Chương 13: Học Chơi Bài

Vô Ưu nghe vậy quay đầu lại, Mạc Cẩn Hàn?

Da mặt hắn thật là dầy.

Chân mày Cung Ly Lạc nhíu chặt, hơn nữa khi thấy Mạc Cẩn Hàn hi hi ha ha, một bộ dạng cửu biệt trọng phùng (xa cách lâu ngày), vui mừng hớn hở đi tới bên cạnh Vô Ưu, con ngươi Cung Ly Lạc híp lại, nhìn Vô Ưu, "Ngươi biết?"

Vô Ưu lắc đầu, "Không biết!"

Mạc Cẩn Hàn nghe vậy, kinh ngạc há to miệng, một hồi lâu mới ha ha cười không ngừng, "Vong liễu cô nương, ngươi không biết ta, nhưng Thúy Thúy cô nương bên cạnh ngươi thì biết ta chứ?"

Thúy Thúy nghe vậy, lập tức cúi đầu, tiếng như muỗi kêu, "Công tử, thật xin lỗi, ta... ta không biết ngươi!"

"Ah. . . . . ." Mạc Cẩn Hàn từng bước từng bước đi tới bên cạnh Thúy Thúy, "Thúy Thúy, ngươi thật can đảm!"

Thúy Thúy bị dọa sợ đến run lên, cắn cắn môi, xê dịch đến bên cạnh Vô Ưu.

Trong trực giác, Thúy Thúy cảm thấy, Vô Ưu sẽ bảo vệ nàng.

Vô Ưu nhìn, "Ca ca, người này rất đáng ghét!"

Cung Ly Lạc nghe vậy, âm thanh lạnh lùng nói: " Cung Nhất, kéo người này đi ra ngoài, hung hăng đánh một trận, nhớ, đừng đánh chết là được rồi!"

"Dạ!" Cung Nhất nói xong, nhanh chóng đánh tới Mạc Cẩn Hàn.

Mạc Cẩn Hàn giơ chân, "Cung Ly Lạc, ngươi là tên khốn kiếp, dù gì ta cũng là thân thích của ngươi, làm sao ngươi có thể đối với ta như vậy?"

"Kéo ra ngoài, đánh rụng răng!" Cung Ly Lạc tiếp tục dùng giọng lạnh nhạt phân phó.

"Cung Ly Lạc. . . . . ." Mạc Cẩn Hàn hô to.

"Gãy tay!" Cung Ly Lạc nhàn nhạt mở miệng, dắt Vô Ưu đi ra ngoài.

Mạc Cẩn Hàn đau đầu, hắn biết, một khi Cung Ly Lạc mở miệng, Cung Nhất sẽ thực hiện đến cùng.

Thần linh ơi, Cung Nhất đã chào hỏi hắn liên tục bằng vài quyền, còn trực tiếp đánh vào trên mặt.

"Ai u, Cung Nhất, ngươi là tên khốn kiếp, đánh người không đánh mặt, gia hôm nay liều mạng với ngươi!"

Mạc Cẩn Hàn gầm lên một tiếng, thần tốc phản kích Cung Nhất, hai người từ trong chi ngọc trai đánh tới bên ngoài chi ngọc trai.

Cung Ly Lạc và Vô Ưu nhìn Mạc Cẩn Hàn bị Cung Nhất đánh rất thê thảm, Vô Ưu mặc niệm vì Mạc Cẩn Hàn.

Thầm mắng đáng đời, lúc đó biết rõ nàng đi nhầm hướng, cũng không nói với nàng một tiếng, hại nàng mất thời gian, hôm nay, gảy tay là tiện nghi cho hắn lắm rồi.

Cung Ly Lạc dắt Vô Ưu chuẩn bị lên xe ngựa, chợt nghe được một tiếng kêu, "Lạc đệ. . . . . ."

Cung Ly Lạc, Vô Ưu đồng loạt quay đầu nhìn, chỉ thấy một người mặc áo mãng bào (lễ phục của người trong hoàng gia thời nhà Thanh) màu vàng, mày kiếm hơi nghiêng, ngẩng cao đầu mà bước tới, "Lạc đệ, trùng hợp như thế, các ngươi cũng tới chi ngọc trai mua đồ, ha ha, mấy ngày nay đại tẩu của ngươi vẫn nói muốn đến chi ngọc trai mua gì đó, nàng năn nỉ ta đi cùng, ha ha, nếu gặp nhau, đi vào chọn chung đi, nhìn trúng cái gì, cứ lấy, tính cho vi huynh!"

