Chương 10: Chứng Bệnh Mộng Du
Vô Ưu dùng sức ngửi hơi thở trên người Cung Ly Lạc, mười năm không thấy, hắn cao hơn, rắn chắc hơn, khí lực cũng lớn hơn trước kia rất nhiều.
Người chưa già, nhưng tóc lại bạc.
Cung Ly Lạc ôm chặt lấy Vô Ưu, không dám buông tay, cũng không muốn buông tay.
Trong lòng từng thử tưởng tượng ra dáng vẻ sau khi nàng lớn lên, hôm nay tận mắt nhìn thấy, lại cùng tưởng tượng xê xích không nhiều, cho nên vừa nhìn một cái, liền nhận ra.
"Vô Ưu. . . . . ."
"Trở lại, không bao giờ nữa đi sao?"
Cung Ly Lạc rất sợ, sợ đây chỉ là một giấc mộng, mộng tỉnh, Vô Ưu của hắn, lại một lần nữa, biến mất.
Vô Ưu vừa định gật đầu, chỉ cảm thấy đỉnh đầu có từng giọt nước nóng bỏng rơi xuống, kinh ngạc ngẩng đầu, "Ca ca. . . . . ."
Nhỏ giọng gọi, hắn lại khóc.
Mười năm trước, nàng bị ném xuống vách đá, hắn kéo nàng, liều mạng muốn cứu nàng, hắn lệ rơi đầy mặt, ruột gan đứt từng khúc.
Thật may là, thật may là, bọn họ vẫn còn sống!
Trong nháy mắt, đôi môi đỏ mọng bị Cung Ly Lạc hôn.
Nhẹ nhàng, cẩn thận, giống như chuồn chuồn lướt qua.
Con ngươi vốn lạnh lẽo không gợn sóng, lại tràn đầy vui mừng, khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng như tản băng ngàn năm, lại đỏ ửng.
"Ca ca. . . . . ."
"Vô Ưu, còn giữ lời sao?"
Còn giữ lời sao?
Vô Ưu gật đầu.
"Chắc chắn, ca ca, Vô Ưu trở lại là để thực hiện lời hứa năm đó!"
Cung Ly Lạc chợt cười, "Nhưng ca ca già rồi!"
"Ca ca không già, trong lòng Vô Ưu, ca ca vẫn như cũ là người ca ca Vô Ưu yêu thương nhất, cả đời, vĩnh viễn, đều như vậy!"
"Nhưng tóc của ta. . . . . ."
Vô Ưu lắc đầu, lệ rơi đầy mặt, "Không có chuyện gì, ca ca, tóc không quan trọng, thật. . . . . ."
"Có lẽ ta không sống được bao lâu nữa!"
"Có Vô Ưu ở đây, Vô Ưu nhất định khiến ca ca sống lâu trăm tuổi. . . . . ."
Lần này, Cung Ly Lạc không do dự nữa, ôm chặt lấy Vô Ưu, cúi đầu, hung hăng hôn Vô Ưu.
Không còn là cẩn thận, nhàn nhạt thưởng thức.
Lần này, đầu lưỡi tiến vào trong miệng Vô Ưu, thưởng thức vẻ đẹp của nàng.
Chỉ có kích thích như vậy, mới có thể làm cho Cung Ly Lạc tin tưởng, Vô Ưu của hắn, thật sự đã trở lại.
Hai người, ở trên đường lớn, trước cửa Lạc vương phủ, ôm nhau thật chặt, thâm tình triền miên hôn mãnh liệt.
Nam tử kia, một bộ xiêm y màu tím, tóc trắng bồng bềnh, nữ tử kia, một bộ xiêm y trắng nhạt, tư thái yểu điệu.
Giờ phút này, trong mắt bọn họ, chỉ có lẫn nhau.
Cho đến khi hai người đều không thở được, Cung Ly Lạc mới buông Vô Ưu ra, lại phát hiện xung quanh có rất nhiều dân chúng.
Con ngươi Cung Ly Lạc híp lại, hơi lạnh tỏa ra bốn phía.
Trong nháy mắt dân chúng bị dọa sợ đến mức hoảng hốt bỏ chạy.
"Vô Ưu. . . . . ."
Vô Ưu khẽ cắn môi, "Ca ca!"
"Về nhà!"
Vô Ưu gật đầu, mặc cho Cung Ly Lạc ôm nàng lên, đi vào trong Lạc vương phủ, giống như khi còn bé.
Mặt Thúy Thúy đỏ lên, gắt gao cắn môi.
Con ngươi Cung Ly Lạc quét qua Thúy Thúy, vừa nhìn Cung Nhất đang ngây ngốc tại chỗ, "Cung Nhất. . . . . ."
"Có thuộc hạ, thuộc hạ hiểu, thuộc hạ nhất định an bài mọi chuyện!"
Cung Ly Lạc ừ một tiếng, ôm Vô Ưu đi vào bên trong Lạc vương phủ.
Cung Nhất lập tức tiến lên, "Cô nương. . . . . ."
