CHƯƠNG 31


Chương 31


Trì Gia không lường trước được những lời này được thốt ra từ miệng Cảnh Nhuế, quá tương phản với cái điệu bộ đầu đầy chất thải màu vàng kia. Cảnh Nhuế đột nhiên nói như vậy, làm cho Trì Gia không thể không hoài nghi, nàng...chẳng lẻ thực sự vừa ý mình?

Nhìn nhau, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng.

"Đứng lên." Cảnh Nhuế nắm tay Trì Gia, kéo cô đứng dậy.

"Cô còn đạo lý không hả!?"

"Tôi rất mệt, đừng để tôi lặp lại." Trong mắt Cảnh Nhuế, Trì tiểu thư ngoan cố kia mới gọi là không có đạo lý, mặc dù lừa Trì Gia, nhưng nàng đúng là đã bị sốt nhẹ vào buổi sáng, đến bây giờ tình hình cũng không quá tốt.

"Tôi cũng không bắt cô quan tâm tôi..." Trì Gia trong tiềm thức kiềm chế giọng điệu của mình sau khi thấy vẻ mệt mỏi của Cảnh Nhuế, biến thành giọng lầu bầu. Vừa rồi khiến người ta hầu hạ nước đường nâu, lại sai đi nấu cháo, nghĩ đến cũng hơi áy náy.

Sau một hồi tranh cãi với Trì Gia, Cảnh Nhuế nhức đầu, giọng điệu mệt mỏi, "Hai đứa đừng làm mình làm mẩy nữa, được không?"

Trì Gia khựng lại một chút, mới nói "....Mặc đồ ngủ của cô à?"

Cuối cùng cũng không còn cố chấp nữa, Cảnh Nhuế gật đầu, "Tôi lấy cho cô."

Trì Gia đêm nay chưa nói phải đi về, bởi vì đáy lòng là muốn ở lại, muốn Cảnh Nhuế như vừa rồi dỗ dành cô, chăm sóc cô. Trì Gia cười chính mình có bao nhiêu thiếu thốn, chút chuyện như vậy một mình không chống đỡ nổi sao? Có thể, cô thích sự quan tâm của Cảnh Nhuế dành cho mình.

Muốn và cảm thấy không nên là hai khái niệm, khi Trì Gia đối mặt với Cảnh Nhuế, cô luôn có hai suy nghĩ này cùng một lúc.

Đêm khuya, Trì Gia đi tắm và nằm trên giường trong bộ đồ ngủ của Cảnh Nhuế. Cô và Cảnh Nhuế ở cùng phòng, ngủ chung giường, bao gồm cả việc hôn nhau, dần dần trở thành chuyện đương nhiên.

Lúc đầu, đã thề son sắt rằng sẽ không vướng vào nhau, còn bây giờ?

Phía bên kia giường hơi trũng xuống, Cảnh Nhuế kéo chăn bông ra, nằm xuống bên cạnh Trì Gia: "Còn đau không?"

"Còn tốt." Trì Gia quay lưng về phía Cảnh Nhuế nói với giọng bị bóp nghẹt.

Các nàng hiếm khi tâm bình khí hòa mà nói chuyện như vậy, Cảnh Nhuế khoác lưng Trì Gia, từ phía sau ôm lấy, sau đó đưa tay sờ lên bụng cô, nhẹ nhàng nói: "Tôi giúp cô xoa xoa."

Với cái ôm này, Trì Gia cảm thấy mình được bao bọc bởi hương thơm trên cơ thể nàng ấy, lại ấm áp.

"Khá hơn không?" Cảnh Nhuế xoa bụng Trì Gia, bên tai hỏi.

Trì Gia híp híp mắt không nói gì, nhịp tim của cô ấy lúc này rất nhanh, giống thời khắc được một đàn anh tỏ tình lúc còn là học sinh.

Cảnh Nhuế lại ôm chặt Trì Gia hơn, khóe môi câu lên, nhiệt độ cơ thể của hai người hòa quyện vào nhau.

Tối nay, hình thức các nàng bên nhau có chút biến vị, không lên bờ xuống ruộng, nhưng vẫn rất ái muội và thân mật.