Một bên, một cô gái ăn mặc đoan trang xinh đẹp hơi thở xa hoa lập tức tiến lên, thân thiện nắm cổ tay Vô Ưu, "Ai u, đây chính là Vô Ưu muội muội sao, dáng dấp thật là đẹp, giống như tiên trên trời!"

Khóe miệng Vô Ưu giật giật.

Vô tình gặp được?

Không giống.

Nếu mà nói là tới lập quan hệ, nhiệt tình như vậy, thì giống hơn.

Vô Ưu cười cười với thái tử phi Diệp Vũ Hà, nhưng mặt vẫn lạnh lùng, nhìn Cung Ly Lạc nhìn thái tử giống như nhìn thấy một người xa lạ, từ trong tay thái tử phi, rút cánh tay của mình ra, "Ca ca, chúng ta trở về thôi!"

Cung Ly Lạc gật đầu, hoàn toàn không để ý tới thái tử, thái tử phi lúng túng, dắt Vô Ưu chuẩn bị lên xe ngựa.

Lại truyền tới mấy tiếng reo hò nhiệt tình, "Ngũ đệ, Vô Ưu muội muội. . . . . ."

Những người này, khi còn bé Vô Ưu từng gặp qua.

Nhị hoàng tử Thạc vương, Tam hoàng tử Hằng Vương, Tứ hoàng tử Minh vương. Bên cạnh bọn họ, đều là vương phi đi cùng.

Thật là khéo.

Mấy người nhìn Mạc Cẩn Hàn đang đánh nhau cùng Cung Nhất, từng người đều nghi ngờ, lại không mở miệng, giả bộ không nhìn thấy.

"Các ngươi đều tới, nếu tất cả mọi người ở đây, không bằng ta làm chủ, mời các ngươi đi Lâu Ngoại Lâu uống một chén?"

Thạc vương, Hằng Vương, Minh vương vội vàng phụ họa, "Tốt, hiếm khi thái tử mời khách, chúng ta cũng không thể bỏ lỡ, Ngũ đệ, cùng đi chứ!"

Cung Ly Lạc làm mặt lạnh, nhíu lông mày, nhìn Vô Ưu, "Ngươi muốn đi không?"

Vô Ưu vừa định cự tuyệt, thái tử phi Diệp Vũ Hà lập tức nói, "Vô Ưu muội muội, cùng đi chứ, ngươi không biết, những năm này ngươi không có ở đây, Ngũ đệ đều rất ít ra khỏi cửa, khó khăn lắm ngươi mới bình an trở về, chúng ta nhất định phải họp mặt!"

Khi còn bé Vô Ưu đều gặp các nàng, chỉ là tình cảm không sâu mà thôi.

Vốn cũng không có ý định đi, nhưng thái tử phi Diệp Vũ Hà nói đến sự cô độc của Cung Ly Lạc, Vô Ưu cười nhạt, "Ca ca, chúng ta đi đi, nghe nói điểm tâm và thức ăn Lâu Ngoại Lâu đều rất tốt!"

"Muốn đi?" Cung Ly Lạc hỏi.

Vô Ưu gật đầu, "Vậy thì hãy đi đi!"

Cưng chiều như vậy.

Mọi người đều có suy nghĩ khác nhau, mấy đại tẩu, thân thiện muốn mời Vô Ưu ngồi chung một xe ngựa với các nàng.

"Không cần, nàng sợ nóng!" Cung Ly Lạc lạnh lùng cự tuyệt, dắt Vô Ưu dẫn đầu lên xe ngựa.

Ngồi ở trong xe ngựa, Cung Ly Lạc mới mở miệng, "Cung Nhất, hôm nay tha cho hắn một lần, đi Lâu Ngoại Lâu!"

Cung Nhất nghe vậy, nhanh chóng thu tay lại, nhảy lên xe ngựa, ngồi ở một bên, chẳng dám thở mạnh nhìn Thúy Thúy nói, "Thúy Thúy cô nương, ngồi xong...!"

Thúy Thúy liền vội vàng gật đầu.

