Chương 27: Vô Ưu Được Như Ý
Vô Ưu cầm quyển sách, nhìn mặt hồng tim đập, hô hấp dồn dập, sau khi phù phù thở mấy hơi, nhìn xung quanh, một dáng vẻ có tật giật mình.
Cung Ly Lạc đứng ở cửa, khẽ cau mày, vốn định đi vào, lại sợ hù dọa Vô Ưu, dứt khoát lặng lẽ lùi ra ngoài cửa viện, hắng giọng một cái, "Vô Ưu, ngươi ở trong phòng sao?"
Vô Ưu nghe vậy, kinh hãi nhảy lên, vội vàng nhét xuân, đồ vào dưới gối đầu, đứng lên, không ngừng xoa tay, không ngừng cười ha ha với Cung Ly Lạc đang đi đến gần, "Ca ca. . . . . ."
"Đang làm gì vậy?"
Vô Ưu vội vàng lắc đầu, "Không có, ca ca, ta muốn đi dạo phố, chúng ta đi dạo phố đi!"
Vô Ưu nói xong, tiến lên khoác cánh tay Cung Ly Lạc, cùng Cung Ly Lạc đi ra cửa.
Đi trên đường lớn chuẩn bị mua đồ ăn.
Nhưng mà. . . . . .
Tất cả những người bán hàng, vừa thấy Vô Ưu tới, nhiệt tình kêu.
"Vô Ưu Quận chúa, ngươi tới đây thử điểm tâm đi!"
"Vô Ưu Quận chúa, ngươi tới đây thử hoa quả khô đi!"
"Vô Ưu Quận chúa, ngươi tới đây thử mứt hoa quả đi!"
Nhiệt tình, khiến Vô Ưu khó có thể chống đỡ, gọi Thúy Thúy mua mỗi loại một chút, rồi kéo Cung Ly Lạc trực tiếp đi đến Lâu Ngoại Lâu.
Ngồi ở lầu ba, Vô Ưu dựa vào bên cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài như tranh vẽ.
Trong đầu, nghĩ tới, làm sao, mới có thể đụng ngã Cung Ly Lạc. Hình ảnh kia, làm sắc mặt hồng hồng, rồi đỏ ửng, muốn triền miên, lại có dây dưa nữa.
Vô Ưu nhớ lại, nghiêng đầu nhìn Cung Ly Lạc.
Chỉ cảm thấy mặt hắn như ngọc, con ngươi thâm thúy xa xăm, lông mày đen rậm, đôi môi sáng bóng mê người.
Vô Ưu duỗi lưỡi, liếm đôi môi đỏ mọng của mình.
Cung Ly Lạc nhìn thấy, ho một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Vô Ưu cũng không buông tha, tiến lên, ngồi vào trong ngực Cung Ly Lạc, đưa tay ôm cổ Cung Ly Lạc, "Ca ca. . . . . ."
"Ừm!"
"Ngươi không thích Vô Ưu sao?" Vô Ưu nói xong, chu môi, uất ức muốn khóc.
Thân thể Cung Ly Lạc căng thẳng, bàn tay ôm eo Vô Ưu, cằm chống đỡ trên trán Vô Ưu, "Vô Ưu, ta thích ngươi, ta muốn ngươi, muốn nhiều đến mức thân thể cũng đau, nhưng Vô Ưu. . . . . ." Cung Ly Lạc dừng một chút, nuốt nước bọt trong miệng xuống, "Ngươi còn nhỏ, ta không thể. . . . . ."
Vô Ưu cong môi lên, ai oán vùi ở trong ngực Cung Ly Lạc.
"Vô Ưu. . . . . ."
Vô Ưu im lặng.
"Vô Ưu. . . . . ." Cung Ly Lạc tiếp tục kêu.
Vô Ưu không lên tiếng.
"Vô Ưu, đừng bày ra bộ dạng đó, ca ca chỉ là. . . . . ." Cung Ly Lạc giải thích.
Cũng trong phút chốc Vô Ưu ngẩng đầu lên, gắt gao hôn lên đôi môi của Cung Ly Lạc, lưỡi tiến vào trong miệng Cung Ly Lạc, tùy ý trêu đùa.
Cung Ly Lạc mờ mịt đáp lại, máu mũi lại không nhịn được chảy xuống.
Trong miệng Vô Ưu nếm được vị máu tươi, ngẩng đầu, nhìn Cung Ly Lạc chảy máu mũi, dở khóc dở cười.
Lấy khăn tay ra, lung tung lau cho Cung Ly Lạc, "Ca ca, bộ dạng như vậy, ngươi sẽ nín hỏng đấy!"
"Vô Ưu, chuyện gì, ca ca cũng có thể đồng ý với ngươi, nhưng mà chuyện này. . . . . . , không được!"
Vô Ưu nổi đóa.
Đột nhiên từ trong ngực Cung Ly Lạc đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Vì đi quá nhanh, lại không chú ý, nên đụng phải một người, lui về phía sau mấy bước, cũng không nhìn hắn là nam hay nữ, cao thấp béo gầy, nói một câu, "Thật xin lỗi, thật có lỗi!" chuẩn bị rời đi.
Lại bị người đó cản đường.
Vô Ưu nhìn người trước mặt, một thân áo lam, dáng dấp giống như tượng, con ngươi nheo lại, cực kì lạnh nhạt, cực kì lạnh nhạt nói, "Cút ngay!"
