dậy, nhìn Vô Ưu.
Khóe miệng Vô Ưu nhẹ nhàng giật giật, hì hì nở một nụ cười: "Người ta đã ngủ thiếp đi rồi!"
Cung Ly Lạc bật cười: "Có phải đánh thức ngươi hay không?"
"Không có!"
Cung Ly Lạc vì không muốn đánh thức nàng, nên mới dùng cách truyền âm qua không khí, chỉ vì nàng cảm thấy cảm xúc của hắn dao động, trong nháy mắt tức giận, mới tỉnh lại.
"Ưu Nhi, ta đã tìm được kẻ thù thứ hai của chúng ta!"
Vô Ưu nhíu mày: "Sau đó?"
"Ưu Nhi, chúng ta cần không vội, từng bước từng bước. Ban đầu, bọn họ khi dễ chúng ta lúc chúng ta còn nhỏ tuổi, đùa giỡn chúng ta trong lòng bàn tay. Hôm nay, ta nhất định phải giống như mèo trêu chọc chuột, hành hạ bọn họ kinh hồn bạt vía, đêm không an giấc!"
Vô Ưu gật đầu: "Ca ca, ta nghe theo ngươi!"
Lôi phủ.
"Cái gì?"
Lôi Lão Hổ không thể tin kêu lên một tiếng, ngã ngồi ở trên ghế.
Làm sao có thể, làm sao có thể.
Mười năm rồi, lo lắng đề phòng mười năm, nhưng không nghĩ. . . . . .
"Người đâu!"
"Chủ tử?"
"Đưa tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư rời đi, khẩn cấp!"
Thuộc hạ không hiểu, vì sao Lôi Lão Hổ sợ hãi, nhưng, vẫn lập tức đi xuống chuẩn bị.
Mười năm qua.
Lôi Lão Hổ đã sớm thành gia (lập gia đình), thê thiếp thành đàn, còn có ba nhi tử, hai nữ nhi.
Vậy mà hôm nay, Cung Ly Lạc và Vô Ưu tới Đổ thành, nếu bọn họ tới báo thù, Lôi Lão Hổ không dám nghĩ tiếp.
Âu Dương phủ.
"Chủ tử!"
Âu Dương Minh Ngọc nghe tiếng, mở mắt ra: "Chuyện gì?"
"Có người âm thầm điều tra Lôi Lão Hổ. Lôi Lão Hổ cũng phái người đi thăm dò những người trong khách điếm, thậm chí còn âm thầm đưa con rời đi!"
Âu Dương Minh Ngọc nghe vậy, tâm tư không chuyển: "Đi, tiết lộ lai lịch của Lôi Lão Hổ ra ngoài, còn nữa, theo dõi xem mấy đứa bé được đưa đi đâu!"
"Chủ tử, mấy đứa bé kia sao?"
Âu Dương Minh Ngọc nghe vậy, nhíu lông mày.
Đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ: "Ta hoàn toàn không thể giống như Lôi Lão Hổ, lòng dạ độc ác, mấy đứa bé, phó thác cho trời đi!"
Những năm qua Lôi Lão Hổ, gây thù khắp nơi, người muốn lấy tính mạng hắn, đếm không hết, hắn không cần ra tay.
Chỉ cần những gì thuộc về Âu Dương gia, có thể thu hồi về là tốt rồi.
Phụ thân, nương, các ngươi ở trên trời có linh thiêng, nhất định phải phù hộ cho nhi tử, giết được Lôi Lão Hổ, tự tay dùng máu của kẻ thù, kính vong hồn của các ngươi.
Khách điếm.
Điểm tâm.
Đối với chuyện Mạc Cẩn Hàn cả đêm không về, sáng sớm mới trở về, nhưng là phờ phạc trở về, Vô Ưu khẽ nhíu mày, Cung Ly Lạc lạnh lùng liếc mắt nhìn, Thúy Thúy cúi đầu ăn cơm, Cung Nhất, Cung Nhị làm như không thấy, Phong Thành Quang ồ lên một tiếng, tò mò nhìn Mạc Cẩn Hàn.
Một bộ dạng, ngươi làm sao vậy.
Nói ra đi, mọi người ở đây đều vui vẻ lắng nghe.
Khóe miệng Mạc Cẩn Hàn giật giật, ngồi trên băng ghế: "Cung Ly Lạc, cho ta mượn ít bạc!"
Cung Ly Lạc nghe vậy, lạnh lùng nói: "Ta không có bạc, ngươi hỏi mượn Ưu Nhi đi!"
Mạc Cẩn Hàn giận: "Ta nói Cung Ly Lạc, ngươi là một đại lão gia, ngươi, ngươi, ngươi. . . . . ."
Không sai, trên người Cung Ly Lạc, có bạc.
Mỗi lần mua đồ cho Vô Ưu, đều dùng rất nhiều rất nhiều bạc.
"Tất cả bạc của ta đều là của Vô Ưu, chỉ có dùng ở trên người Vô Ưu, ta mới có quyền chủ động chi phối, những chuyện khác, tất cả đều do Vô Ưu làm chủ!" Cung Ly Lạc nói xong, gắp cải trắng cay thả vào trong chén Vô Ưu.
Dặn dò: "Món ăn này cay, ăn ít một chút, nếu không sẽ bị nóng!"
Vô Ưu gật đầu, vừa ăn cháo, vừa ăn bánh bao hấp, rồi nhìn Mạc Cẩn Hàn: "Mạc Cẩn Hàn, không bằng, ngươi hỏi mượn ta đi, đối với ta, chỉ cần ngươi trả lợi tức (lãi) đầy đủ, ta sẽ cho mượn!"
"Lợi tức là bao nhiêu?"
"Cái này sao!" Vô Ưu nói xong, để đũa xuống, kéo khăn tay từ trong ngực Cung Ly Lạc ra lau miệng, mới tiếp tục nói: "Giống như ngươi mượn một trăm lượng, trả ta hai trăm lượng, ta cho ngươi mượn một ngàn lượng, trả ta hai ngàn hai trăm lượng, ta cho ngươi mượn một vạn lượng, trả ta hai vạn năm ngàn lượng!"
Mạc Cẩn Hàn nghe vậy, mắt trừng lớn, không thể tin hỏi: "Không đúng, tại sao, lợi tức lại cao như vậy?"
Cho mượn bạc như vậy, rõ ràng chính là muốn cướp đoạt.
"Bởi vì cho mượn càng nhiều, nguy hiểm càng lớn. Ngươi xem, một trăm lượng, ngươi có thể dễ dàng hoàn trả, một vạn lượng... Haizz ~, ta sợ ngươi ba năm cũng không trả nổi!"
Mạc Cẩn Hàn chỉ Vô Ưu, tốn hơi thừa lời nghiến răng: "Ta không mượn!"
Vô Ưu cười: "Đúng lúc, ta cũng không có ý định cho ngươi mượn!"
Ăn điểm tâm xong, đoàn người bỏ lại Mạc Cẩn Hàn đang tức giận đến gần chết, đi đến phố ngọc thạch nổi danh nhất Đổ thành.
Mua đá, cược đá, cược ngọc. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top