Lâu Ngoại Lâu. d, iễn đ, àn lê,quý,đôn

Hôm nay Lâu Ngoại Lâu có khách quý tới, thái tử vừa định xuống xe ngựa, gã sai vặt bên cạnh lập tức tiến vào Lâu Ngoại Lâu, lấy ngân phiếu ra, trực tiếp muốn một gian phòng tốt nhất ở lầu ba.

Đoàn người lên lầu ba, Vô Ưu mới hiểu được, lầu ba, chỉ có một gian phòng.

Có cơm ăn, còn có một đài(Sân khấu) nhỏ, hai cái bàn.

"Ngũ đệ, hôm nay trong lúc rãnh rỗi, ăn cơm thì hơi sớm, không bằng chúng ta chơi bài cửu (*) đi!" Thái tử Cung Thịnh nói.

(*)Bài cửu còn được gọi là cốt bài, mỗi bộ bài có 32 trương, mỗi trương có hình chữ nhật, bên trên có khắc các chấm tròn từ 2 đến 12 theo những phương thức sắp hàng bất đồng, bắt nguồn từ Trung Quốc, thường có bốn người chơi, cách chơi cũng biến hóa theo từng trường hợp. (Em không tìm thấy thêm thông tin gì về loại bài này nhưng mọi người có thể thấy loại bài này cũng khá giống với bài Domino)

Cung Ly Lạc nghe vậy, nhìn Vô Ưu, thấy hai mắt Vô Ưu lóe sáng, "Vô Ưu, muốn chơi sao?"

"Muốn chơi, nhưng ta không biết chơi, ca ca, chúng ta thua thì làm sao?"

Cung Ly Lạc hơi nhếch môi, kéo Vô Ưu vào trong ngực, "Không có việc gì, thua thì thua thôi!"

Mọi người cười trêu ghẹo, nói Vô Ưu mặc dù thua, Cung Ly Lạc rất giàu có, thua 350 vạn lượng, cũng không có việc gì.

Thái tử Cung Thịnh vừa sắp xếp lại bài cửu vừa nói, "Ngũ đệ, hôm nay tính ra, Vô Ưu muội muội cũng đã 15, cập kê rồi, các ngươi tính toán lúc nào thì vào cung cầu xin phụ hoàng ban hôn?"

"Tìm ngày tốt làm lễ cập kê cho Vô Ưu, rồi nói. . . . . ." Cung Ly Lạc lạnh nhạt trả lời.

Thật ra thì vẫn muốn nghe một chút ý kiến của Vô Ưu.

Vô Ưu cười ha ha, "Ca ca, chuyện này, ngươi quyết định là tốt rồi, ngươi nói khi nào thành thân, thì khi đó thành thân!"

"Ừ, vậy chờ sau lễ cập kê của ngươi, chúng ta sẽ vào cung. . . . . ."

Vô Ưu cười gật đầu.

Mấy đại tẩu ở một bên cũng ha ha cười, xem ra đã nói xong, muốn đưa lễ vật cho lễ cập kê của Vô Ưu.

Vô Ưu cười gật đầu.

"Tốt lắm, tốt lắm, bắt đầu chơi bài cửu thôi!"

Thái tử Cung Thịnh đưa xúc xắc cho Vô Ưu, "Vô Ưu muội muội, ngươi nhỏ nhất ở đây, nếu không, ngươi làm nhà cái"

"Không tốt lắm đâu!" Vô Ưu dùng âm thanh lạnh nhạt hỏi.

"Không có việc gì, không có việc gì!"

Vô Ưu cầu cứu nhìn Cung Ly Lạc, Cung Ly Lạc dùng âm thanh lạnh nhạt nói, "Không có việc gì, ném xúc xắc đi!"

Vô Ưu gật đầu, ném xúc xắc lên bàn, ba cái đều là hai, sáu điểm, thật là nhỏ.

"Bắt đầu tiến hành?" Vô Ưu hỏi.

Thái tử Cung Thịnh đếm điểm, đẩy bài cửu một cái, "Vô Ưu muội muội, bắt đầu!"

"Cám ơn thái tử ca ca!" Vô Ưu cười, đưa tay ra cầm bài, đặt ở trước mặt, liền lật bài.

Hầu Vương, tới. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top