Trì Gia thấy rằng ôm dường như là một gánh nặng lớn hơn lên giường, và nó dường như vượt qua ranh giới. Các nàng không còn đơn thuần là một sự quấn quít thể xác mà đã bước vào tình cảm. Cô và Cảnh Nhuế đều nhấc lên cảm tình, bình thường Cảnh Nhuế không nhất thiết phải gần gủi chăm sóc cô như vậy, có thể đợi đến hết kỳ kinh rồi hẹn gặp mặt, và Trì Gia cũng bắt đầu tự vấn tình cảm của mình với Cảnh Nhuế, bởi vì so với thỏa mãn sinh lý, cô mê luyến cái ôm ngọt ngào này hơn tất cả.

Đột nhiên suy nghĩ rất nhiều, Trì Gia bất an.

"Cảnh Nhuế..." Trì Gia mở miệng, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cô không biết phải nói gì.

"Còn đau à?" Cảnh Nhuế đỡ lấy Trì Gia, vén tóc che gò má, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, giọng cười trầm: "Chuyển sự chú ý đi, có lẽ sẽ tốt hơn."

"Ừm?"

Cảnh Nhuế đỡ Trì Gia xuống gối, nghiêng người về phía trước, từ khóe môi mà hôn cô.

Khi đối phương xoa bụng và giữ lấy môi cô, Trì Gia vẫn chưa nhắm mắt lại, cô có thể cảm nhận cái hôn nâng niu này của Cảnh Nhuế, còn Trì Gia thì thật bất an như lần đầu tiên hôn nàng ấy.

"Như vậy có cảm thấy thoải mái hơn không?" Cảnh Nhuế buông môi của Trì Gia.

Trì Gia nhìn chằm chằm vào mặt Cảnh Nhuế, cứ nhìn chằm chằm, nửa ngày mới hỏi: "Cô đang nghiêm túc, phải không?"

Cảnh Nhuế cũng nhìn chằm chằm Trì Gia hồi lâu, nàng vuốt ve đôi má mịn màng của Trì Gia, cuối cùng buông tay ra, "Nếu tôi nói phải, cô sẽ làm bạn gái tôi chứ?"

Đổi lại, Trì Gia trầm mặc.

Vì đã trải qua quá nhiều mối tình thất bại, Trì Gia tự nhủ lần sau nhất định phải cảnh giác cao độ, không ngờ gặp Cảnh Nhuế, lại là phụ nữ, Trì Gia càng khó có thể mở lòng được.

Cái im lặng của Trì Gia khiến nụ cười trên mặt Cảnh Nhuế trở nên lãnh đạm. Sự thật phũ phàng, các nàng không thích hợp để nói về điều này, tình trạng lấp lửng như bây giờ không phải quá tốt sao.

Cảnh Nhuế ôm mặt Trì Gia và tiếp tục hôn lên, chẳng qua nụ hôn này dùng sức hơn trước rất nhiều.

Trì Gia bị Cảnh Nhuế hôn đến không thở được, cô hổn hển đẩy nàng ra, "Đừng như vậy ... tôi chịu không nổi."

Bầu không khí ấm áp ngay lập tức hạ nhiệt.

Trở mình, Trì Gia lại quay lưng về phía Cảnh Nhuế. Chỉ có điều lần này, Cảnh Nhuế không tiến tới và ôm cô một cách ái muội nữa.

Cảnh Nhuế nằm ngửa trên giường, tâm nặng nề, nhìn xem, quá báo nhãn tiền cho việc quyến rũ gái thẳng. Bình thường đã đủ mệt rồi, nay còn tự làm khổ mình.

Ngày hôm sau, Cảnh Nhuế đưa Trì Gia đến công ty như thường lệ.

Đêm qua tuyết rơi dày đặc, và chỉ qua một đêm, cả thế giới trắng xóa.

Xe đậu dưới tòa nhà văn phòng, còn sớm, mới tám giờ rưỡi.

Trì Gia tối hôm qua lòng rối bời, không có ngủ nhiều, hôm nay liền tỉnh lại sớm. Cô nhẹ nhàng bước xuống giường, không muốn đánh thức Cảnh Nhuế, nhưng khi cô tắm rửa và thay quần áo xong, thì Cảnh Nhuế lại đứng ở phòng khách đợi cô.

Trì Gia ngồi ở bên kia ghế lái thật lâu không xuống xe.

"Tôi sẽ không come out." Sau một hồi cân nhắc, Trì Gia bất ngờ quay người lại nói với Cảnh Nhuế, có chút đột ngột.