Nam tử kia cũng được coi là đã gặp rất nhiều mỹ nhân, nhưng mà, cũng chưa gặp qua người như Vô Ưu, quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, làn da như mỡ đông, mặt đẹp như phù dung, hì hì cười một tiếng, "Mỹ nhân, mới vừa rồi ngươi đụng vào ta!"
"Ta đã nói xin lỗi!"
Nam tử cười, "Nói xin lỗi làm sao có tác dụng, muốn đền bù cho ta như thế nào?"
Vô Ưu hít một hơi thật sâu, giơ tay hung hăng tát hắn hai bạc tay, "Mẹ ngươi dám bức ta, lão nương giúp ngươi đi tìm cái chết!"
Mắng xong, một cước đá vào giữa hai chân nam tử, thừa dịp lúc hai tay nam tử che giữa hai chân lại, kêu rên, khí thế to lớn đi ra ngoài.
Lại bị tùy tùng của nam tử kia ngăn lại, "Đả thương thiếu gia nhà ta, còn muốn rời đi!"
Vô Ưu nhìn mấy nam tử trước mặt, "Không muốn chết, cút ngay cho ta!"
Muốn chết, nàng cũng vô cùng sẵn lòng đưa bọn họ đến Tây Thiên.
"Giọng điệu thật là ngông cuồng, các huynh đệ, lên, bắt nàng, báo thù cho thiếu gia!" Một người trong đó quát một tiếng, nắm quyền đánh về phía Vô Ưu.
Vô Ưu bởi vì không thể đụng ngã Cung Ly Lạc, ngọn lửa trong lòng vốn khó tiêu, hôm nay những người này, lại bới móc, vừa muốn ra tay, Cung Ly Lạc nhanh chóng vọt đến trước mặt Vô Ưu, ôm eo Vô Ưu, vận khí xuất chưởng, một chiêu, đã đánh bay mấy tên tùy tùng kia, té ngã trên đất, hộc máu mà chết.
"Vô Ưu không sao, không sợ, ca ca ở đây!"
Vô Ưu nhất thời cảm thấy, đây là một cơ hội tốt, vùi ở trong ngực Cung Ly Lạc, nức nở một tiếng, khóc ra tiếng.
"Ô ô, ca ca. . . . . ."
"Tốt, tốt, đừng khóc, đừng khóc, cái gì ca ca cũng đồng ý với Vô Ưu, đừng khóc!"
Cung Ly Lạc dụ dỗ cũng không tồi, ồ một cái, Vô Ưu lại làm bộ làm tịch.
"Vô Ưu muốn thành thân, Vô Ưu muốn động phòng hoa chúc!"
Ban ngày ban mặt, một cô gái, nói ra những lời này, ở trong Lâu Ngoại Lâu, khách nhân đều thở hốc vì kinh ngạc.
Cung Ly Lạc lạnh lùng nhìn.
Cung Ly Lạc cũng không cho hoàng đế mặt mũi, bọn họ chỉ là binh tôm tướng cua, dân chúng bình dân, không chọc nổi, mọi người lập tức tản đi như chim thú.
Cung Ly Lạc đau lòng nhìn Vô Ưu khóc, khẽ thở dài một cái, "Tốt!"
Gian kế đã đạt được.
Trong lòng Vô Ưu cười to.
Vẫn vùi ở trong ngực Cung Ly Lạc như cũ, nghẹn ngào, mặc cho Cung Ly Lạc chặn ngang, bế nàng ra khỏi Lâu Ngoại Lâu, trở về Lạc vương phủ.
Vừa về tới Lạc vương phủ, Vô Ưu kéo vạt áo Cung Ly Lạc Y, nhắc nhở hắn chuyện thành thân.
Cung Ly Lạc dở khóc dở cười, "Cung Nhất!"
Cung Nhất lập tức tiến lên, cung cung kính kính, "Vương Gia!"
"Chuẩn bị sổ gấp, Bổn vương muốn tấu xin hoàng thượng, tứ hôn!"
Vô Ưu nghe vậy vô cùng mừng rỡ.
Ở trong ngực Cung Ly Lạc, ha ha nở một nụ cười.
"Ngươi. . . . . ." Cung Ly Lạc bất đắc dĩ, biết rõ nàng có âm mưu, nhưng vẫn không đành lòng nhìn nàng đau lòng.
Tiểu Vô Ưu của hắn, đối với người nào cũng lạnh lùng vô tình, chẳng thèm ngó tới, chỉ riêng với đối hắn, mới dùng hết tâm tư.
Vô Ưu cười, ôm cổ Cung Ly Lạc, "Ca ca là tốt nhất!"
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn trên bàn, tấu chương Cung Ly Lạc xin tứ hôn, chân mày nhíu lại, tay từ từ nắm quyền.
"Người đâu!"
"Có nô tài!" Thôi công công lập tức tiến lên.
Đông Hoàng Cung Diệu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, "Mang sổ gấp này đi đốt, nếu Lạc vương hỏi, nói, sổ gấp mất, trẫm chưa từng thấy!"
Thôi công công hít vào một hơi, "Dạ!"
Vội vàng tiến lên, cầm tấu chương Cung Ly Lạc xin tứ hôn lên, để vào trong lò hương, thiêu hủy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top