"Ta tên là Thúy Thúy, là nha hoàn của tiểu thư!" Thúy Thúy lên tiếng, không kiêu ngạo không tự ti.
Những thứ này Thúy Thúy học được, là dọc theo đường đi, Vô Ưu uy hiếp nàng, nếu không làm được, sẽ đưa nàng về nhà.
Mặc dù bây giờ nàng đã nói ra, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, hoảng hốt vô cùng.
Cung Nhất là ai, tự nhiên nhìn ra được, lại giả bộ không biết, "Thúy Thúy cô nương, mời vào bên trong!"
Vương Gia đối với Vô Ưu cô nương này, bộ dáng gì nữa, yêu ai yêu cả đường đi, địa vị của Thúy Thúy cô nương này ở Lạc vương phủ, tuyệt đối không thấp.
Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu đi qua từng hành lang, "Vô Ưu, ngươi xem, cây bên kia do ngươi trồng, đã cao lớn như vậy, ta tự mình làm một cái xích đu rồi treo lên, ta vẫn tin tưởng, ngươi sẽ trở lại!"
Lòng Vô Ưu chua xót.
"Ca ca, ta muốn ngồi xích đu, ngươi đẩy ta đi!"
"Ừ, tốt!"
Cung Ly Lạc vẫn cưng chìu Vô Ưu đến vô pháp vô thiên, tự tay xuống bếp, tự tay sửa sang lại gian phòng, tự tay cắt tỉa mái tóc dài của Vô Ưu, tắm rửa, mặc quần áo.
Vô Ưu trưởng thành, Cung Ly Lạc hơi đỏ mặt, nhịp tim như sấm.
Lạc vương phủ, rất nhiều nơi, đều giống như trong trí nhớ của Vô Ưu, chưa từng thay đổi.
Chỉ có một điểm thay đổi, cây đại thụ kia cao hơn, tóc của Cung Ly Lạc lại bạc đi.
Đêm, trên giường, Vô Ưu ngủ ở bên trong, Cung Ly Lạc ngủ ở bên ngoài.
Hai người ai cũng không dám mở miệng hỏi, những năm này trôi qua thế nào, bởi vì những chuyện đã trải qua, mở miệng chính là máu, nói qua chính là lệ.
Chỉ có ôm lẫn nhau, cảm nhận nhiệt độ của nhau, mới có thể ấm áp, trái tim mới không còn cô đơn.
Yên lặng cảm nhận cảm giác lâu ngày mới gặp lại.
Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu thật chặt, giống như trân bảo đã mất nhưng tìm lại được, cẩn thận, che chở.
Đêm khuya.
Cung Ly Lạc mờ mịt mở mắt, sau đó đứng dậy, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Vô Ưu kinh ngạc, thấp giọng kêu, "Ca ca. . . . . ."
Nhưng, Cung Ly Lạc không có trả lời nàng.
Vô Ưu lập tức đuổi theo, Cung Ly Lạc đi ở phía trước, Vô Ưu ở phía sau.
Cho đến khi. . . . . .
Đó là một tiểu viện hoang vắng, Vô Ưu nhìn bên ngoài, Vô Ưu chợt nhớ tới, bức tường này giống như trong lãnh cung của hoàng cung.
Cung Ly Lạc tiến vào, Vô Ưu muốn đuổi theo, Cung Nhất từ góc tối đi ra, ngăn Vô Ưu lại, "Cô nương. . . . . ."
Vô Ưu nghiêng đầu, "Ngươi tên là Cung Nhất?"
"Dạ!"
"Nơi này là nơi nào?"
Cung Nhất nhìn Vô Ưu, do dự một chút, "Thuộc hạ không thể nói cho cô nương biết, nếu cô nương muốn biết, ngày mai có thể hỏi Vương Gia!"
Vô Ưu nắm quyền, "Cung Nhất, ngươi với Vương Gia nhà ngươi, đã bao lâu!"
"Năm năm!"
Vô Ưu nhìn Cung Nhất một cái, xoay người rời đi, ngã xuống giường, Vô Ưu lăn qua lộn lại.
Cho đến khi trời sáng, Cung Ly Lạc trở lại, mắt vẫn mờ mịt như cũ, ngả xuống nhắm mắt mà ngủ.
Trong lúc mê sảng, nhàn nhạt nỉ non "Vô Ưu"
Trong lòng Vô Ưu chua xót, cầm tay Cung Ly Lạc thật chặt, "Ca ca, Vô Ưu ở đây, Vô Ưu đã trở lại!"
Mười năm nóng ruột nóng gan, mười năm nửa đêm tỉnh giấc.
Nàng rốt cuộc cũng trở lại.
Ca ca, mười năm trước, ngươi bảo vệ Vô Ưu, như vậy mười năm sau, hãy để Vô Ưu bảo vệ ngươi.
Mười năm trước người tổn thương nàng, tổn thương Cung Ly Lạc, nàng đều sẽ không bỏ qua, bắt hết tất cả bọn hắn, muốn hắn nợ máu phải trả bằng máu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top