Câu này nghe rất cặn bã, một mặt thì lên giường mập mờ với nữ nhân, dây dưa không rõ, mặt khác cứ nói không come out. Nội dung ẩn ý khá giống như "Bây giờ tôi chỉ đang chơi đùa với cô" ...

Nhưng mối quan hệ của cô với Cảnh Nhuế chẳng phải chỉ để cho vui sao? Bởi vì chỉ là một trò chơi, Trì Gia mới có thể cùng Cảnh Nhuế phóng túng, nhưng khi nhấc lên tình cảm, còn có thể như vậy không một chút e dè?

Ngay khi nhấn mạnh với Cảnh Nhuế rằng "Tôi sẽ không come out", Trì Gia lại cảm thấy chột dạ, rằng cô ấy thực sự thích hồ ly tinh.

Lý do Trì Gia không chịu come out đến từ tiết mục come out ấn tượng của chị họ. Lúc đó cả gia đình náo loạn, cha mẹ đòi quyên sinh đến đoạn tuyệt quan hệ. Cha mẹ cô ly hôn sớm, về căn bản là một tay mẹ nuôi nấng, mọi thứ không phải dễ dàng, cô thật lòng không muốn cùng mẹ mình đi đến vết xe đổ kia.

Phải có bao nhiêu yêu thương một người mới nguyện ý trả giá lớn như vậy?

Cho nên, dù cùng Cảnh Nhuế dây dưa không dứt, Trì Gia vẫn luôn tự ám thị, chẳng qua chỉ vui đùa, không có gì quá nghiêm túc.

Trì Gia thừa nhận, ý nghĩ này có hơi lừa mình dối người, có ngụy trang đến mấy cũng không thể cứng lòng trước tình cảm Cảnh Nhuế. Nếu không, vừa nghe nàng sinh bệnh đã bỏ hết công việc, giữa đêm đông lạnh căm mà mua thuốc chạy đến. Cô và nàng có liên quan gì đến nhau đâu?

Và sự ân cần của Cảnh Nhuế đêm qua đã cho Trì Gia bạo gan, một ảo giác yêu đương quét đến. Vì vậy,Trì Gia đã hỏi Cảnh Nhuế rằng nàng ấy có "nghiêm túc" không, bởi vì cô thực sự không thể chấp nhận đem thái độ đùa giỡn của bản thân đổi lấy sự nghiêm túc của người ấy.

Nghe thấy Trì Gia đột nhiên nói "Tôi sẽ không come out", Cảnh Nhuế quay lại nhìn Trì Gia, trên mặt không chút cảm xúc, "Cho nên?"

Trì Gia giả vờ thoải mái cười nói: "Cho nên cô đừng động lòng, tôi sẽ không chịu trách nhiệm."

Ngoài cửa xe, tuyết lại bay, càng lúc càng nặng hạt.

"Có phải cô đang suy nghĩ nhiều không? Chỉ là bạn gái thôi, không phải cầu hôn" Cảnh Nhuế mở miệng, hướng Chí Gia thản nhiên cười, nhấn mạnh, "Tôi đối với nữ nhân chung giường, đều rất chu đáo."

Cảnh nhuế vẫn là một bộ dạng thản nhiên,Trì Gia cảm thấy mình nên vui mới đúng, dù sao thì cũng không còn chuyện ai chơi đùa ai. Thêm nữa, với tình trường kỳ cựu của Cảnh tiểu thư, Trì Gia cảm thấy được sự nghiêm túc của nàng ấy? Thay vì nói Cảnh Nhuế nghiêm túc, chẳng thà nói chính mình đang nghiêm túc.

Mặc dù vậy, khi Trì Gia nghe được những lời cuối cùng của Cảnh Nhuế, "đối với nữ nhân chung giường" ... cô vẫn chua xót trong lòng, ôn nhu kèm cảm động đêm qua tan thành khói mây.

Dù sao đi nữa, đối với cô, Cảnh Nhuế hư tình hay giả ý, vui đùa hay nghiêm túc.

Thì điều đó cũng không thể.

Trì Gia nặn ra một nụ cười với Cảnh Nhuế, đồng thời đáp lại bằng giọng lãnh đạm, "Tốt rồi, tôi còn tưởng rằng cô thật sự thích tôi."

Khi người bên kia chuẩn bị xuống xe, Cảnh Nhuế ngăn lại, "Trì Gia, cô sợ rằng tôi sẽ thích cô, hay là sợ chính bản thân sẽ thích tôi?"

Một câu sắc bén đánh thẳng tim Trì Gia, cô mượn lời Cảnh Nhuế vừa rồi, cười khinh thường: "Có phải cô đang suy nghĩ nhiều không?"

Cảnh Nhuế không nói nên lời.

Cửa bị đẩy ra, một cổ khí lạnh tràn vào, một tiếng sầm mạnh đóng lại tất cả.

Cảnh Nhuế mệt mỏi ngồi sụp tại chỗ, nhắm mắt thở dài thậm thượt. Trì Gia ý tứ đơn giản là "Vui đùa một chút mà thôi, không nên tưởng thiệt", những lời này ứng trên người các nàng nửa điểm cũng không trật.

Tâm Cảnh Nhuế như nghẹn lại, Trì Gia nói không sai, nàng có chút nghiêm túc và cảm nhận được Trì Gia cũng nghiêm túc. Ngay tối hôm qua, Trì Gia bất chấp gió tuyết đến chiếu cố nàng, nhìn gương mặt cô ấy đông cứng mà lòng nàng chua xót áy náy không thôi. Cho nên cả đêm nâng niu, tùy ý cô ấy phát giận lên mình, còn dùng mọi cách dỗ ngọt.

Cảnh Nhuế thậm chí cho rằng, lúc nàng ngõ lời, Trì Gia sẽ đồng ý, nhưng....

Vậy đó, cùng nhau tương tư rồi khẩu thị tâm phi.

Thích không có nghĩa là sẽ chọn, Cảnh Nhuế đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Trì Gia. Trong đầu nàng lại hiện lên gương mặt của cô ấy, nàng luôn nói rằng sẽ không trêu chọc gái thẳng, trêu chọc được thì cũng đỡ đi, đằng này như va vào bé "bò mộng" cứng đầu bướng bỉnh.

*

"Sao lại uống nhiều như vậy?" lúc Ninh thiển nhìn thấy Cảnh Nhuế, đối phương đang uống rượu với vẻ mặt ủ rủ, người không biết còn tưởng nàng bị bồ đá, nhưng Ninh Thiển cũng nghĩ lại, cho tới bây giờ cũng chỉ có Cảnh tiểu thư bỏ rơi người ta mà thôi.

Cảnh Nhuế ngẩng đầu, khẽ nói: "Bị người ta tổn thương."

Ninh Thiển cười một cách khinh bỉ, "Một tra nữ như ngươi, ai có thể làm ngươi đau lòng!?"

"Đùa thôi," Cảnh Nhuế rót cho Ninh Thiển một ly, "Uống đi."

"Không đến chỗ nhà thiết kế nhỏ của mình à, sao đến chỗ ta uống rượu?" Ninh Thiển tình cờ gặp Cảnh Nhuế và Trì Gia đang uống rượu vài lần, hơn nữa cô cũng tình cờ gặp hai người hôn nhau trong quán bar đêm đó, sao có thể không nghi ngờ về mối quan hệ của họ.

"Cô ấy thẳng."

"Thẳng mà có thể cùng ngươi thân thiết như vậy?" Nói thật là, ta cũng chưa thấy bao giờ, Ninh Thiển trêu chọc, "Cứ coi như là thẳng đi, chỉ cần ngươi ra sức một chút, gái thẳng như thế nào cũng thành nhang muỗi".

"Tính nóng còn bướng...Không nói về cô ấy nữa, uống đi"

Ninh Thiển bán tính bán nghi, "Tóm lại, ta cảm giác là ngươi thích cô ấy"

Cảnh Nhuế im lặng, nhưng nàng thật ra cảm thấy được, ngay từ đầu không nên cùng Trì Gia dây dưa không rõ, tự mình ôm phiền muộn.

Chưa uống được hai ly, Ninh Thiển móc điện thoại đang đổ chuông từ trong túi ra, nhìn qua màn hình cười ngây ngô. Thấy cô ấy như thế này, Cảnh Nhuế biết đó chính là nữ thần mà người ta đã ôm cây si suốt 800 năm.

"Tiểu Điềm Điềm nhà ta gọi, ta đi nghe máy đây"

Năm phút sau, Ninh Thiển quay lại với nụ cười trên môi, "Cô ấy rủ tôi đi bar."

"Xem ra tiến triển cũng không tệ"

"Ta cũng thấy vậy." Ninh Thiển vui đến không ngậm được miệng, "Ta đêm nay thấy có lỗi với ngươi quá à."

"Ừm, kiếm vợ quan trọng hơn." Cảnh Nhuế biết Ninh Thiển đã phải lòng Ôn Cận từ thời đại học, đến nay đã nhiều năm như vậy, cô vẫn miệt mài cày cuốc, nàng cũng bội phục Ninh Thiển lắm.

Sau khi trang điểm, Ninh Thiển vội vàng chuyển nơi hạ cánh.

Lúc Ninh Thiển chạy tới, Ôn Cận cũng đang uống rượu, dạo này sao vậy ta, ai cũng tâm sự nặng nề giải sầu, trừ mình ra.

"Tôi lại gọi cô ra, xin lỗi."

"Có người rủ tôi đi chơi, vui còn không kịp nữa, với tôi cũng không có bạn bè ở Trung Quốc." Ninh Thiển đang nói, nhìn thấy men say trong mắt Ôn Cận, liền cầm lấy ly rượu trong tay cô ấy, "Nói chuyện phiếm đi, đừng uống nữa, uống nhiều hại thân".

"Cô tính tình tốt như vậy, sao lại không có bằng hữu?" Ôn Cận chống đỡ đầu choáng váng, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên mặt Ninh Thiển, chăm chú dò xét.

Ngực nàng thắt lại tim đập loạn xạ, Ninh Thiển không dám nhìn Ôn Cận quá lâu, nội tâm của nàng ngày càng kịch liệt. Nếu một nữ nhân hoàn mỹ như vậy có thể làm bạn gái của nàng, ước chừng có thể từ trong mộng cười tỉnh tám trăm lần.

Ôn Cận lại hỏi: "Không phải có nhiều phụ nữ theo đuổi cô sao?"

Ninh Thiển cảm thấy căng thẳng khi nghe điều này, vì nàng hiếm khi nói chuyện với Ôn Cận về xu hướng tình dục. Ôn Cận vừa hỏi như vậy, Ninh Thiển không chờ được mà giải thích, "Không có! Không ai theo đuổi tôi hết! Tôi vẫn luôn độc thân!"

Ôn Cận cười, "Cô vẫn vô tư như trước, không có gì thay đổi."

Ninh Thiển nhìn Ôn Cận muốn nói, tôi vẫn thích em như trước, không có gì thay đổi.

"Cùng uống với tôi đi, một ly thôi."

Dù vậy, Ôn Cận vẫn uống hơi nhiều.

Ninh Thiển luôn luôn không thể từ chối yêu cầu của Ôn Cận, năm đó như vậy, bây giờ cũng vậy, nàng sẽ luôn ở bên cạnh Ôn Cận như một người bạn bình thường, và không biết khi nào mình được tiến thêm một bước.

"Đến rồi, lần sau đừng uống nhiều như vậy." Nửa đêm, Ninh Thiển đưa Ôn Cận về nhà, đây cũng không phải là lần đầu tiên.

"Thiển Thiển, ở lại với tôi."

Ngay khi Ninh Thiển dìu Ôn Cận lên giường, nàng đã bị đối phương thô bạo kéo mạnh, nàng cứ thế mà đè lên người Ôn Cận, nhìn xuống người dưới mình, trái tim Ninh Thiển như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Hai người nằm trên giường, mặt đối mặt nhìn nhau, hơi thở của Ôn Cận phả vào má Ninh Thiển, hơi thở của Ninh Thiển còn nhanh hơn Ôn Cận lúc này, nàng rất muốn hôn cô ...

Ninh Thiển nắm lấy drap trải giường, căng thẳng muốn chết, nàng miễn cưỡng muốn rời khỏi Ôn Cận, nàng không dám hôn lên, nếu hôn, ngày mai nàng Ôn Cận sẽ không còn là bạn nữa.

Trước mặt Ôn Cận, Ninh Thiển luôn nhát gan.

Nhưng giây tiếp theo.

Ninh Thiển như thế nào cũng không dám nghĩ đến, rằng Ôn Cận sẽ chủ động hôn nàng, và hôn chính là môi của nàng...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bhtt#gl